Trên không Kim trưởng lão cùng Yêu tộc Hồ Mị chém giết vô cùng kịch
liệt, Kim trưởng lão kiếm kỹ không ngừng phóng thích kiếm quang, Hồ Mị
cũng đã hiện ra bản thể là một con có ba cái đuôi hỏa hồng sắc Hồ Ly,
cái này nhất tộc lấy số lượng đuôi chia thiên phú, Tứ giai Hồ yêu có ba
đuôi thiên phú cũng không phải là thấp.
Yêu tộc so với Hung thú
thông minh hơn nhiều, bọn hắn cho dù cũng có nhục thân cứng rắn nhưng
vẫn biết chế tạo lấy đồ vật bảo hộ cùng vũ khí giúp tăng lên lực công
kích, tuy rằng thủ pháp không kịp Nhân loại nhưng đúng là cũng có tác
dụng không nhỏ.
Giống như Hồ Mị, hiện ra bản thể lúc thì trên
phần lưng cũng có một đoạn cốt giáp che lại chỗ yếu hại, hai chân trước
còn có gắn lên một đôi thú trảo, hai thứ này hợp lại dĩ nhiên là đã khắc phục được Hồ tộc điểm yếu đó là lực công kích và phòng ngự kém cỏi. Kết hợp với tốc độ của Hồ Mị nhanh chóng, cùng Kim trưởng lão chém giết thế mà đang chiếm lấy một chút thượng phong.
“Yêu tộc giống như là
biết được ở chỗ này tình huống, phái ra Hồ Mị vừa vặn khắc chế Kim
trưởng lão”. Đoạn Ngọc âm thầm quan sát một chút thì nhíu mày thầm nghĩ, xem ra là liên quan đến chỗ thạch bích mà hắn nhìn thấy lúc trước. Theo như hắn thấy được thì tình thế này kéo dài xuống dưới thì Kim trưởng
lão tất bại không thể nghi ngờ.
“Cẩn thận!”. Chợt bên tai vang
lên tiếng La Uy nhắc nhở, Đoạn Ngọc kinh tỉnh thì thấy được cái kia Hung lang tránh ra La Uy công kích lao về phía mình, miệng lớn như là bồn
máu mở ra táp tới.
Hơi chút nhíu mày, hắn dĩ nhiên là làm bộ
luống cuống tay chân nắm lấy trong tay mình Bạch Long thương ném về phía Hung lang, tốc độ, lực đạo dĩ nhiên là vô cùng chuẩn xác.
“Phốc!”. Hung lang đang đà lao tới hay vừa mới hô lên La Uy đều không nghĩ tới
Đoạn Ngọc tốc độ phản ứng lại nhanh chóng như thế, Bạch Long thương cơ
hồ như một cái mũi tên trực tiếp đâm vào trong miệng Hung lang, xuyên
thấu huyết nhục thanh âm lập tức vang lên, từ trong miệng Hung lang máu
tươi chảy ra ồ ạt.
“Này...”. Đoạn Ngọc biểu hiện ra ngây ngốc
ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt mình Hung lang, ánh mắt rất nhanh thì
nhìn về phía La Uy như muốn nói, đây là có chuyện gì?
“Tốt lắm!”. La Uy ngắn ngủi thất thần thì cũng liền kinh hỉ cười lớn, vốn còn nghĩ
phải quần nhau với con Hung lang này một chút mới có thể đem nó giết
chết, hiện tại liền tốt, Đoạn Ngọc một cái luống cuống tay chân thế mà
đem thương trực tiếp ném xuyên vào trong miệng Hung lang.
“Chết
đi!”. La Uy sau đó liền từ phía sau giết tới, chiến kỹ bộc phát trực
tiếp đem Hung lang hai cái chân sau chém đứt, sau đó cũng liền không
chút khách khí đem Hung lang phần eo chém đứt, vô cùng hung mãnh Hung
lang lúc này cũng vô lực làm cái gì, ánh mắt lóe lên một chút hung lệ
cùng không cam lòng nhìn Đoạn Ngọc một cái thì cũng dần biến thành tăm
tối.
