Luyện thể giả đây cũng không đơn thuần chỉ giống như Luyện Thể cảnh tôi
luyện nhục thân, đem thân thể căn cơ luyện đến vô lậu không còn tạp chất giống như lúc mới được sinh ra, so với những điều này thì Luyện thể giả hướng đến là không ngừng cường hóa nhục thân, lợi dụng các loại bảo
vật, tinh huyết Yêu tộc, Hung thú cường giả hoặc chính là thể nội nguyên khí, chân nguyên, thậm chí là Bản nguyên đến tôi luyện nhục thân đến
một mức độ khủng bố.
Đoạn Ngọc sở hữu nguyên thần thuộc tính Tịch diệt chi lực cướp đoạt địch nhân tinh khí thần thì bên trong đó ‘tinh’
rất phù hợp cho việc cường hóa nhục thân, hắn mấy ngày này thu đến
‘tinh’ đều có chút lãng phí, chỉ có thể tăng lên một chút nhục thân lực
lượng cùng khả năng khôi phục, Đoạn Ngọc trước đó còn nghĩ sẽ tìm kiếm
nhục thân tu luyện pháp môn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đụng phải
một cái Luyện thể giả.
Trước đó Đoạn Ngọc chỉ là Luyện Thể cảnh
nên đối với luyện thể một đường không tìm hiểu sâu, bất quá một chút
thường thức thì hắn vẫn biết, Luyện thể giả cần tài nguyên so với bình
thường võ giả tu luyện nguyên khí lớn hơn nhiều lắm, quá trình tôi luyện cũng càng thêm gian nan, đau khổ. Đương nhiên, bỏ ra càng nhiều thì
nhận được hồi đáp sẽ càng nhiều, đồng cảnh giới, Luyện thể giả có thể
đánh tiêu hao chiến với ba năm cái nguyên khí võ giả, nếu là thiên kiêu
thì khả năng này sẽ càng lớn, vượt cấp chém giết không hiếm lạ.
“Khó trách cái này Từ Đạt lại cuồng ngạo như thế, hắn Luyện thể cảnh có lẽ
đã đạt tới Luyện thể bước thứ hai, Chân Cương”. Suy nghĩ một chút thì
Đoạn Ngọc hai mắt có chút híp lại nhìn Từ Đạt nói nhỏ.
Luyện thể
giả cũng cần bước qua Luyện Thể cảnh, chỉ có bắt đầu từ Mệnh Tuyền cảnh
thì mới có thể bắt đầu tu luyện chính thức Luyện thể pháp môn, chỉ có
lợi dụng nguyên khí dẫn đạo thì mới có thể tu luyện Luyện thể pháp môn.
Luyện thể pháp môn phân thành Luyện Thể, Chân Cương, Ám Kình, Âm Dương, Tạo
Hóa cùng Đế Quân, cụ thể phân chia thế nào Đoạn Ngọc không rõ ràng nhưng Từ Đạt nhục thân không kém Mệnh Tuyền cảnh tám tầng công kích thì tất
nhiên luyện thể một đường đã đạt tới Chân Cương, có lẽ là trung, hậu kỳ
tầm đó.
Từ Đạt Nguyên khí tu vi chỉ là Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng
mà Luyện thể giả tu vi lại không kém Mệnh Tuyền cảnh tám tầng, điều này
nói rõ kẻ này luyện thể một đường có thiên phú không thấp, đương nhiên,
nếu như không phải có thế lực lớn chèo chống hao tổn không ít tài nguyên cho hắn thì cũng không thể đạt được một bước này.
Đoạn Ngọc hơi
chút kinh ngạc, bên kia Từ Đạt cùng Lý Minh Thiền lại có chút kinh nghi
bất định, hai người thấy đến Đoạn Ngọc tu vi cũng bất quá Mệnh Tuyền
cảnh một tầng mà thôi, chiến lực mạnh lắm cũng chỉ là Mệnh Tuyền cảnh ba tầng, như thế nhỏ yếu ngạng kháng Từ Đạt một kích lại có thể an ổn lui
lại, trả giả chỉ có một kiện Nhất giai cực phẩm binh khí.
Đương
nhiên, ngoài hai người ra thì còn có những người khác trong Thiên Vận
thương đội, bọn hắn lúc này nhiều ít đã thấy được Từ Đạt thực lực, Đoạn
Ngọc không bị hắn một kích đánh chết đã rất giỏi, hoàn toàn có thể tự
ngạo. Về phần Từ Đạt thì đây không ngờ chính là một cái đại sỉ nhục.
“Lục Ngọc đúng không? Đúng là có vài phần bổn sự! Không trách dám ngôn cuồng như thế!”. Từ Đạt lúc này cũng là giận cười, hai mắt tràn ngập bạo
ngược chi ý nhìn Đoạn Ngọc như kẻ săn mồi nhìn con mồi lạnh lùng nói.
“Sư huynh!”. Hắn đang còn muốn bão nổi thì phía sau Lý Minh Thiền đã thấp
giọng hô cản lại. “Hiện tại không phải lúc người khác nổi lên xung đột,
miến cho bị Hung thú nhắm vào”.
