Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 595: Thiên Tử Phạm Pháp Xử Tội Như Thứ Dân


trướctiếp

Chưởng quỹ bị thúc ép trở thành khiên chắn của Anh Vương, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Đối đầu với Vương phi tương lai dáng vẻ hung thần ác sát, chưởng quỹ chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc.

“Bộ cô nương, vương gia thật sự là vô tội, hắn cái gì cũng không làm, là Tạ cô nương chủ động nhào tới, vương gia cũng chỉ giúp đỡ nàng một chút mà thôi, ở đây tất cả mọi người đều có thể làm chứng.”

Lúc này Tạ Sơ Tuyết đã bò dậy.

Nàng dùng khăn lụa lau khóe mắt, nhẹ nói.

“Ta mới vừa rồi là bởi vì choáng đầu đứng không vững, vương gia thuận tay giúp đỡ ta mà thôi, ta và vương gia chỉ là bằng hữu quan hệ bình thường, mong rằng Bộ cô nương không nên suy nghĩ nhiều.”

Lạc Dạ Thần từ sau lưng chưởng quỹ thò đầu ra, lớn tiếng phản bác.

“Ai cùng ngươi là bằng hữu? Ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình!”

Tạ Sơ Tuyết "......"

Hốc mắt nàng đỏ lên, mắt thấy nước mắt liền muốn rớt xuống, nàng lập tức cúi đầu xuống, dùng khăn lụa lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cố gắng không để cho mình ở trước mặt người ngoài lộ ra yếu ớt chật vật.

“Đúng, ta bất quá chỉ là một dưỡng nữ ở vương phủ mà thôi, có thể nào xứng với cùng vương gia làm bạn? Là ta đơn phương đem vương gia trở thành bằng hữu, ta có ngày hôm nay cũng là đáng đời.”

Nói xong nàng liền bụm mặt chạy ra bên ngoài.

Lúc đi qua bên người Bộ Sênh Yên, bị Bộ Sênh Yên níu lại.

“Chuyện còn chưa rõ ràng, ngươi đi cái gì?”

Tạ Sơ Tuyết rưng rưng nhìn về phía nàng, nghẹn ngào hỏi: “Vương gia cũng đã nói, hắn không muốn làm bạn với ta, ngươi còn muốn như thế nào?”

Trong sảnh ngồi không ít khách nhân, lúc này tất cả đều nhìn về phía bên này.

Còn có một số người mới vừa vào cửa chuẩn bị ngồi, cũng đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn lực chú ý.

Vô số ánh mắt tập trung trên người Tạ Sơ Tuyết cùng Bộ Sênh Yên.

Bởi vì khí chất, Bộ Sênh Yên cho người ta một loại cảm giác rất cường thế, mà Tạ Sơ Tuyết lại giống như là tiểu tiên nữ không dính khói lửa trần gian.

So ra, Bộ Sênh Yên lộ ra đặc biệt bá đạo.

Nhìn giống như là nàng đang cố ý khi dễ Tạ Sơ Tuyết.

Có mấy người có tinh thần trượng nghĩa đứng ra, muốn bảo vệ Tạ Sơ Tuyết, kết quả bị bọn tiểu nhị trong tiệm ngăn cản.

Có một khách nhân rất bất mãn: “Các ngươi đây là muốn làm gì? Nhiều người như vậy khi dễ một nữ tử nhu nhược? Còn có vương pháp hay không?!”

Bộ Sênh Yên không để ý đến những người nhiều chuyện, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm Tạ Sơ Tuyết, lạnh lùng nói.

“Ngươi không phải mới vừa nói ngươi choáng đầu sao? Đi, ta đây liền thỉnh đại phu đến xem cho người, ở đây dù sao cũng là địa bàn của chúng ta, nếu ngươi ở nơi này đã xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể giao phó với Tây Lăng Vương.”



Khách nhân mới vừa rồi còn đang kêu la nghe nói như thế, không khỏi sững sờ.

Hắn không nghĩ tới Bộ Sênh Yên lại muốn thỉnh đại phu cho Tạ Sơ Tuyết.

Cô nương này nhìn hung thần ác sát, không nghĩ tới lại chu đáo như thế.

Tạ Sơ Tuyết nhíu mày: “Ta đã tốt hơn, không cần xem đại phu.”

Bộ Sênh Yên: “Ngươi đã tốt? Tốt lắm, vậy cũng không cần thỉnh đại phu.”

Nàng lập tức nói với chưởng quỹ: “Ngươi đi đem thịt rượu Tạ cô nương vừa rồi ăn, toàn bộ đưa đi quan phủ, nói có người ở trong rượu và thức ăn hạ dược, thỉnh quan phủ hỗ trợ kiểm tra thực hư, nếu chuyện là thật, liền tra rõ đến cùng, nhưng nếu thịt rượu không có vấn đề”

Tầm mắt của nàng lại lần nữa rơi vào trên người Tạ Sơ Tuyết, cười lạnh một tiếng.

“Tạ cô nương dù là dưỡng nữ của Tây Lăng Vương, thiên tử phạm pháp cùng tội thứ dân, kết quả ngươi hiểu.”

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tạ Sơ Tuyết trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Những khách nhân mới vừa rồi còn nghĩ ra mặt giúp nàng nói chuyện thấy tình thế không ổn, cũng đều ngậm miệng lại.