“Ta...”. La Uy cười ha ha đi tới bên cạnh Đoạn Ngọc vỗ vỗ
vai, còn đang muốn nói thì La Uy đã cười nhạt. “Ta biết ngươi muốn nói
cái gì, vận khí đôi khi cũng là một phần thực lực”.
Đoạn Ngọc há
miệng không biết nói cái gì, nghĩ tới La Uy cũng thật là một cái toàn cơ bắp, cho dù là vận khí thì một cái Mệnh Tuyền cảnh một tầng bình thường liệu có thể như thế lưu loát ném đi binh khí đâm xuyên một cái Nhị giai trung kỳ đỉnh phong nhục thân hay không? Bất quá cũng tốt, gia hỏa này
không chút nghi ngờ thì tốt lắm.
“Được rồi, tiếp theo không cần
ngươi cùng ta một chỗ, qua chỗ Lý Minh Thiền đi”. La Uy lại vỗ vai Đoạn
Ngọc, khóe miệng có chút quỷ dị nhếch lên ý vị thâm trường nói. Dứt lời
thì liền chạy đến một chỗ cách đó không xa, một vị Mệnh Tuyền cảnh tám
tầng đang cùng một con Nhị giai hậu kỳ Hung thú chém giết, chạy đến
chính là muốn hỗ trợ vị kia chém Hung thú.
Đoạn Ngọc há lại không hiểu La Uy ý tứ, nhìn về phía Lý Minh Thiền bên
kia một chút thì cũng cười khổ một tiếng lắc đầu đi đem Bạch Long thương thu hồi rồi hướng nàng đi tới, trước đó hắn đưa ra mấy giọt Tử linh
dịch pha loãng cũng không có ý gì, bây giờ xem ra lại để cho người ta
thêm hiểu lầm.
Bên kia Lý Minh Thiền nhìn thấy Đoạn Ngọc đi về
phía mình thì hơi chút nhíu mày, bất quá rất nhanh cũng liền giãn ra,
Đoạn Ngọc là một vị Mệnh Tuyền cảnh một tầng mà thôi, ở trong tràng cảnh này cũng không giúp được nhiều, vừa mới trợ giúp La Uy chém Hung thú
xong thì cũng hết việc.
“Lý tiểu thư thương thế tốt hơn chứ?”. Đoạn Ngọc đi tới thì cũng liền hỏi.
“Đa tạ Lục Ngọc công tử quan tâm, tiểu nữ thương thế xem như đã ổn định
lại”. Lý Minh Thiền không mặn không nhạt đáp. Tại nàng thấy được thì
Đoạn Ngọc đưa ra ba giọt linh dịch kia đã bị Kim trưởng lão đổi được,
nàng bản thân cũng không nợ gì Đoạn Ngọc.
Đoạn Ngọc cũng là lơ
đễnh, Lý Minh Thiền cho dù không có biểu hiện rõ ràng nhưng hắn vẫn thấy được thái độ cự người ngàn dặm. Lấy mặt nóng áp vào mông lạnh, hắn cũng không có cái này sở thích.
Giữa hai người không khí có phần
cương cứng, từng người đều có ý nghĩ riêng, rất nhanh đã lại quan sát
xung quanh chém giết. Giống như La Uy chém giết được Hung thú cũng có
mấy chỗ, mấy người này lập tức đi trợ giúp chỗ khác, hiệu ứng quả cầu
tuyết như vậy chuyển động, Thiên Vận thương đội ưu thế càng lúc càng
lớn.
“Oành”. “Phụt!”. “Phụt”. Chợt trận chiến trên không vang lên một tiếng nổ vang lớn, Kim trưởng lão bị Hồ Mị một trảo đẩy lui, cái
sau thuận tay đảo ngược một kích đem hai cái pháo sáng vỗ tán, trên
chiến trướng một góc liền rơi vào hắc ám.
“Ah...”. “Cút ra”. Biến hóa bất ngờ gây nên phản ứng cực lớn, chỗ đó có hai vị Mệnh Tuyền cảnh
đang chém giết hai con Hung thú, pháo sáng biến mất một khắc thì hai
người này có chút bối rối, hai con Hung thú kia nhưng lại không chịu
chút ảnh hưởng nào, trực tiếp vô giết đến thì đã có một người hét thảm,
một người khác thét dài.
