Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ
Gần đây anh Tuyền mê cosplay nhân vật, hơn nữa nhà cũ nhà họ Ổ lại bố
trí theo phong cách hướng đến châu Âu thời trung cổ, vậy nên trong
khoảng thời gian này khi Kiều Quang Vũ từ một công dân nhỏ bé bình
thường trở thành công dân không bình thường như vậy, sự quá độ* này vậy
mà rất thuận lợi, ít nhất khi nhìn thấy nhân vật lớn trên tạp chí, Kiều
Quang Vũ cũng không e ngại, bên ngoài nhìn qua có vẻ không màng hơn
thua, chưa làm ông Ổ mất mặt.
*Qúa độ: Chuyển tiếp từ
trạng thái này sang trạng thái khác, nhưng đang ở giai đoạn trung gian.
Chắc hẳn các bạn đã một lần được nghe "Quá độ XHCN". Nhân dịp này đọc
luôn cho đỡ mù mờ nhé! Có 5 hình thái kinh tế xã hội theo từng giai
đoạn: Cộng sản nguyên thủy, chiếm hữu nô lệ- phong kiến, CN Tư Bản, CN
Xã Hội, CN Cộng Sản. Chủ nghĩa Mác- Lê- nin cho rằng CNCS là giai đoạn
cuối cùng của lịch sử. Để chạm tay tới CNCS ta cần qua 3 nấc thang là
thời kỳ quá độ lên
CNXH, CNXH và CNCS. Nước ta đang trong thời
kỳ quá độ lên CNXH. Hiện nay CNCS vẫn chưa thực hiện được mà chỉ là lý
tưởng. (Mình tham khảo từ một số nguồn và ghi tóm theo cách hiểu của
mình, anh/ chị nào thấy không ổn thì sửa giúp em nhé =))) tại em mới cấp 3 hoi)
Thật ra trong lòng cậu vẫn luôn hò hét ——SOS*! Anh Tuyền, lời này của anh giống như còn có thâm ý khác, làm ơn phiên dịch đi!
*SOS: là tín hiệu cấp cứu của tàu thuyền khi gặp nạn trên biển nhưng hiện nay ký hiệu này đã được thế giới công nhận và sử dụng phổ biến trong mọi
trường hợp nguy hiểm, khẩn cấp. Có thể phát tín hiệu bằng cách ba lần nháy đèn/gõ ngắn, ba lần nháy đèn/gõ dài và ba lần nháy đèn/gõ ngắn. Trong Conan có mấy lần đề cập.
Không ít "người của thế hệ trước" từng nói chuyện với Kiều Quang Vũ đều âm
thầm gật đầu: Ừm, là một đứa bé có chừng mực, nhìn hiền lành, ăn nói cẩn trọng, không hổ là người nhà họ Ổ, yến hội đêm nay không thể không đến.
Nếu Kiều Quang Vũ biết trong lòng những người này nghĩ thế nào, chắc chắn sẽ cười trộm, bởi vì cậu nghe không hiểu lời người khác nói,
nên không dám dễ dàng đồng ý cái gì, vậy mà người khác lại coi cậu nói
năng, làm việc cẩn thận không chút sơ hở, thật là hiểu lầm tốt đẹp.
Vì yến hội lần này, Toàn Tuyền vì Kiều Quang Vũ mà điều tra tỉ mỉ kỹ càng
tư liệu, huấn luyện bất ngờ, cần phải đóng gói bề ngoài của Kiều Quang
Vũ trông như thật sự có chuyện như vậy, không yêu cầu bản chất cậu gấm
hoa rực rỡ, ít nhất cử chỉ hành động, ăn nói có thể hù người khác là
được.
Sự thật chứng minh, anh Tuyền quả là rất có tài năng.
Chỉ cần anh Tuyền ca xuất mã*, lập tức không có chuyện gì không thành được!
*Ra tay
Kiều Quang Vũ tín nhiệm mù quáng với Toàn Tuyền, từ lúc bắt đầu đã làm nhà
họ Ổ trên dưới kinh ngạc, khó hiểu, hoài nghi, đến bây giờ, đã hoàn toàn chết lặng.
—— Được rồi, chỉ cần con trai/ em/ cậu ba vui là tốt rồi.
Mọi người cũng đã quen mỗi ngày Kiều Quang Vũ đều như hình với bóng với *Toàn Tuyền.
*Tiêu không rời Mạnh: mình muốn dùng câu này nhưng mà lại tìm không ra câu gốc như nào, mọi người ai biết thì giúp mình nhé!
