Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 584: Ta Đến Tìm Ngươi


trướctiếp

Hoàng đế bị thương sau vụ hành thích, 3 người Nhàn Phi, Huệ Phi, Ninh Phi thương lượng quyết định thay phiên nhau đi hầu hạ hoàng đế.

Đêm nay vừa vặn đến phiên Huệ Phi .

Ban đầu Huệ Phi muốn mang nhi tử cùng đi chăm sóc hoàng đế, thừa cơ chiếm được hảo cảm của hoàng đế.

Nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.

Chăm sóc cũng không phải việc nhẹ nhõm, bà vất vả chút cũng không sao, không cần khiến nhi tử cũng chịu tội theo.

Nói cho cùng vẫn là bởi vì bà không nỡ.

Hoàng đế vì điều tra thủ phạm sự kiện ám sát, đem toàn bộ cấm vệ quân thay thế toàn bộ.

Nhất là những cấm vệ vốn nên đứng gác ở xung quanh thành lâu, nhưng lại tạm thời bị điều đi, bị hoàng đế hạ lệnh toàn bộ chém đầu, không lưu lại bất cứ kẻ nào.

Vì vậy, vị trí thống lĩnh cấm vệ quân liền bị bỏ trống.

Hoàng đế chọn tới chọn lui từ trong các võ tướng, cuối cùng chọn trúng Trung Vũ tướng quân Tiêu Lăng Phong tiếp nhận chức này.

Huệ Phi đi tới Vị Ương Cung, bắt gặp Tiêu Lăng Phong từ bên trong tẩm điện đi ra.

Tiêu Lăng Phong vừa được thăng chức thống lĩnh cấm vệ quân, rất vui vẻ, hắn nhìn thấy Huệ Phi tới, liền dừng bước lại, chắp tay.

“Mạt tướng bái kiến Huệ Phi nương nương.”

Huệ Phi cùng hắn không quen, chỉ khẽ gật đầu, liền lướt qua hắn.

Sáng hôm sau, Tiêu Lăng Phong liền đổi quan phục mới, cưỡi ngựa đi nhậm chức.

Chức thống lĩnh cấm vệ quân mặc dù chỉ là tứ phẩm, nhưng là cận thần của thiên tử, người bảo vệ an nguy Hoàng đế, không phải người Hoàng đế tín nhiệm không thể đảm nhiệm chức vị quan trọng này.

Mọi người đều biết, đại nữ nhi của Tiêu Lăng Phong là trắc phi của Thái tử, hắn cũng tính là người cùng phe với Thái tử.

Hoàng đế trọng dụng Tiêu Lăng Phong, có dụng ý gì, khiến cho người khác suy nghĩ không thấu .

Nói hắn muốn phế Thái tử? Nhưng hắn lại trọng dụng người của phe Thái tử.

Nói hắn muốn giữ Thái tử? Hắn nhưng lại chậm chạp không chịu triệu hồi Thái tử.

Tất cả mọi người ở trong lòng âm thầm cảm khái.

Quả nhiên là quân tâm khó dò...!

Lạc Dạ Thần mang theo lễ vật cùng thái y đi Định Bắc Hầu phủ.

“Hầu gia, đây là dược liệu cùng thuốc bổ Huệ Phi nhờ ta đưa cho Bộ cô nương, đồ vật không nhiều, nhưng đều là đồ có tác dụng chữa thương rất tốt, đều là Huệ Phi chú tâm chọn lựa ra, là tâm ý của Huệ Phi, mong người nhận lấy.”

Định Bắc Hầu nói: “Huệ Phi nương nương thật có tâm, làm phiền vương gia thay ta hướng nương nương nói tiếng cảm ơn.”

Lạc Dạ Thần: “Ta còn mang theo thái y am hiểu trị liệu ngoại thương cùng gãy xương tới, có thể để hắn xem cho Bộ cô nương hay không?”

“Làm phiền vương gia, xin mời đi theo ta.”



Định Bắc Hầu tự mình đi trước dẫn đường, dẫn thái y và Lạc Dạ Thần tới hậu viện.

Theo lý mà nói, Lạc Dạ Thần xem như ngoại nam không thể tùy tiện đi vào hậu viện Hầu phủ, nhưng hắn là vị hôn phu của Bộ Sênh Yên, cũng coi như một nửa là người Hầu phủ, để hắn gặp Bộ Sênh Yên cũng không sao.

Bởi vì bị thương, Bộ Sênh Yên nhìn so với bình thường suy yếu rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, đùi phải kẹp tấm ván gỗ, trên thân quấn băng gạc thật dầy.

Nàng nằm ở trên giường, tiếp nhận thái y chẩn trị.

Thái y chẩn đoán cho ra kết quả cũng giống với phủ y.

Đùi phải của Bộ Sênh Yên bị gãy xương, lưng bị mũi tên làm trầy da, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhất định phải tĩnh dưỡng.

Thái y lưu lại đơn thuốc, rồi được mời đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Định Bắc Hầu không có đi, vẫn đứng ở bên cạnh.

Tuy khuê nữ đã cùng Lạc Dạ Thần đính hôn, nhưng hai người còn chưa có chính thức thành thân, không coi là phu thê chân chính.

Vì danh tiếng khuê nữ, hắn không thể để cho khuê nữ một mình ở cùng Lạc Dạ Thần trong một căn phòng.

Lạc Dạ Thần không biết quan tâm người khác, hắn không được tự nhiên, một hồi lâu, mới khô cứng mà nặn một câu nói.

“Thương thế của ngươi còn đau không?”

