Đúng sáu giờ chiều, Mễ Tửu mới về tới nhà, cô vừa mới cùng bạn trai thân thiết vẫy tay tạm biệt, chỉ trong chớp mắt, liền đụng phải ánh mắt
không vui chút nào.
“Mỗi ngày chạy ra ngoài chơi với thằng đàn
ông xa lạ tận tối muộn mới về, Mễ Tửu, cẩn thận đi chơi đêm nhiều, không nhớ rõ đường về nhà.” Một thanh niên dáng người cao cao, ngũ quan tinh
xảo, các đường nét trên gương mặt thoạt nhìn có hơi giống Mễ Tửu, nhưng
tuyệt nhiên không làm người khác thấy hắn có vẻ nữ tính, ngoại hình nổi
bật, ngược lại còn càng giống như thiếu gia quý tộc, nhưng hết lần này
tới lần khác lại âm dương quái khí, khắt khe vô cùng.
Bộ âu phục
màu đỏ sậm càng tôn lên dáng người đàn ông thon dài mê người, trông cả
cơ thể rất quyến rũ, nhìn không hề có cảm giác hư hỏng chút nào, ngược
lại còn thấy sáng chói lóa mắt, cho dù đi tới đâu, dung mạo hoàn mỹ của
hắn sẽ là tâm điểm trong đám đông.
Chắc hẳn là mới về từ công ty chưa bao lâu.
Mễ Tửu sửa lời: “Lục Tu không phải tên đàn ông xa lạ, anh ấy là bạn trai của em, có ăn học đàng hoàng.
“Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, em còn chưa gả đi đâu, thế mà đã chọc cùi trỏ ra ngoài, nếu như ngày nào đó em bị tên đàn ông đó
bán đi, đừng có chạy về đây khóc tìm anh.”
Mễ Tửu bất mãn: “Tô Trì, anh không thể đừng nói với em những câu như thế này sao, em giống kiểu người dễ bị bán đi lắm à?”
“Đương nhiên giống.” Tô Trì mỉm cười, quả nhiên nụ cười này của hắn thật chói
mắt, còn vô cùng mê người: “Dù sao thì nhìn em rất ngu ngốc mà.”
“Tô Trì, em là em gái của anh đấy! Mỗi lần như thế này đều nói em ngu ngốc, anh nghĩ anh thông minh lắm à?”
Tô Trì thờ ơ cong môi cười: “Em gái ngốc nghếch ạ, em chưa bao giờ nghe về đột biến gen ư? Anh trai em thông minh, không có nghĩa em thông minh,
càng có thể lý giải, em gái là một đứa ngốc khờ khạo, cũng không thể nói anh trai là kẻ ngốc, ôi chao, nhìn cái mặt phồng lên của em kìa…”
Tô Trì bắt đầu nắm lấy hai má Mễ Tửu: “Mễ Tửu, em thật sự rất giống một
con cá nóc nhỏ, nhưng mà ánh mắt thì không tốt lắm, em nói anh chính là
người đàn ông tốt nhất trên thế giới đối với em, thế mà hết lần này tới
lần khác em lại nhìn trúng một tên dung mạo tầm thường như Lục Tu?”
Thực ra Lục Tu trông cũng không tồi, chỉ là so với Tô Trì và Cố Tuyển xuất
sắc tỏa ánh hào quang tới chói mắt, quả thực Lục Tu không thể sánh bằng.
Thế nhưng Mễ Tửu thực sự thích Lục Tu như vậy! Cô có cảm giác dường như Lục Tu đều đối xử hiền dịu với mọi người, nhưng anh ấy sẽ mua sữa chua cho
cô, sẽ choàng khăn quàng cổ cho cô, cũng sẽ cúi đầu khi nói chuyện với
cô và hôn cô một cách tự nhiên nhất.
Mễ Tửu hất tay Tô Trì, cô
mím môi, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở thư viện bấm chọn một tấm
ảnh: “Tô Trì, nếu anh còn dám nói em ngu ngốc, em sẽ đăng hình này lên
mạng!”
Ánh mắt hắn dừng lại ở tấm ảnh trong điện thoại của cô, sắc mặt Tô Trì u ám.
Chỉ thấy tấm ảnh kia hiện một cô gái nhỏ mặc một bộ váy công chúa màu
trắng, trông có vẻ tầm bảy hoặc tám tuổi, làn da hồng hào trắng nõn, đôi mắt long lanh ngấn nước tỏ một chút ý tứ e thẹn ngại ngùng, hai tay nắm lấy vải váy nhìn có vẻ rất căng thẳng, cho dù ai nhìn thấy cũng đều bị
mê hoặc phải thốt lên lời: “Cô bé này sao mà đáng yêu quá đi!”
Thế nhưng thực sự trong ảnh không phải là cô bé, mà là một cậu bé được
trang điểm như một cô bé, nói đúng hơn đó chính là Tô Trì lúc còn trẻ
người non dại, lúc đó không có sức phản kháng, bị mẹ hắn dùng đồ chơi dụ dỗ, thế nên mới bị dùng hết sức trang điểm thành thế này, rồi bị chụp
ảnh lại.