Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 669: Bảo Bối


trướctiếp

Tiêu Hề Hề im lặng, không nghĩ tới sư phụ thế mà còn là một kẻ theo dõi biến thái.

Nàng chống nạnh, hướng về phía không khí hô to.

“Sư phụ, ngươi nếu không ra ngoài, ta liền đem chuyện ngươi đánh bài chơi bẩn nói cho các sư huynh đệ!”

Âm thanh vừa dứt, thì có một người từ trên cây nhảy xuống.

Nói một cách chính xác, hắn hẳn là dưới chân không có đứng vững ngã dúi xuống .

Chỉ là trước khi tiếp đất một khắc, hắn kiên trì dựa vào võ công cao siêu ổn định bản thân, thuận lợi đáp xuống mặt đất.

Người này từ đầu đến chân đều quấn nón lá, cả trên mặt cũng mang theo cái mặt nạ, hoàn toàn nhìn không ra dung mạo.

Trong khi Tiêu Hề Hề vẫn đang nhìn hắn, Nam Nguyệt vương đã đứng dậy, hét lên với giọng run run.

“Tiểu Huyền!”

Trên đầu Tiêu Hề Hề bốc lên cái dấu hỏi thật to.

"Sư phụ, ngươi có biệt danh Tiểu Huyền từ khi nào?"

Đôi mắt của Nam Nguyệt vương vẫn theo dõi người được bọc trong chiếc áo choàng, như thể linh hồn của hắn đã biến mất, vì vậy hắn tự nhiên không nghe thấy câu hỏi của Tiêu Hề Hề.

Ngược lại là người được bọc lấy bởi nón rộng vành mở miệng trả lời vấn đề này.

“Bởi vì nàng ngại Huyền Cơ Tử kêu lên rất giống đạo sĩ , liền lấy cho ta cái nhũ danh như thế.”

Tiêu Hề Hề hiếu kỳ lần nữa đặt câu hỏi: “vậy tại sao không gọi người là tiểu cơ?”

Huyền Cơ Tử vẫn đội nón không trả lời....

Tiêu Hề Hề: “không nên không nên, tiểu cơ nghe không tốt lắm, không bằng gọi tiểu cơ cơ?”

Huyền Cơ Tử hóa đá...

Phương Vô Tử cũng không nói nên lời....

Nam Nguyệt vương cũng im lặng....

Huyền Cơ Tử cũng nhịn không được nữa.

Hắn quấn mình trong chiếc áo choàng, lao tới như một cơn gió, véo vào mặt học trò bất hiếu rồi kéo mạnh khiến mặt nàng méo xệch.

“Ngươi, cái xú nha đầu này, ba ngày không đánh liền nhảy lên đầu lật ngói! sư phụ ngươi cũng dám bố trí, xem ta như thế nào thu thập ngươi?!”

Tiêu Hề Hề bị bóp khuôn mặt đau nhức, vội vàng khóc xin khoan dung, ngay cả nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.

“Luân gia sai rồi! Luân gia cũng không dám nữa ô ô ô!”

Phương Vô Tửu cảm thấy mình thật là khó nha, rõ ràng vừa trúng độc, lúc này toàn thân đều không có khí lực, liền bị đôi thầy trò này chọc cho muốn cười lại không thể cười, chỉ có thể dùng sức nín nhịn, kìm nén đến bả vai có chút run rẩy.

Nam Nguyệt vương cũng không nhịn được nở nụ cười.

Thẳng đến khi mặt của Tiêu Hề Hề đều bị bóp đỏ lên, Huyền Cơ Tử lúc này mới buông tha nàng.

Lúc này Phương Vô Tửu sâu kín mở miệng.



“Nguyên lai sư phụ bình thường đánh bài còn gian lận bài bạc nha?”

Huyền Cơ Tử. Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy!

Tiêu Hề Hề bổ thêm một đao: “trọng điểm là hắn chơi bẩn đều thua!”

Huyền Cơ Tử vô năng cuồng nộ: “các ngươi ngậm miệng!”

Hắn người sư phụ này không cần mặt mũi sao?!

Thế là Tiêu Hề Hề cùng Phương Vô Tửu ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nam Nguyệt vương cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, nàng lại kêu lên.

“Tiểu Huyền.”

Cơ thể Huyền Cơ Tử cứng lại.

Hắn giống như một cỗ máy cũ nát, chậm rãi cứng ngắc xoay người, nhìn về phía Nam Nguyệt vương cách đó không xa.

Bởi vì trên mặt mang mặt nạ, không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của hắn vào lúc này.

Nam Nguyệt vương vốn đang tựa ở trên vách đá, lúc này đã đứng thẳng người.

Nàng muốn đi đến trước mặt Huyền Cơ Tử, kết quả vừa mới bước lên một bước, cũng bởi vì cơ thể quá hư nhược, cả người liền ngã về phía trước.

Thời khắc mấu chốt, Huyền Cơ Tử lắc mình xông tới, ôm eo của nàng, đem nàng cả người đều kéo vào trong ngực.

Tiêu Hề Hề trợn tròn mắt hạnh: “oa.”

Phương Vô Tửu cũng rất có mặt mũi theo sát “oa” một tiếng.

Huyền Cơ Tử trợn mắt...

Hai cái đồ đệ thối này dứt khoát nên bị đánh cho đến chết.

Nam Nguyệt vương nhìn người gần trong gang tấc , đây là người nàng giấu sâu trong lòng, người nàng vừa yêu vừa hận.