“Đùng!”. “Đùng!”. Ngắn ngủi sau đó liền
có người đem hai cái pháo sáng bắn lên thiên không, chỗ kia mới bị hắc
ám bao phủ lại được chiếu sáng, từng cái ánh mắt nhìn đến thì đều hít
vào một hơi lạnh, chỗ kia hai vị có một người trực tiếp bị Hung thú cắn
chết, một ngươi thì là tay trái không có.
“Gào...”. “Rống...”. Hai cái Hung thú liền một chỗ hợp lại vây công vị kia, người này liền rơi vào sinh tử chi cục.
“Rầm”. Tại một chỗ chiến gần đó có hai vị Mệnh Tuyền cảnh hậu kỳ đang vây giết một con Hung thú thì có một người tách ra gấp rút cứu viện, bọn hắn đều thấy được ở trong tình cảnh này nếu là chậm trễ thì bọn hắn ưu thế sẽ
rất nhanh bị Hung thú cho lấp.
“Ngươi dám”. Trên không Hồ Mị đang muốn tiếp tục phá hủy vài chỗ pháo sáng nữa thì Kim trưởng lão đã quát
lạnh giết đến, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể quay đầu cùng Kim trưởng lão
đánh cùng một chỗ.
Qua một lần này Kim trưởng lão tất nhiên là sẽ phải cẩn thận hơn nhiều, một khi để Hồ Mị lợi dụng sơ hở thì rất có thể sẽ lại có thêm người chết oan.
Bên dưới cuộc chiến lại tiếp tục, dưới ánh sáng của pháo sáng, Thiên Vận thương đội đám người rất nhanh lại lấy lại ưu thế, càng có nhiều Hung
thú bị giết, bất quá trong lúc này bọn hắn cũng phải âm thầm đề phòng,
một khi lại có pháo sáng bị Hồ Mị phá vỡ thì bọn hắn cần phải có phản
ứng kịp thời.
Hắc Hỏa xà chân thân lúc này cũng đã đuổi đến gần
chỗ chiến trường, bất quá trước đó Kim trưởng lão đám người kế hoạch đã
khiến Hung thú một phương thực lực yếu đi rất nhiều, cho dù Hắc Hỏa xà
chân thân không có bạo lộ cũng không có vấn đề gì.
“Ngươi đến đây làm cái gì?”. Bên kia Từ Đạt cũng đem Hung thú đối thủ chém giết, trên
thân còn mang theo cực kỳ bá đạo khí tức đi về phía Đoạn Ngọc cùng Lý
Minh Thiền, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoạn Ngọc chằm chằm quát hỏi.
“Đây giống như không phải là chuyện của Từ huynh phải lo nghĩ đi?”. Đoạn
Ngọc hơi chút nhíu mày, sau đó nhưng liền giãn ra cười nhạt một tiếng
thản nhiên đáp.
Kẻ này vốn là ngạo khí, dựa vào thân phận của
mình mà không xem người khác ra gì, mấy lần hành động đều khiến cho Đoạn Ngọc không thích. Nhất là khi Từ Đạt có sát ý nhắm vào hắn!
Lại
biết đến kẻ này thân là Hoàng Tuyền tông võ giả, cũng có liên hệ với Đan Ma môn thì kẻ này đã thành một trong các mục tiêu tất sát của Đoạn
Ngọc.
Mẫu phi của hắn bị ám sát hiềm nghi cực lớn là Đan Ma môn
nhưng môn phái này lưng dựa Hoàng Tuyền tông nên vẫn còn tồn tại cho đến hiện tại, nghĩ đến phụ hoàng Đoạn Thế Mục của hắn không có ngay lập tức động thủ với Đan Ma môn một phần nguyên nhân sẽ có liên hệ với Từ Đạt
nhất mạch.
Đã xác định là kẻ địch thì hắn tất nhiên sẽ không khách khí!