— QUẢNG CÁO —
Từ Đạt nghe vậy thì dừng lại một chút, trong mắt bạo ngược chi ý tản đi
một chút, nhìn xung quanh Hung thú một vòng thì chợt cười lạnh nhìn về
phía Đoạn Ngọc. “Tiểu tử, ngươi hiện tại liền cút đi, ta không cùng
ngươi tính toán, sau này nhìn thấy Từ Đạt ta thì tốt nhất là nên đi
đường vòng, còn dám lưu lại thì đừng trách ta tự mình động thủ đem ngươi giết”.
Lý Minh Thiền nghe vậy thì hơi nhíu mày, sau đó cũng chỉ
nhẹ thở ra một tiếng, cuối cùng vẫn là quyết định không lên tiếng. Lục
Ngọc hành động để nàng không thích, bây giờ lại càng như thế trêu chọc
Từ Đạt, nàng cũng không thể vì người ngoài mà làm khó sư huynh được.
Đoạn Ngọc nghiêng đầu nhìn Từ Đạt một chút, gia hỏa này dĩ nhiên là lại nghĩ để cho Hung thú đánh chết hắn?
“Đã nói ngươi là cái thá gì mà cũng muốn ra lệnh cho ta? Ta là cùng Thiên
Vận thương đội hợp tác, giữa đường muốn đuổi ta đi, ngươi có thể đại
biểu cho Thiên Vận thương đội được sao?”. Cười nhạt một tiếng Đoạn Ngọc
đáp lại.
“Vậy sao?”. Từ Đạt cười lạnh. Quay đầu nhìn sang phía
Hoàng chấp sự hô lên. “Hoàng chấp sự, kẻ này nhận nhiệm vụ áp tiêu cần
bao nhiêu hoàng kim? Hiện tại có thể để hắn rời đi được chứ?”.
Bên kia Hoàng chấp sự đang cùng hai cái Hung thú chém giết nghe vậy thì kém chút không nhịn được mà quay đầu lại chửi đổng một hồi, Đoạn Ngọc một
cái, Từ Đạt một cái, đây quả thực là để cho hắn lâm vào tiến thối lưỡng
nan.
Không đem Đoạn Ngọc đuổi đi thì đắc tội với Từ Đạt, thế
nhưng đem đuổi đi thì Thiên Vận thương đội tín dự để ở chỗ nào? Đoạn
Ngọc là hợp tác với Thiên Vận thương đội, đang ở trong lúc Hung thú
trùng trùng lại đem đuổi đi, tin tức truyền về thì Thiên Vận thương đội
danh tiếng sợ là muốn quét rác.
“Từ công tử, người không thể
đuổi”. Đang lúc Hoàng chấp sự xoắn xít thì trên không truyền đến thanh
âm của Kim trưởng lão. Dừng lại một chút thì lại nói thêm. “Bất quá đây
là ân oán cá nhân của các ngươi, Thiên Vận thương đội không xen vào”.
Từ Đạt nghe được câu trước thì khuôn mặt trầm xuống, nghe đến câu sau thì
có chút hòa hoãn, nhìn về phía Đoạn Ngọc giống như nhìn một cái người
chết.
“Đang cùng lão nương chém giết còn dám phân tâm? Muốn
chết”. Trên không Hồ Mị phảng phất như cũng nhìn xuống chỗ này, quát
lạnh một tiếng đem Kim trưởng lão đẩy lùi thì nhìn đến chỗ Đoạn Ngọc
cười mị nói. “Tiểu đệ đệ, xem ra ngươi là cái thân cô thế cô, không bằng đầu nhập vào dưới chướng tỷ tỷ, ta đảm bảo đem đám người ở đây giết
chết, sẽ không người biết ngươi phản bội Nhân tộc”.
“Yêu
nghiệt!”. Kim trưởng lão tức giận gầm lên, chiến pháp nháy mắt thảy đổi
dĩ nhiên là có phần liều mạng, chiến kỹ lăng lệ, sát thế bức người. Hồ
Mị thấy thế cũng liền không dám phớt lờ, tập trung cùng Kim trưởng lão
va chạm, tròng mắt không ngừng biến hóa không biết đang nghĩ cái gì. — QUẢNG CÁO —
Đoạn Ngọc đối với Hồ Mị cũng không có thế nào phản ứng, nói đùa, hắn không
có lý do gì phải đầu nhập vào Yêu tộc. Mặt khác đối với Kim trưởng lão
thái độ thì hắn lại càng để ý hơn, quả nhiên, dựa vào người khác còn
không bằng dựa vào chính mình, còn tốt là hắn không có ý nghĩ sẽ dựa vào Thiên Vận thương đội hay Kim trưởng lão.
“Tiểu tử, trên trời
dưới đất không ai có thể giúp được ngươi”. Nhìn thấy Đoạn Ngọc nhìn đông nhìn tay một chút trầm mặc thì Từ Đạt cười lạnh. “Ngươi ngược lại là có thể đầu nhập vào Yêu tộc, bất quá ta xem ngươi chết sẽ càng nhanh”.
