Thông thường, nếu giáo viên đã nói như vậy thì học sinh cũng sẽ nghe theo. Nhưng Tư Miên Miên không giống người bình thường.
Bởi vì cô nghe hệ thống nói: “Giá trị may mắn của anh ta rất cao.”
Đúng vậy, hệ thống mà Tư Miên Miên trói định còn có chức năng “Cọ may mắn”.
Nói cách khác, khi cô ở gần người có giá trị may mắn cao, cô có thể nhận được giá trị may mắn. Sau khi tích giá trị may mắn đến một mức độ nhất
định, cô có thể nhận được danh hiệu “Nữ thần may mắn”, danh xứng với
thực, thành công trong mọi việc.
Sao còn phải sợ không có cách công lược boss phản diện?
Vậy nên dù không vừa mắt chàng trai tóc vàng kia ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tư Miên Miên vẫn kiên quyết nói: “Thưa cô, em bị viễn thị, càng ngồi xa bảng càng tốt, thế nên em muốn ngồi chỗ kia ạ.”
Văn Nhã hơi do dự: “Việc này…”
Truyện được edit bởi team Griselda
Tiếp Tập đeo tai nghe ngủ, không hề biết xui xẻo vừa ập đến.
Đúng lúc này có người lên tiếng: “Cô ơi, bạn mới muốn ngồi với Tiết Tập, mà
Tiết Tập cũng không ngồi cùng bàn với ai, cô cứ đồng ý đi ạ.”
Người vừa nói là Tần Tịnh. Cô ta vừa mở miệng đã thành công khơi dậy được sự
hứng thú của mọi người, cũng hùa theo để xem trò hay.
Mễ Tửu quay đầu lại nhìn Tần Tịnh: “Tịnh Tịnh, cậu cảm thấy bạn mới ngồi cùng với Tiết Tập ổn sao?”
“Đương nhiên là ổn rồi!” Tần Tịnh nghiêm nghị nói: “Cậu không thấy vậy sao?
Bạn mới đẹp như thiên thần, có cậu ấy chỉ dẫn, tớ chắc chắn Tiết Tập có
thể trở thành một học sinh giỏi.”
Mễ Tửu hơi không vui quay đầu lại.
Lục Tu thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh có cảm thấy cậu ấy đẹp như thiên thần không?” Cô nhìn anh, đôi mắt ngập nước tràn đầy mong đợi, cô rất muốn nghe câu trả lời của anh.
Lục Tu cười: “Tửu Tửu, thiên thần chỉ là thứ hư cấu do con người nghĩ ra.”
Mễ Tửu không chớp mắt chờ câu tiếp theo, linh cảm của cô bảo lời Lục Tu nói sẽ là điều cô muốn nghe.
Quả nhiên, Lục Tu xoa đầu cô, khóe mắt hơi cong với nụ cười dịu dàng. Anh
nói: “Những thứ viển vông không có thật này đối với anh, chỉ giống như
là loài bò sát chết dưới cống ngầm.”
Chưa nói đến việc bị người
ta dẫm lên, kể cả thi thể được phát hiện dưới cống ngầm cũng sẽ không có một ai thương xót, mở lòng từ bi chôn cất cho một con bò sát đã chết.
Lục Tu nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nhiệt độ trong lòng bàn tay hai người dần tăng lên, cảm giác ấy thật ấm áp. Anh nhìn cô cười: “Anh chỉ thích
thứ có thật thôi.”
Cô ở ngay đây, ngay cạnh anh, anh có thể nắm tay
cô, có thể ôm cô, có thể hôn cô, cũng có thể cảm nhận được những khi cô ỷ lại vào anh, mỗi ánh mắt nhìn anh đều không che giấu vui vẻ.
Anh có thể dõng dạc nói ra kẻ dối trá, thật ra anh cũng đã từng không thật
thà đến vậy. Bởi tâm tư không sạch sẽ, nên Lục Tu liếc mắt một cái đã
nhìn ra mỗi việc Tư Miên Miên làm đều ẩn giấu âm mưu ích kỷ, nhưng cách
làm của Tư Miên Miên còn nông cạn. Dù không biết Tư Miên Miên đang tính
toán điều gì nhưng anh cũng biết cô ta có mục đích không trong sạch.
Đáng tiếc là Lục Tu bây giờ và Lục Tu trước kia không giống nhau. Anh có
điều phải làm, vậy nên anh muốn sau này có thể quang minh chính đại đồng hành cùng cô dưới ánh mặt trời. Bằng không, với tính cách đề phòng của
anh, cho dù Tư Miên Miên có đang tính toán gì, anh cũng sẽ không để cô
ta tung hoành ở thế giới này.