Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 630: Chó Nhà Có Tang


trướctiếp

Nhưng bây giờ không được.

Trong cơ thể Hoàng đế dư độc không rõ ràng, cơ thể suy yếu, tinh lực kém xa trước đây.

Bây giờ đừng nói để hắn làm việc 8 tiếng, chính là để hắn làm việc hai giờ, hắn đều cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng dù là mệt mỏi đi nữa, cũng vẫn phải là làm.

Hoàng đế được Vạn Tiệp Dư nâng đỡ ngồi xuống, bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Lạc Thanh Hàn yên lặng lui xuống.

...........

Giữa trưa Thái tử đi Thanh Ca Điện dùng bữa như cũ.

Như hôm nay trời nóng bức, Tiêu Hề Hề không muốn ăn đồ ăn nóng, thế là Bảo Cầm chuẩn bị cho nàng mì nguội.

Ở giữa là một bồn lớn nước lạnh , chung quanh bày mười mấy loại thức ăn, còn có nước tương khẩu vị khác biệt.

Tiêu Hề Hề muốn ăn khẩu vị nào, liền ăn cùng nước tương đó.

Nàng đầu tiên là trộn một bát mì nguội thanh đạm ngon miệng cho Thái tử, sau đó lại trộn một bát mì nguội cực lớn vị tê cay cho mình.

Tiêu Hề Hề ôm chén lớn, dùng sức và, ăn đến đầy miệng đều là dầu ớt.

Lạc Thanh Hàn vừa ăn mì, vừa đem sự tình hắn sáng nay đi gặp Tần Hoàng hậu nói ra.

Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng xuống, hướng hắn giơ ngón tay lên: “Điện Hạ làm tốt lắm!”

Lạc Thanh Hàn vừa ăn mì, vừa đem sự tình hắn sáng nay đi gặp Tần Hoàng hậu nói ra.

Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng xuống, hướng hắn giơ ngón tay lên: “Điện Hạ làm tốt lắm!”

Lạc Thanh Hàn: “ngươi không cảm thấy ta quá vọng động rồi sao?”

Tiêu Hề Hề nắm chặt nắm tay nhỏ: “ không có, ta cảm thấy có thể thủ vững bản tâm, không vì ngoại vật sở động, Điện Hạ cực kỳ đẹp trai !”

Để tỏ lòng chính mình đối với Thái tử Điện Hạ hâm mộ, nàng cố ý lau khô dầu ớt trên miệng, tiến tới tại trên mặt hắn hôn bẹp một cái.

Thường công công cùng Bảo Cầm Đứng hầu ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, nhanh chóng quay lưng đi, làm bộ chính mình gì cũng không thấy.

Chậc chậc, Tiêu trắc phi càng ngày càng không ngại ngùng, tùy tiện liền có thể ôm Thái tử thân mật.

Thái tử Điện Hạ luôn luôn cao lãnh lãnh đạm thế mà cũng không nói nàng.

Tiêu Hề Hề trở về chỗ ngồi, tiếp tục vùi đầu ăn mì.

Lạc Thanh Hàn sờ gò má mình bị hôn, câu môi cười.

Cảm giác mãi mãi cũng luôn có người kiên định không thay đổi ở bên mình thực tốt.

Thẳng đến thời điểm khi Thái tử rời khỏi Thanh Ca Điện, khóe miệng vẫn như cũ như có như không cười nhạt.

Thường công công trong lúc vô tình liếc thấy ý cười của hắn, cảm thấy hơi hiểu ra, Thái tử cao hứng như vậy, là bởi vì Tiêu trắc phi.

Mặc dù Tiêu trắc phi vừa lười lại luôn nói hươu nói vượn, nhưng Thái tử hết lần này tới lần khác vẫn thích nàng như vậy.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kể từ sau khi Tiêu trắc phi được sủng ái, cảm xúc của Thái tử lại càng phong phú, thỉnh thoảng còn có thể cùng Tiêu trắc phi đấu võ mồm một chút, lúc dùng bữa cũng sẽ không giống như trước kia chỉ ăn một chút, trên người giống như là ấm áp hoạt bát hơn.

