Ngoài mặt Tần
Tịnh cười hì hì nhưng nội tâm đã nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần cô ta
vất vả lắm mới có hy vọng thắng một ván, Mễ Tửu lại chọn thứ đồ chơi là
“bạn trai” này làm cho tâm tình tốt đẹp của Tần Tịnh đều hóa thành hư
không.
Xem ra muốn thắng được Mễ Tửu, cô ta nhất định phải tìm một người bạn trai có thể thắng được Lục Tu.
Nhưng mà sau khi Tần Tịnh quét mắt lướt qua một vòng các học sinh nam trong
sân thể dục, cô ta liền tỉnh táo lại trong nháy mắt. Thôi bỏ đi, yêu
đương cùng đám đàn dưa vẹo táo* này, có mà mất hết phong thái đại tiểu
thư nhà họ Tần của cô ta.
*Nguyên tác: (歪瓜裂枣) hình dạng kỳ cục xấu xí.
Khi kết thúc giờ thể dục, Mễ Tửu vẫn chưa ổn định được hô hấp.
Hôm nay Lục Tu phụ trách thu dọn dụng cụ thể thao, cho nên anh phải ở lại
cuối cùng. Nhưng trước đó, anh vẫn quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Mễ Tửu vội vàng gật đầu, trong mắt lóe lên tia phấn khích: “Tuy rằng có chút mệt, nhưng rất thú vị! ”
Đây là lần đầu tiên cô chơi tennis, thành thật mà nói, cô chơi không được
tốt lắm, xem ra cô thật sự không có thiên phú về phương diện này, nếu
như không phải Lục Tu rất kiên nhẫn dạy cô, còn như thả nước xuống Thái
Bình Dương (ý nói Lục Tu dịu dàng, nhẹ tay), chỉ sợ ngay cả một quả bóng cũng không tiếp được.
Thế nhưng loại cảm giác mới lạ này lại
khiến Mễ Tửu cảm thấy rất thú vị, giống như Lục Tu nói với cô trước kia, anh sẽ từ từ bầu bạn với cô, để cô làm tất cả những chuyện trước kia cô muốn thử nhưng lại không thể làm.
Lục Tu thấy sắc mặt cô hồng
hào, anh không nhịn được sờ sờ khuôn mặt mềm mại của cô, nhẹ giọng cười: “Anh đưa em về nghỉ ngơi trước.”
Cô lắc đầu: “Em về cùng anh. ”
Anh do dự một chút: “Vậy em ở đây nghỉ ngơi một lát, để anh tự thu dọn đồ đạc là được rồi. ”
Mễ Tửu gật đầu, khóe mắt cô cong cong, bộ dáng rất ngoan ngoãn.
Lục Tu mỉm cười giơ tay lên, sửa lại chiếc nơ trên tóc đuôi ngựa của cô một chút, để hai bên đều nhau. Ngón tay anh khẽ chạm vào mái tóc đen của
cô, cô gái hơi nghiêng đầu, mắt cười híp lại, thoạt nhìn giống như động
vật nhỏ đáng yêu đang thoải mái lộ ra cái bụng dễ bị thương nhất với
anh.
Dường như có một dòng điện yếu ớt được truyền đến qua đầu
ngón tay, truyền thẳng đến trái tim anh, loại cảm giác suиɠ sướиɠ lại
giống bị tra tấn này này quả thật khó có thể hình dung.
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng cố nén giọng nói: “Đừng đi lung tung.”
“Em biết rồi.” Cô nở nụ cười, nụ cười này còn chói mắt hơn ánh mặt trời.
Lục Tu đã từng nói hồi trước, anh muốn thấy cô luôn trong tầm mắt của mình, những lời này cô nhớ rất rõ.
Cô rất ngoan.
Lục Tu thu ánh mắt lại, nhặt quả bóng trên mặt đất lên, có lẽ chính anh
cũng không chú ý tới việc anh đang nắm quả bóng tennis rất mạnh, còn
khiến quả bóng đáng thương kia bị in dấu ngón tay.
Mễ Tửu cứ đứng nguyên như vậy nhìn Lục Tu bỏ tất cả đồ đạc rải rác vào một cái hộp,
anh cũng không cần Mễ Tửu cầm giúp, Mễ Tửu ngoan ngoãn đi theo bên cạnh
anh, đi qua sân thể dục, lại vào tòa nhà tổng hợp, cuối cùng lên tầng ba vào phòng thiết bị thể thao.
Mễ Tửu đứng ở cửa nhìn Lục Tu đặt
cái hộp xuống, cô lải nhải: “Tiết thể dục lần sau anh lại dạy em chơi
quần vợt được không? Em cảm thấy trò chơi này rất thú vị, còn có thể
gϊếŧ thời gian…”
Cô còn chưa dứt lời, chàng trai cao lớn đã đứng lên nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong phòng, một giây sau, cửa đóng lại.
Dường như có giọng nói của cô gái bất mãn truyền đến: “Lục Tu, không được đâu, có mồ hôi…”
Chàng trai dỗ dành cô: “Chỉ hôn một cái. ”
Tiếp theo, không còn âm thanh nào khác.
Sau đó, Mễ Tửu mới biết thì ra bạn trai của cô cũng biết nói dối.