Nhưng mà ở đây có một người không quen chút nào.
EDIT: Tô Bún OTP Siu Riêu(FB: Đậu Hũ Mềm)
Người này chính là Hoắc Chu.
Rốt cuộc không lâu trước đó, Toàn Tuyền vẫn là thư ký của Hoắc Chu, Kiều
Quang Vũ cũng là "thế thân" mà Hoắc Chu bao dưỡng, hai người bọn họ...
chưa từng ở trước mặt Hoắc Chu biểu hiện quá thân mật đến vậy, vì thế
khi thấy dáng vẻ khăng khít của hai người, phảng phất tạo thành một thế
giới nhỏ, dường như người khác không chen vào cũng không lọt, rất khó
chịu, rất tức giận!
Hoắc Chu cảm thấy mình bị lừa! Toàn Tuyền và Kiều Quang Vũ lừa hắn! Hai người này chắc chắn đã cặp với nhau từ
trước, nếu không chỉ mấy ngày ngắn ngủi, làm sao có thể tỏ ra gắn bó như vậy?!
Trong lúc nhất thời, cả người Hoắc Chu đều không ổn.
EDIT: Tô Bún OTP Siu Riêu(FB: Đậu Hũ Mềm)
Hắn gắt gao mà cầm ly rượu pha lê trong tay, khớp xương trở nên trắng bệch, ngũ quan nhanh chóng vặn vẹo cả đi. Đặc biệt là lúc Toàn Tuyền chú ý
tới hắn, nở nụ cười coi như lễ phép, với cái nhìn của Hoắc Chu, đó thật
sự là khiêu khích, cười nhạo.
*Ly rượu pha lê:
Hoắc Chu buông chén rượu "choang" một tiếng, rượu vang đỏ bắn vào trang
phục dự tiệc màu trắng của người bạn nữ*, khiến cô thét chói tai, nhưng
hắn mảy may không thèm để ý, bước nhanh đến chỗ Kiều Quang Vũ.
*Tiệc của giới thượng lưu phương Đông nói chung và các bữa tiệc như prom,
khiêu vũ của phương Tây thường người dự sẽ tìm bạn đồng hành cùng mình.
Đi một nửa đường, có người từ một bên đi ra, ngăn hắn lại: "Bạn nữ của cậu có chuyện, cậu không đi xem sao ư?"
Ổ Vũ nhướng mày nhìn Hoắc Chu.
Hoắc Chu cau mày nói: "Đó là chuyện của cô ta. Cậu tránh ra một chút, tớ có
việc muốn tìm Kiều Quang Vũ." Bạn nữ lần này Hoắc Chu mang theo đến
chẳng qua chỉ là một trong hàng tá trợ lý của hắn, hắn không thấy có cái gì đáng để quan tâm.
Ổ Vũ nâng cằm: "Em tớ và em dâu đã đi chỗ khác, khuyên cậu xin đừng quấy rầy bọn họ, có chuyện gì có thể nói với tớ."
Em, dâu? Mày Hoắc Chu nhảy dựng, so với phẫn nộ, cảm giác quái lạ không nói nên lời càng rõ ràng hơn, hắn nghi ngờ mà nhìn Ổ Vũ: "Nhà các
cậu......?"
Ổ Vũ ưu nhã mà cười: "Nhà của chúng tớ không giống
nhà họ Hoắc, năm đó sau khi cha cậu qua đời cậu mới dám đường đường
chính chính ở bên tớ, mà tại nhà tớ chỉ cần nói với cha một tiếng là
được. Thật ra với khoa học kỹ thuật hiện đại, chỉ cần có tiền, không cần tìm một người phụ nữ mà có thể dựa theo môi trường tử cung nuôi dưỡng
phôi thai, cái chuyện muốn con cái này, căn bản không cần lấy giới tính
để nói."
Hoắc Chu hít sâu: "Tớ biết....Năm đó cha tớ chỉ là không thể chấp nhận đồng tính yêu nhau."
"Cho nên cậu cũng không cần phải thấy không cam lòng, hai người bọn họ được
cả nhà chúng tớ chúc phúc, cậu đừng đi phá đám bọn họ." Ổ Vũ nhìn hắn
nói, "Chẳng lẽ cậu hại một mình tớ còn chưa đủ, còn muốn khiến em tớ
phải khó chịu theo? Hơn nữa, không phải cậu đã đánh Toàn Tuyền tới nhập
viện sao, hả giận rồi chứ?"