“Ngươi... nói cái gì?”. Từ Đạt giây lát ngẩn người thì lập tức nổi giận quát lớn, xung quanh một chút võ giả đang cùng Hung thú chém giết đều kinh ngạc
nhìn qua, tiểu tử kia lại dám cùng Từ Đạt đối diện trực tiếp như thế?
Bên cạnh đó Lý Minh Thiền cũng hơi nhíu mày, nàng trước đó đối với Đoạn
Ngọc chưa nói là ghét bỏ nhưng quả thực là có chút không thích, hiện tại hắn lại như vậy đối diện với sư huynh của nàng thì nội tâm đối với Đoạn Ngọc đánh giá đã giảm xuống rất nhiều.
Tại nàng xem ra thì Đoạn Ngọc cũng giống những nam nhân khác, đều là đứng trước mặt nàng làm bộ mà thôi!
“Từ huynh giống như không rõ, cần ta nói lại sao?”. Đoạn Ngọc trên mặt ý
cười không giảm, trái ngược lại là có chút phần tăng lên hỏi, ánh mắt vô cùng xem thường nhìn lấy Từ Đạt.
“Ai cùng ngươi xưng huynh gọi
đệ?”. Từ Đạt trong mắt nộ diễm càng thêm tăng cao. “Ngươi có gan lặp lại một lần nữa?”. Nắm lấy trong tay chiến kích hằm hằm nhìn Đoạn Ngọc, sát ý không chút nào che dấu.
“Ha ha”. Đoạn Ngọc chợt bật cười. “Bản thiếu gia nói ngươi Từ Đạt là cái thá gì mà cũng muốn quản chuyện của ta?”. Trong lúc nói thì trong mắt
thần quang cũng bùng nổ, thân hình có chút thấp hơn Từ Đạt nhưng khí thế lại không chút nào kém, tu vi thể hiện ra cũng chỉ có Mệnh Tuyền cảnh
nhưng hoàn toàn không e ngại Từ Đạt sát ý.
“Muốn chết!”. Từ Đạt
lúc này đã không thể nhịn được, lạnh quát một tiếng thì chiến kích cũng
quét ngang phạt về phía eo phải của Đoạn Ngọc.
“Hừ!”. Đoạn Ngọc
nâng lên Bạch Long thương rồi trực tiếp đâm xuống đất, tay phải nắm lấy
càn Bạch long thương, tư thế kia hoàn toàn là muốn cứng rắn chặn lấy Từ
Đạt một kích.
“Bang!”. “Rắc”. Kích thương va chạm thì một tiếng
kim thiết va chạm mạnh vang lên, Bạch Long thương uốn cong thành hình
bán nguyệt nhưng giống như cũng đến cực hạn, một tiếng rạn vỡ từ trên đó vang lên. Hiển nhiên, so với Từ Đạt chiến kích thì Bạch Long thương cấp bậc có lẽ không đủ.
Sự thật đó là Từ Đạt chiến kích là một kiện
Nhị giai cực phẩm binh khí, bất luận là cứng rắn hay lực sát thương đều
hơn xa Bạch Long thương, ngạnh kháng phía dưới thì bị phá cũng là điều
dễ hiểu.
“Rắc”. Đoạn Ngọc hơi chút nhíu máy, sau đó nhưng cũng là búng người lên thuận theo cỗ lực lượng to lớn từ Bạch Long thương
truyền đến bay ra một đoạn xa, nhìn lại trên tay hắn Bạch Long thương
chỉ còn lại một nửa phần cán thì mặt liền trầm xuống.
Tính sai!
Hắn có chút khinh thường Từ Đạt lực lượng, kẻ này tu vi là Mệnh Tuyền cảnh
sáu tầng nhưng thân thể lại có chút mạnh mẽ hơn xa bình thường, dựa vào
man lực này hắn chiến lực e là đều không dưới Mệnh Tuyền cảnh tám tầng,
khó trách mới rồi hắn có thể đè đánh một con Nhị giai Hậu kỳ Hung thú.
“Luyện thể giả!”. Nháy mắt Đoạn Ngọc liền hiểu được nguyên nhân. Quả nhiên là
đến từ tông môn lớn võ giả, thực lực không phải chỉ giống như tu vi lộ
ra.