Trước kia Thái tử, giống như là một con rối tinh xảo xinh đẹp.

Mà bây giờ Thái tử, là một người sống sờ sờ...

.............

Tần gia bị tịch thu nhà diệt tộc.

Từ trên xuống dưới nhà họ Tần hơn 300 miệng, tính cả Tần Hi Nhã đã gả vào đông cung, tất cả đều bị xử tử.

Cùng một ngày, Hoàng đế phái người đưa tới ba thước lụa trắng, Tần Hoàng hậu treo cổ ở tiêu phòng điện.

Thời điểm Tây Lăng Vương biết được tin Tần Hoàng hậu chết, đã là hai mươi ngày sau.

Lúc này cách Tây Lăng quận còn lại mười ngày đường đi.

Tây Lăng Vương che ngực, sắc mặt khó coi.

Tạ Sơ Tuyết thấy thế, nhanh chóng cho hắn ăn thuốc.

Ai ngờ Tây Lăng Vương mới uống thuốc xong, đã cảm thấy phần bụng đau đớn một hồi, giống như là bị đổ vào một bồn lớn nước.

Ngay sau đó hắn liền há mồm phun ra một ngụm lớn máu đen!

Tạ Sơ Tuyết kinh hô: “phụ vương!”

Xa phu nghe được động tĩnh, lập tức dừng xe ngựa lại.

Tất cả hộ vệ hướng xe ngựa dựa sát vào.

Trong xe ngựa không ngừng truyền ra tiếng la của Tạ Sơ Tuyết.

“Phụ vương, người thế nào? Đại phu, mau gọi đại phu!”

Bọn hộ vệ hai mặt nhìn nhau.

Nơi này hoang giao dã lĩnh, đi nơi nào tìm đại phu?

một thân tín tiến lên vén rèm xe, nhìn thấy Tây Lăng Vương hai mắt nhắm nghiền, bên miệng còn mang theo vết máu màu đen, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt, xem ra rất không ổn.

Bọn hắn mau chóng mang Tây Lăng Vương đi tìm đại phu.

Kết quả đại phu còn không có tìm được, Tây Lăng Vương nửa đường đoạn khí tắt thở.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại.

Tạ Sơ Tuyết ghé vào bên trên thi thể Tây Lăng Vương khóc đến thở không ra hơi.

Bọn hộ vệ vây quanh ở cạnh xe ngựa mặc niệm.

Lúc này Lạc Vân Hiên từ trên một chiếc xe ngựa khác xuống.

Hắn nhìn thi thể Tây Lăng Vương trong xe, im lặng nở nụ cười.

Tạ Sơ Tuyết vừa vặn ngẩng đầu nhìn đến nụ cười này của hắn, lập tức tức giận trong lòng, chỉ vào hắn cả giận nói.



“Thuốc của Phụ vương bị người hạ độc, nhất định là ngươi làm!”

Bọn hộ vệ nghe nói như thế, lập tức rút đao ra , đem Lạc Vân Hiên vây lại.

Lạc Vân Hiên không chút hoang mang nói.

“Tây Lăng Vương vốn là sống không lâu nữa, ta chỉ muốn cho hắn chết thống khoái thôi, các ngươi nếu muốn mạng, kế tiếp liền phải nghe ta.”

Tạ Sơ Tuyết đỏ lên viền mắt mắng: “ngươi là thá gì? Một đầu chó nhà có tang, dám vọng tưởng ra lệnh cho chúng ta?!”

Lạc Vân Hiên: “ta là chó nhà có tang, các ngươi lại so với ta tốt hơn bao nhiêu? Tây Lăng Vương tạo phản thất bại, coi như hắn có thể trốn về Tây Lăng quận, triều đình cũng sẽ phái đại quân tiến hành trấn áp, Tây Lăng quận các ngươi tổng cộng cộng lại có thể có bao nhiêu người? Có thể cùng đại quân triều đình chống lại sao?”