Hốc mắt của nàng bỗng nhiên đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt mà lăn xuống.

Huyền Cơ Tử vừa nhìn thấy nàng khóc, lập tức liền luống cuống tay chân.

“Ai, ngươi đừng khóc nha, ta cũng chỉ ôm ngươi một chút, ngươi nếu không thích cứ việc nói thẳng, ta đây liền buông ngươi ra.”

Nam Nguyệt vương vừa khóc, vừa cực kỳ yếu đuối nắm nắm đấm nện vào ngực hắn, nghẹn ngào mắng.

“Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi không có lương tâm, ngươi không phải nói ngươi đời này cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt ta sao? Ngươi bây giờ làm sao lại đến ? Ngươi khi đó nói lời chẳng lẽ cũng là rắm sao?! “

Huyền Cơ Tử khoa trương kêu to: “ôi ai u, ngươi đánh ta đau quá nha.”

Nam Nguyệt Vương lại đánh hắn một cái, trên mặt đầy nước mắt: "đau chết ngươi đi, nhìn thấy ngươi ta liền khó chịu!"

Huyền Cơ Tử: "Ngươi thấy ta lại khó chịu, vừa rồi vì sao còn phải tìm ta khắp nơi?”

Nam Nguyệt vương thẹn quá hoá giận: “ta là muốn tìm ngươi, sau đó đánh chết ngươi!"

Nói xong nàng liền giơ tay lên, quả thật hướng về trên mặt Huyền Cơ Tử đánh tới.



Kết quả lần này đem mặt nạ hắn mang trên mặt bị đánh rớt.

Huyền Cơ Tử cấp tốc quay mặt qua chỗ khác.

Tuy rằng động tác của hắn rất nhanh, nhưng ánh mắt Nam Nguyệt Vương sắc bén, vừa rồi đã thấy nếp nhăn trên mặt hắn, còn có thái dương trắng như tuyết.

Nam Nguyệt vương đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức nhào tới, cưỡng ép đem mặt hắn xoay lại.

Nàng thấy cái khuôn mặt già nua kia, không thể tin được hỏi.

“Ngươi như thế nào biến thành như vậy?”

Huyền Cơ Tử năm nay cũng chỉ hơn bốn mươi, chỉ so với Nam Nguyệt vương lớn hơn 4 tuổi mà thôi, nhưng bây giờ hắn nhìn già giống như ông lão bảy tám mươi tuổi, lúc này hắn cùng Nam Nguyệt vương đứng cùng nhau, người không biết còn tưởng rằng bọn hắn là cha con.

Huyền Cơ Tử cười một cái: “ta thí nghiệm thuốc xảy ra bất trắc, trở thành như vậy, coi như là ta trước đây vứt bỏ ngươi bị trừng phạt đi.”

Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, sư phụ không phải là bởi vì thay người cải mệnh mới biến thành dạng này sao? Như thế nào sư phụ lại nói dối?

Trong nội tâm nàng hiếu kỳ, trên mặt nhưng cái gì đều không biểu hiện.

Nam Nguyệt vương mắng: "Đây là quả báo của ngươi!"

Huyền Cơ Tử nhận mệnh nói: “ngươi nói đúng, là báo ứng, là ta đáng đời.”

Nam Nguyệt vương ban đầu tích tụ một bụng oán hận, nhưng bây giờ đối mặt với khuôn mặt già nua của hắn, lại nghĩ mình bị bệnh nặng sống không lâu nữa, những oán hận kia bỗng nhiên liền biến mất hơn phân nửa.

Bọn hắn đều sống đến tuổi này, coi như oán, lại còn có thể oán bao lâu đây?

Huyền Cơ Tử nói: “ở đây không phải chỗ nói chuyện , ta đưa các ngươi trở về trước.”

Tiêu Hề Hề: “Đại vu dám dẫn người tạo phản, chúng ta trở về có thể bị nguy hiểm hay không?”

Huyền Cơ Tử: “hẳn là sẽ không, bây giờ mọi người đều biết Nam Nguyệt vương cầm trong tay Trùng Địch, trên người nàng còn có cổ vương, những người kia đều sợ chết, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

Nói đến Trùng Địch, Nam Nguyệt vương nhịn không được hỏi.

“Ngươi năm đó không phải cầm đi Trùng Địch sao? Sao Trùng Địch còn ở trong động vạn trùng?"

Huyền Cơ Tử kỳ thực không thực sự muốn trả lời câu hỏi này.

Nhưng Nam Nguyệt vương kiên trì muốn biết rõ đáp án, Huyền Cơ Tử không thể trốn tránh, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Ta chưa bao giờ cầm Trùng Địch đi.”

Nam Nguyệt vương truy vấn: “vậy ngươi trước kia lấy đi bảo bối rốt cuộc là cái gì?”

Huyền Cơ Tử nhìn nàng thật sâu.

“Ta chỉ là thừa dịp lúc ngươi ngủ, cầm đi một sợi tóc ngươi rơi trên gối đầu.”

Nam Nguyệt vương ngây ngẩn cả người.

Nàng vạn vạn không nghĩ tới lại là một câu trả lời như vậy.

Nàng lẩm bẩm nói: “tóc của ta cũng không phải bảo bối.”

Huyền Cơ Tử: “với ta mà nói, đó chính là bảo bối.”

trướctiếp