“Chỉ sợ là ngươi không có phúc phận nhìn đến lúc đó”. Đoạn Ngọc phảng phất như nhìn một cái si ngốc nhìn Từ Đạt cười nhạt đáp.
“Sư muội, sẽ không lâu”. Từ Đạt chợt nhe răng cười, cũng không quay đầu mà
đối với Lý Minh Thiền nói một tiếng, dứt lời thì thân hình bùng nổ, tốc
độ bạo phát lao về phía Đoạn Ngọc, chiến kích đi đầu đâm tới.
Lý
Minh Thiền mặt không còn chút nào biến hóa, Đoạn Ngọc mấy lần như thế
khiếu khích, nàng hiện tại đã không có gì tốt khuyên Từ Đạt, còn tiếp
tục lên tiếng thì e là quan hệ song phương sẽ không tốt.
“Chết đi!”. Từ Đạt cười lạnh quát, chỉ là một chút thời gian đã giết đến gần Đoạn Ngọc, khoảng cách không đủ ba trượng.
“Chết là ngươi”. Đoạn Ngọc lúc này giống như mới kịp phản ứng, khẽ quát một
tiếng thì cũng liền đem trên tay mình Bạch Long thương nửa phần cán ném
ra, một đạo bạch quang tốc độ cực nhanh đâm về phía Từ Đạt.
“Hừ!
Đạo chích!”. Từ Đạt trong mắt đồng tử hơi chút co lại, bất quá cũng
không có chút nào bối rối mà huy động chiến kích hình thành một chỗ vòng xoáy, cán thương đánh tới hắn hoàn toàn có thể cản lại.
“Bang!”. Chớp mắt chiến kích đã va chạm với cán thương, chạm đến một khắc này
thì Từ Đạt ánh mắt hơi chút biến đổi, từ chiến kích truyền lại phản lực
thế mà lại không kém Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng lực lượng, thân thể mạnh
mẽ như hắn cũng bị cỗ lực lượng này kích động run rẩy một thoáng.
Hắn nhưng lại không biết Đoạn Ngọc cho dù hiện tại không có Luyện thể pháp
môn nhưng hấp thu đến không ít tinh khí thần của Hung thú cũng khiến
nhục thân của Đoạn Ngọc cực kỳ mạnh, luận lực lượng đều không kém nguyên khí tu vi, Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng.
“Độc long toản!”. Còn không đợi Từ Đạt hồi thần, Đoạn Ngọc nhưng đã đem Minh Dạ thương lấy ra, dưới chân Tam Tinh bộ chuyển động, thân thể giống như ảo ảnh chớp mắt một
cái đã giết đến trước mặt Từ Đạt. — QUẢNG CÁO —
“Phá thiên kích!”. Từ Đạt lâm nguy không loạn thét dài, chiến kích chấn động chợt hóa thành lưu quang đâm về phía Minh Dạ thương.
“Bang!”.
Một tiếng kịch chấn, Từ Đạt thân thể lùi lại một bước, đối diện Đoạn
Ngọc nhưng lại lui lại đến ba bước. Chỉ vận dụng Mệnh Tuyền cảnh một
tầng cùng nhục thân lực lượng, một kích này Đoạn Ngọc cho dù lấy ưu thế
đột kích thì vẫn kém Từ Đạt một đoạn.
Lòng bàn tay giống như muốn vỡ ra nhưng Đoạn Ngọc chỉ khẽ nhíu mày một chút, không nói Từ Đạt thực
lực cường đại, khả năng phản ứng cũng rất nhanh, chỉ lộ ra một chút thực lực thì Đoạn Ngọc rất khó đánh bại Từ Đạt.
“Chỉ có như vậy một
chút bản sự cũng dám đối đầu với ta? Phế vật!”. Từ Đạt ngắn ngủi kinh
ngạc qua đi thì cười lạnh quát. Đoạn Ngọc thực lực có chút mạnh mẽ vượt
qua suy đoán của hắn nhưng cũng chỉ đến như thế mà thôi, còn kém xa hắn.
“Phế vật?”. Đoạn Ngọc cười nhạt. “Ngươi một cái Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng,
Luyện thể cảnh đạt tới Chân Cương cảnh lại không thể làm được gì ta một
cái vừa mới đột phá Mệnh Tuyền cảnh, ngươi nói ai là phế vật?”. Dừng lại một chút thì hắn khinh miệt nói. “Đồng dạng cảnh giới ta giết ngươi như giết chó!”.
Từ Đạt kinh ngạc, bên kia Lý Minh Thiền cũng kinh
ngạc, thậm chí là ở trên không đang đại chiến hai vị Động Thiên cảnh
cường giả cũng đều kinh ngạc, Từ Đạt nội tình đối với bọn hắn không có
gì đáng nói, cũng không phải cái gì bí mật, thế nhưng Đoạn Ngọc một cái
vừa mới đột phá Mệnh Tuyền cảnh thái điểu lại có thể điểm phá được Từ
Đạt nội tình thì quả thực không giống bình thường.
Ánh mắt không
những độc đáo mà còn phải có nhận biết hơn người, nói trắng ra thì không những là có thiên phú cao mà thân thế cũng không đơn giản đến đâu.