Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 679: Sắc Phong


trướctiếp

Sau đó Lạc Thanh Hàn liền bắt đầu cho người truy tìm nguồn gốc của bức thư.

Mặc dù Tiêu Hề Hề nói hắn đừng đi tìm nàng.

Nhưng hắn làm sao có thể không đi tìm nàng?

Mặc kệ nàng tại sao muốn rời đi, hắn đều muốn tìm nàng, hắn sẽ không bỏ mặc nàng một mình lang thang phiêu dạt bên ngoài.

Những người dưới quyền của Lạc Thanh Hàn đã tốn rất nhiều công sức, tra tới tra lui, từ đầu đến cuối không thể tra ra nguồn gốc của bức thư.

Bức thư dường như xuất hiện từ hư không.

Hoàn toàn Không có dấu vết của người gửi.

Cứ như vậy, ngược lại làm Lạc Thanh Hàn hoài nghi.

Hắn hoài nghi có người giúp Tiêu Hề Hề che giấu vết tích.

Bằng không lấy một mình Tiêu Hề Hề, làm sao có thể đem chuyện làm sạch sẽ được như vậy?

Lạc Thanh Hàn tăng thêm nhân thủ tiếp tục điều tra lai lịch phong thơ, đồng thời bắt đầu điều tra đồng bọn có thể trợ giúp Tiêu Hề Hề che giấu dấu vết .

Người quen Tiêu Hề Hề biết chỉ mấy người như vậy, có thể giúp nàng làm đến bước này người lại càng ít.

Rất nhanh Lạc Thanh Hàn liền tra được Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn biết mình tránh không khỏi, liền dứt khoát đem mười chín phong thư còn dư lại toàn bộ giao ra, tiện thể đem những lời Tiêu Hề Hề trước khi đi đã nói cũng khai ra hết.

Lạc Thanh Hàn đã không nhớ rõ sau khi mình tại biết được chân tướng , là có cảm giác gì .

Hắn cũng chỉ nhớ kỹ, hôm đó trời có tuyết rất lạnh.

Hắn tự mình ở bên trong Thanh Ca Điện.

Cái lạnh thấu xương, cơ hồ muốn đem cả người hắn đều lạnh cóng.

Hắn đem hai mươi phong thư đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Cảm giác như một nhát dao cứa vào tim hắn nhiều lần, đau đến hắn suýt chút nữa chết rồi.

Hắn thực sự muốn chết.

Nhưng Hề Hề phí hết khí lực lớn như vậy, thật vất vả đem hắn đẩy lên hoàng vị, hắn nếu cứ thế mà chết đi, vậy chẳng phải nàng bỏ ra bao nhiêu công sức đều vô ích sao?

Chết kỳ thực rất dễ dàng, sống sót mới là thật khó khăn.

Nhưng dù khó khăn đến đâu, hắn cũng phải cố gắng chịu đựng.

Đợi đến ngày nào hắn thực sự chịu đựng không được , hắn liền có thể xuống tìm Hề Hề.

Sáng hôm sau, Hoàng đế vừa bãi triều, đã bị người của Thái Hoàng Thái Hậu gọi đến Trường Nhạc cung.

Chờ hắn đi vào Trường Nhạc cung, mới biết được hôm qua tuyển ra tới 6 tú nữ cũng ở đây.

Các nàng vốn là tư sắc không tầm thường, lại chú tâm ăn mặc, nhìn càng đẹp, lại đẹp đến mức đều có nét riêng, nhìn ra được Thái Hoàng Thái Hậu vì tuyển ra những người này quả thực phí hết rất nhiều tâm tư.



Lúc này các tú nữ cũng là bộ dáng gương mặt xấu hổ mang e sợ, muốn nhìn Hoàng đế lại không dám nhìn.

Lạc Thanh Hàn không để ý đến các nàng, đi thẳng tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu.

“Tôn nhi thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu.”

Thái Hoàng Thái Hậu ra hiệu hắn ngồi xuống trò chuyện.

Lạc Thanh Hàn liền ngồi xuống.

Thái Hoàng Thái Hậu chỉ vào 6 tú nữ kia, cười nói: “hôm qua ngươi bận rộn, không rảnh đi xem tuyển tú, đây đều là ai gia chú tâm giúp ngươi chọn, ngươi xem một chút có hợp tâm ý hay không?”

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Hoàng Tổ Mẫu chọn lựa ra, tự nhiên là tốt.”

Thái Hoàng Thái Hậu: “vậy ngươi cảm thấy nên cho các nàng cái vị phân gì thì tốt?”

Lạc Thanh Hàn: “Hoàng Tổ Mẫu nhìn rồi xử lý là được, trẫm đều nghe người.”

Thái Hoàng Thái Hậu sao có thể không rõ ý tứ của hắn?

Hắn nhìn như là hiếu thuận với bà, cái gì đều nghe bà, kỳ thực hắn chính là không thèm để ý, không chú ý, để mặc bà muốn làm gì thì làm.

Thái Hoàng Thái Hậu không làm gì được hắn, chỉ có thể thay hắn đem những này tú nữ an bài.

“Đỗ thị, Thiệu thị, Viên thị phong làm cửu phẩm lương nhân.”

“Nghiêm thị cùng Tô thị phong làm bát phẩm tài tử.”

“Lục thị phong làm thất phẩm Tiệp dư.”

Trong sáu người này, dung mạo xuất sắc nhất là Tô thị cùng Nghiêm thị, nhưng gia thế tốt nhất là Lục thị.

Dù sao Lục thị là cháu gái Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ bằng cái tầng quan hệ này, cũng đủ làm cho nàng so với người khác đãi ngộ tốt hơn.