Tạ Sơ Tuyết đáp không được, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Lạc Vân Hiên nhìn về phía những hộ vệ chung quanh , thong dong hỏi: “các ngươi cũng là người Tây Lăng quận, ở bên trong Tây Lăng quận chắc có rất nhiều thân nhân bằng hữu ? Các ngươi nhẫn tâm nhìn thấy bọn hắn đều chết dưới móng sắt đại quân triều đình sao?”

Bọn hộ vệ cũng trầm mặc không nói.

Tạ Sơ Tuyết lau nước mắt trên mặt, âm thanh như cũ mang theo nức nở: “ngươi đến cùng muốn nói gì?”

Lạc Vân Hiên không nhanh không chậm nói.

“Ta là muốn cho các ngươi hiểu, một Tây Lăng Vương sắp chết cứu không được các ngươi, càng cứu không được Tây Lăng quận, các ngươi nếu muốn tránh thoát một kiếp này, liền phải nghe ta.”

Tạ Sơ Tuyết đề phòng nhìn hắn: “ngươi muốn làm gì?”

Lạc Vân Hiên: “đầu tiên, ngươi nói cho ta biết, mẫu phi ta ở nơi nào?”

Tạ Sơ Tuyết: “ta đã nói với ngươi, Nhu tần đã bị mang đến Tây Lăng quận, chờ ngươi đến Tây Lăng quận liền có thể nhìn thấy nàng......”

Lạc Vân Hiên đánh gãy nàng: “đừng mang lời này ra lừa phỉnh ta, ta không tin, các ngươi đến cùng là đối mẫu phi ta làm gì? bà ấy hiện tại ở nơi nào? Ta muốn lập tức nhìn thấy bà!”

Tạ Sơ Tuyết nhìn Tây Lăng Vương trước mặt đã không còn hít thở, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật.

“Chúng ta thực sự là phái người đưa Nhu tần đi Tây Lăng quận, nhưng Nhu tần cơ thể quá yếu, nửa đường phát bệnh nặng, bệnh qua đời.”

Lạc Vân Hiên mở to hai mắt, cứng người tại chỗ, rất lâu mới hoàn hồn.

Kỳ thực thời điểm lúc Tây Lăng Vương cùng Tạ Sơ Tuyết một mực không chịu để cho hắn gặp Nhu tần , hắn liền đoán được Nhu tần có thể là đã xảy ra chuyện.

Nhưng bây giờ chính tai nghe được tin dữ này, hắn vẫn cảm thấy vô cùng bi thương.

Tuy Nhu tần tính tình khiếp nhược, không thể cho hắn quá nhiều bảo hộ cùng trợ giúp, hắn muốn gì đều chỉ có thể dựa vào chính mình đi tranh thủ, nhưng Nhu tần yêu thương hắn trái tim kia nhưng thật sự.

Bây giờ Nhu tần không còn.

Người sẽ ôn nhu căn dặn hắn trời lạnh mặc thêm áo đúng giờ ăn cơm đã không còn.

Lạc Vân Hiên hít sâu một hơi, hai tay nắm chắc thành quyền, đè xuống bi phẫn chi tình trong lòng.

“Chuyện khi nào? Di thể đâu?”

Tạ Sơ Tuyết mím môi : “bà ấy ra đi năm ngày trước, ta cho người đem bà chôn, đại khái chôn ở khu vực bình đồng núi, vị trí cụ thể ta cũng không rõ.”

Lạc Vân Hiên đỏ lên viền mắt yên lặng nhìn nàng một hồi, tiếp đó nói giọng khàn khàn.

“Các ngươi đi thôn trấn phụ cận mua một cỗ quan tài, đem Tây Lăng Vương di thể khâm liệm, sau đó tiếp tục gấp rút lên đường.”

trướctiếp