Bọn hắn tưởng rằng cũng chỉ là chuyện hai nữ nhân tranh giành tình nhân mà thôi, không nghĩ tới lại còn liên quan đến chuyện hạ dược.

Tạ Sơ Tuyết quay đầu nhìn về phía Lạc Dạ Thần, run giọng nói.

“Ta là một nữ nhi chưa lấy chồng, nếu tiến vào quan phủ, dù không có việc gì, danh tiếng đều sẽ bị hao tổn, vương gia có thể nể chúng ta có giao tình trước đó, giơ cao đánh khẽ thả ta một lần hay không?”

Lạc Dạ Thần chỉ sợ cọp cái phát uy, nhìn cũng không dám nhìn nhiều Tạ Sơ Tuyết một cái, nhanh chóng đẩy chưởng quỹ trước mặt một cái, thúc giục nói.

“Ngươi điếc sao? Không nghe thấy Bộ cô nương nói sao? Nhanh đi báo quan!”

Tạ Sơ Tuyết biết nam nhân này ngu ngốc, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể ngu được như thế!

Chưởng quỹ vội vàng cho người đem rượu kia cất vào hộp.

Xem bộ dáng là thật sự định đi báo quan.

Tạ Sơ Tuyết cuối cùng giả bộ không được nữa, dùng sức hất tay Bộ Sênh Yên ra.

Nếu là bình thường, với một chút khí lực ấy của nàng ta với Bộ Sênh Yên không tính là gì, nhưng hôm nay Bộ Sênh Yên trên người còn có vết thương, bị nàng ta đẩy lên, lập tức liền động đến vết thương sau lưng, đau đến mặt mũi trắng bệch.

Tạ Sơ Tuyết thừa cơ chạy ra khỏi Lưu Quang Các, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Lạc Dạ Thần muốn đỡ Bộ Sênh Yên, lại bị Bộ Sênh Yên nghiêng người tránh đi.

Nàng cắn răng nói: “Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của người đụng ta.”

Lạc Dạ Thần: “Ta thật sự cũng chỉ là giúp đỡ nàng ta một chút mà thôi!”



Bộ Sênh Yên không để ý tới hắn, trực tiếp đi vào bên trong.

Nha hoàn đuổi theo sát nàng, đỡ lấy cánh tay của nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, người đi chậm một chút.”

Chưởng quỹ mong chờ nhìn Lạc Dạ Thần.

“Vương gia, còn muốn đi báo quan sao?”

Lạc Dạ Thần nhìn lướt qua những khách nhân cách đó không xa, cố ý cất cao âm lượng.

"Đương nhiên phải báo quan! Nơi này chính là địa bàn của Anh Vương ta, ai dám ở đây kiếm chuyện, bổn vương gϊếŧ chết hắn!"

Những khách nhân nghe được hai chữ Anh Vương, mới biết hắn lại chính là trưởng tử của Hoàng đế, cuống quít đứng dậy hướng hắn chào hỏi.

“Bái kiến vương gia.”

Lạc Dạ Thần chỉ vào khách nhân vừa mới đó vì Tạ Sơ Tuyết nói chuyện, lớn tiếng nói: “Đem hắn ném ra ngoài, về sau không bao giờ cho phép hắn tiến vào Lưu Quang Các một bước!”

Người kia đứng lên, cất cao giọng nói: “Ta vừa rồi bất quá là giúp người nói vài lời công đạo mà thôi, coi như ta nói không đúng, ta xin lỗi người, vương gia hà tất hùng hổ dọa người như vậy? người mở cửa Lưu Quang Các làm ăn, nên thiện chí giúp người.”

Lạc Dạ Thần không kiên nhẫn nghe người khác lải nhải, vẫy vẫy tay.

Lập tức có tiểu nhị xông lên, đem người kia che miệng lôi ra ngoài.

Những người khác thấy thế, biết vị Anh Vương này là một kẻ không nói đạo lý, cũng không dám lên tiếng nữa, nhao nhao cúi đầu, giả bộ như cái gì cũng không thấy.

Lạc Dạ Thần đuổi theo phương hướng Bộ Sênh Yên rời khỏi.

Bộ Sênh Yên đi đến giữa đình viện liền ngừng lại.

Nàng chưa từng tới đây, không biết gian phòng nào là của mình.

Nha hoàn thấy nàng sắc mặt trắng bệch, lo âu hỏi.

“Miệng vết thương của người có phải lại nứt ra hay không?”

Bộ Sênh Yên: “Hẳn là không, chỉ hơi đau một chút mà thôi, một lát sẽ khỏi.”

Nha hoàn nhìn lưng nàng, không thấy có máu chảy ra, lúc này mới thoáng yên tâm chút.

Lạc Dạ Thần đuổi theo.

Hắn muốn tới gần nhưng lại sợ bị đánh, cước bộ dừng lại cách Bộ Sênh Yên một bước.

Hắn cẩn thận hỏi.

“Ta mời đại phu xem một chút cho ngươi nha?"

Bộ Sênh Yên cười lạnh: “Không cần, ta cũng không phải Tạ Sơ Tuyết mong manh dễ vỡ như lưu ly, hơi chạm chút liền vỡ, ta ở biên quan cát bụi lớn lên, coi như đụng phải đụng vỡ đầu cũng không có việc gì!”

trướctiếp