Cho nên khi nghe được kết quả sắc phong, mặc dù trong lòng mỗi người có suy nghĩ riêng, trên mặt lại đều lộ ra vẻ mừng rỡ, cùng nhau tạ ơn.

Hi vọng Lục thị có thể không phụ lòng mong đợi, để Hoàng đế đối xử với nàng càng thêm sủng ái.

Chỉ cần có sủng ái, lại thêm nàng có Thái Hoàng Thái Hậu làm chỗ dựa, địa vị của nàng nhất định sẽ tăng lên nhanh chóng.

Sáu vị tú nữ tiến lên lĩnh chỉ tạ ơn.

Cuối cùng chính là an bài chỗ ở cụ thể cho các nàng.

Hoàng đế đứng lên: “trẫm còn có việc phải bận rộn, tối nay lại tới vấn an Hoàng Tổ Mẫu.”

Nói xong hắn liền đi.

Thế là nhiệm vụ an bài chỗ ở cũng là Thái Hoàng Thái Hậu lo liệu.

Bà cổ vũ mọi người thân cận Hoàng đế nhiều hơn, tranh thủ sớm ngày vì hoàng gia thêm con nối dõi.

6 người nhớ tới Hoàng đế dung mạo tuấn mỹ, đều là gương mặt ngượng ngùng.

Chờ tất cả mọi chuyện đều làm xong, Thái Hoàng Thái Hậu đã cảm thấy rất mệt mỏi , không phải cơ thể mệt mỏi, mà là mệt lòng.

Nữ quan tiến lên xoa bóp đầu cho nàng, ấm giọng trấn an nói: “người đừng quá để tâm.”



Thái Hoàng Thái Hậu thở dài: “ai gia cũng không muốn lo lắng, thật sự là những sự tình này. Ai gia, tính toán, không nói, nói nhiều rồi càng sốt ruột.”

Trong cung thêm người mới, hơn nữa liền một lúc 6 người, nhất định là muốn thiết yến ăn mừng.

...........

Sứ đoàn Nam Nguyệt thu đến thiệp mời, chuẩn bị vào cung dự tiệc.

Toàn bộ sứ đoàn có năm mươi hai người, chắc chắn không thể toàn bộ tiến cung, chỉ có thể tuyển ra 4 người xem như đại biểu vào cung.

Ban đầu, Tiêu Hề Hề cho là Phương Vô Tửu sẽ cùng mình cùng nhau tiến cung, nhưng Phương Vô Tửu nói rằng hắn không thể vào hoàng cung.

Hắn một khi tiến cung, Hoàng đế sẽ nhận ra hắn.

Tiêu Hề Hề: “coi như nhận ra ngươi cũng không có việc gì nha.”

Phương Vô Tửu thở dài: “nếu bọn hắn nhận ra ta, liền sẽ hoài nghi thân phận của ngươi, ngươi không thể để người khác biết ngươi chính là Tiêu trắc phi mất tích đã lâu.”

Tiêu Hề Hề: “vì cái gì?”

Phương Vô Tửu: “một khi xác định ngươi là Tiêu trắc phi, tất nhiên sẽ có người đuổi theo tra ra nguyên nhân ngươi năm đó rời đi.

Trước đây ngươi bị giam lỏng bên trong Vị Ương Cung, lúc tiên đế băng hà, ngươi vừa vặn tung tích không rõ.

Về thời gian quá đúng dịp, nhất định sẽ có người đối với cái này nghi ngờ.

Chỉ là ngươi đi rồi, bọn hắn không tìm được ngươi, hơn nữa cũng không có chứng cớ, muốn điều tra cũng không thể tiến thêm một bước, chỉ có thể mặc kệ.

Nhưng nếu để bọn hắn biết ngươi đã trở về, chắc chắn sẽ đuổi theo ngươi điều tra thêm.

Vạn nhất bị người tra ra chút gì, không chỉ có ngươi xong, liền Lạc Thanh Hàn cũng xong luôn.”

Tiêu Hề Hề là nữ nhân của Lạc Thanh Hàn, nếu để người ta biết nàng độc chết tiên đế, người khác sẽ không cảm thấy là nàng tự tiện làm bậy, chỉ có thể cảm thấy là Lạc Thanh Hàn chỉ điểm nàng làm như vậy.

Tội danh giết cha áp xuống, cho dù là Lạc Thanh Hàn đã đăng cơ xưng đế cũng gánh không được.

Còn có người nhà Tiêu Hề Hề, cũng sẽ bị liên luỵ.

Cho dù Tiêu Hề Hề không thích Tiêu Lăng Phong cùng Tiết thị, cũng không muốn bọn hắn chết, huống chi còn có Tiêu Tri Lam cùng Tiêu Khải Minh , hai hài tử, không nên bị liên lụy.

Phương Vô Tửu nghiêm túc dặn dò.

“Bây giờ biện pháp đơn giản nhất để giải quyết, chính là ngươi không thừa nhận mình là Tiêu trắc phi.

Chỉ cần ngươi không thừa nhận, liền không ai có thể làm gì ngươi.

Ta đã cùng Việt Cương nói qua.

Bất kể ai hỏi, họ đều sẽ nói rằng ngươi là con gái của Nam Nguyệt vương.

Nhớ kỹ, thân phận của ngươi bây giờ là Nam Phượng công chúa, cũng chỉ có thể là Nam Phượng công chúa.”

Nam Nguyệt núi cao sông dài, hoàn cảnh phong bế, lại thêm ngôn ngữ không thông, người Đại Thịnh coi như muốn tra lai lịch của nàng cũng bất lực.

Tiêu Hề Hề gật đầu: “ta hiểu .”

trướctiếp