Nói đến cái này, Hoắc Chu liền cảm
giác xương sườn hơi hơi đau, nhìn biểu cảm nhàn nhạt châm chọc của Ổ Vũ, quả là có khổ mà không nói nên lời.
Hắn không thể không thừa nhận, hắn ghen ghét Toàn Tuyền.
Nhưng mà...... Hắn có tư cách gì để ghen ghét người khác?
Hoắc Chu cũng hiểu rất rõ, trong mắt Kiều Quang Vũ, mình chẳng qua chỉ là
kim chủ chi tiền mua thế thân, ăn, mặc, ở, đi lại, sinh hoạt cuộc sống
hằng ngày đều do Toàn Tuyền chiếu cố, trên thực tế thời gian Kiều Quang
Vũ tiếp xúc với Toàn Tuyền nhiều nhất, đối tượng có khả năng lâu ngày
sinh tình nhất, cũng là Toàn Tuyền.
Nhưng càng nghĩ như vậy, hắn càng không cam tâm. Hắn lâu ngày sinh tình với Kiều Quang Vũ, nhưng
Kiều Quang Vũ lại không thèm chớp mắt mà lâu ngày sinh tình với thư ký
Toàn Tuyền, khiến cho giám đốc của một công ty lớn như Hoắc Chu hắn
dường như kém cỏi hơn cả một thư ký nhỏ nhoi.
Nhưng hắn....Quả thật cùi hơn Toàn Tuyền, nếu không Kiều Quang Vũ cũng sẽ không thích Toàn Tuyền.
Hoắc Chu thật ra không muốn chết tâm, nhưng thực tế lại đả kích con người ta quá mức, một giờ qua hắn đặt chân vào nhà họ Ổ, Kiều Quang Vũ cũng
không thèm nhìn hắn, này đủ để chứng minh, không có hợp đồng thế thân
kia, trong mắt Kiều Quang Vũ hắn chỉ là người qua đường Giáp*.
*Người dưng, người xa lạ, người qua đường
...... Cũng nên hết hy vọng.
Lòng tự trọng Hoắc Chu không cho phép hắn thấp hèn mà cầu xin người khác, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ tình cảm hắn với cùng Ổ Vũ không được cha thừa
nhận ra, đều thuận buồm xuôi gió, không bao giờ xảy ra loại chuyện khẩn
cầu này.
Ổ Vũ phá hỏng chuyện hắn muốn làm, khiến hắn không thể
thực hiện được mới là đúng đắn, nếu cứ như thế mà đi đến trước mặt Kiều
Quang Vũ và Toàn Tuyền, Hoắc Chu cũng không biết mình có thể nói cái gì. Nói bắt đầu lại một lần nữa ư? Chưa bao giờ bắt đầu, đâu ra một lần
nữa?
Ổ Vũ nhìn sắc mặt Hoắc Chu mơ hồ, thở dài: "Mọi việc đều
yêu cầu một quá trình, vượt qua thì sẽ tốt thôi. Tựa như trước đó tớ
không buông được cậu, nhưng chỉ cần một khoảng thời gian dài, tớ cũng đã ra khỏi. Hiện tại tớ rất ổn, còn tìm một người bạn nhỏ, lát nữa giới
thiệu cho cậu biết."
"Cái gì?" Hoắc Chu mở to hai mắt, Kiều
Quang Vũ bên kia hắn còn chưa hoàn toàn buông bỏ được, Ổ Vũ đầu bên này
thế mà nói anh cũng tìm...người bạn nhỏ?
Hoắc Chu chưa kịp hỏi,
liền thấy một thiếu niên nhỏ nhắn tóc vàng mắt xanh nhào vào lồng ngực Ổ Vũ, dùng tiếng Trung không lưu loát nói lớn: "Hey, tại sao anh bỏ em
một mình, Wu? Nơi này em không quen biết ai, không có anh, nhàm chán quá đi thôi!"
Ổ Vũ sủng nịch mà sờ sờ đầu tóc rực rỡ ánh vàng xù xù của thiếu niên: " Tình cờ gặp một người bạn, hàn huyên tâm sự vài câu,
em muốn chơi cái gì, bây giờ anh dẫn em đi?
"OK, em muốn đến bể
bơi bên kia......" Lông vàng nhỏ ôm cánh tay Ổ Vũ đi ra ngoài, còn không quên quay đầu lại le lưỡi, làm mặt quỷ với Hoắc Chu, dục vong chiếm hữu cực kỳ rõ ràng.
Hoắc Chu...... Cứng ngắc tại chỗ, đã còn tức giận được nữa.
Thì ra, Ổ Vũ còn có thể làm công?