Bộ Sanh Yên cũng không thoải mái lắm "Không đau nữa."

Lạc Dạ Thần lắp bắp nói "Vậy ... vậy thì tốt."

Sau một lát hắn mới nói tiếp.

“Cám ơn ngươi, lúc trước đã cứu ta.”

Nói đến việc này, Bộ Sênh Yên liền giận, nàng cười lạnh nói.

“Coi như không có ta, ngươi cũng không chết được, ngươi có kim ty nhuyễn giáp hộ thân.”

Lạc Dạ Thần gượng cười: “Kim ty nhuyễn giáp chỉ có thể bảo hộ thân thể của ta, không bảo vệ được đầu của ta cùng tứ chi, vạn nhất những thích khách kia chặt đầu ta, ta coi như mặc mười cái kim ty nhuyễn giáp cũng vô dụng.”

Lời này khiến trong lòng Bộ Sênh Yên dễ chịu hơn một chút.

Nàng muốn hỏi chuyện từ hôn, nhưng lại thấy cha nàng đứng ngay ở bên cạnh, nàng không tiện mở miệng, chỉ có thể cúi đầu nhìn hoa văn trên đệm chăn.

Bộ dáng chuyên chú, giống như là muốn đem thêu hoa trên đệm chăn nhìn cho thủng luôn.

Lạc Dạ Thần truyền đạt lòng cảm kích của Huệ Phi đối với Bộ Sênh Yên.

Bộ Sênh Yên không yên lòng đáp lại hai tiếng.

Thấy nàng bệnh, rất không có tinh thần, Lạc Dạ Thần thức thời nói: “Ngươi dưỡng thương cho tốt, ta đi trước, hai ngày nữa ta lại đến thăm ngươi.”

Xế chiều hôm đó, Lạc Dạ Thần đi Hoàng Lăng.

Hoàng Lăng vừa vắng vẻ lại quạnh quẽ, bình thường có rất ít người đến đây.

Lạc Dạ Thần chỉ ghé qua một lần.



Chính là lúc Tiên hoàng băng hà, hắn đi theo một đám người tới đây đưa tiễn Tiên hoàng, khi đó tuổi của hắn còn nhỏ, trong trí nhớ hình ảnh liên quan tới Hoàng Lăng đã sớm mơ hồ.

Lạc Dạ Thần đối với Ngọc Lân Vệ canh giữ ở cửa Hoàng Lăng nói.

“Thái tử cùng Tiêu trắc phi ở nơi nào? Mang ta tới.”

Một Ngọc Lân Vệ dẫn Lạc Dạ Thần đi vào bên trong, bọn hắn dừng lại ở cửa ra vào Tĩnh Tâm uyển.

Ngọc Lân Vệ đi vào thông báo, sau khi được Thái tử đồng ý, mới dẫn Lạc Dạ Thần đi vào.

Trong viện, Tiêu Hề Hề đang ngồi dưới hiên cho mèo ăn.

Sau mấy ngày liên tiếp cho ăn, bây giờ những con mèo hoang đã dần dần giảm sự đề phòng đối với nàng, lúc này có mấy con mèo hoang đang vùi đầu ăn đồ ăn trong chén.

Trong đó mèo béo hình thể mượt mà nhất, nó cũng ăn nhiều nhất.

Tiêu Hề Hề đưa tay vuốt ve trên người mèo béo, cảm giác rất thoải mái.

Nhìn thấy có người lạ tiến vào viện, mấy con mèo hoang lập tức ngừng ăn, đồng thời lui về sau hai bước, bày ra tư thế phòng bị.

Chỉ có mèo béo không hề động, còn chuyên tâm vùi đầu ăn.

Tiêu Hề Hề vừa vuốt mèo vừa tùy ý nói: “Vương gia tới tìm Thái tử sao? Hắn trong phòng, người đi vào đi.”

Lạc Dạ Thần đứng ở trước mặt nàng: “Ta tới tìm ngươi.”

Tiêu Hề Hề bất ngờ.

“Người tìm ta làm cái gì?”

Lạc Dạ Thần ho nhẹ, giả vờ nói.

Lạc Dạ Thần ho nhẹ một tiếng, làm bộ nói.

“Trước đây ngươi không phải nói nợ ta một nợ ân tình sao? Ta vừa vặn có một chuyện cần ngươi hỗ trợ.”

Tiêu Hề Hề ra hiệu hắn nói nghe một chút.

Lạc Dạ Thần nhìn hai bên một chút, xác định Thái tử không có ở xung quanh, lúc này mới hạ giọng nói với nàng.

“Bộ Sênh Yên vì cứu ta bị thương, nàng gần đây phải ở nhà dưỡng thương, không tiện đi ra ngoài.

Ta sợ nàng ở lâu không có ai trò chuyện, muốn đưa cho nàng vài quyển sách truyện, để cho nàng giết thời gian.

Ta không hiểu rõ nữ tử các ngươi thích xem loại sách gì, cho nên muốn nhờ ngươi cho ý kiến một chút.”

Hắn nhớ tới Tiêu Hề Hề có khẩu vị đặc biệt, ngữ khí cường điệu nói thêm.

“Nhân vật chính nhất định phải là người, nhất định phải là một nam một nữ, tốt nhất đừng có tình tiết quá mức ướt át!”

Tiêu Hề Hề vẻ mặt đau khổ: “Yêu cầu này cũng quá cao? Bị ngươi sàng lọc như thế, ta cũng không biết có loại sách truyện nào như vậy.”

Lạc Dạ Thần "......"

trướctiếp