Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 569: Không Thành Công Thì Thành Nhân


trướctiếp

Tây Lăng Vương uống xong thuốc, cảm giác đau nơi vết thương giảm bớt chút, cơ thể cũng có chút khí lực.

Hắn thở ra một hơi thật dài.

“Phương quản sự đâu? Hắn thế nào?”

Tạ Sơ Tuyết thành thật trả lời: “Hắn còn nằm trên giường, xem ra không thể khỏe lại trong chốc lát.”

Sắc mặt Tây Lăng Vương âm trầm.

Hôm qua Phương Vô Tửu cùng Tiêu trắc phi động thủ, hắn không ở hiện trường, không có tận mắt thấy hai người bọn họ đánh nhau.

Hắn nghe Tần Trọng cùng bọn hộ vệ miêu tả, mới biết chi tiết Phương Vô Tửu cùng Tiêu trắc phi đánh nhau.

Hắn đoán được Phương Quản sự cùng tiêu trắc phi có thể là quen biết cũ.

“Phương quản sự có phải là cố ý thả Tiêu trắc phi đi hay không?”

Tạ Sơ Tuyết đã từng nghĩ tới điểm này, nàng nhíu mày nói: “Hẳn là không, Phương quản sự bị một kiếm kia rất sâu, đại phu cũng đã nói, đối phương ra tay rất ác, cũng không lưu tình.”

Tây Lăng Vương cũng không phải hoàn toàn tin tưởng Phương Vô Tửu, nhưng bây giờ thật sự là hắn rất cần Phương Vô Tửu hỗ trợ bày mưu tính kế.

Hắn chỉ có thể tạm thời bỏ xuống ngờ vực vô căn cứ, tiếp tục cùng Phương Vô Tửu duy trì quan hệ hợp tác.

Những chuyện khác, đợi về sau có thời gian, sẽ chậm chậm truy cứu.

Tây Lăng Vương: “Ngươi cho người cầm gốc cực phẩm linh chi trong khố phòng lấy ra, cho Phương quản sự bổ cơ thể, vô luận là dùng thuốc trị thương, hay là ăn mặc chi tiêu, cũng không thể bạc đãi Phương quản sự, làm cho hắn cảm nhận được thành ý của chúng ta.”

Tạ Sơ Tuyết: “vâng.”

Nàng tự mình đem gốc kia linh chi đưa qua cho Phương Vô Tửu.

Phương Vô Tửu nằm ở trên giường, cả người nhìn đều rất suy yếu.

“Làm phiền vương gia quan tâm, thỉnh cầu Tạ cô nương giúp ta hướng vương gia nói một tiếng cảm tạ.”

Nụ cười của Tạ Sơ Tuyết ôn nhu thân thiết: “May mắn mà có thuốc của ngươi, vương gia cảm giác tốt hơn nhiều.”

“Đây đều là ta phải làm.”

Mặt Tạ Sơ Tuyết lộ vẻ thần sắc lo lắng: “Thuốc kia chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị gốc, không biết Phương Quản sự có biện pháp gì, có thể khiến độc trong người vương gia triệt để trị tận gốc?”

Phương Vô Tửu lắc đầu: “Tạm thời không có.”

Thanh chủy thủ kia là sư phụ cố ý đưa cho Tiêu Hề Hề dùng để phòng thân, độc trên chủy thủ thuốc cũng là sư phụ tự mình luyện chế, trên đời này ngoại trừ sư phụ, không ai có thể giải loại độc này.

Muốn giải dược, chỉ có thể trở về Huyền môn đi tìm sư phụ hỗ trợ.

Nhưng khi bọn hắn rời khỏi huyền môn, sư phụ cũng đã nói.

“Lúc nhiệm vụ chưa kết thúc, các ngươi không thể trở về, nếu sớm trở về, chẳng khác nào là tự động từ bỏ nhiệm vụ.”

Nhiệm vụ của Phương Vô Tửu chưa hoàn thành không thể trở về.

Không quay về, liền lấy không được giải dược.

Mà thuốc hắn điều phối nhiều lắm chỉ có thể trợ giúp Tây Lăng Vương chống đỡ 3 tháng.



Phương Vô Tửu lên tiếng.

“Chỉ còn lại ba tháng”

Tạ Sơ Tuyết hỏi: “Cái gì 3 tháng?”

Phương Vô Tửu do dự một chút, nói ra tình hình thực tế.

Nghe hắn nói xong, Tạ Sơ Tuyết cả kinh hoa dung thất sắc, nàng khó tin hỏi: “Ngươi nói vương gia chỉ còn lại ba tháng? Cái này sao có thể?!

Phương Vô Tửu thở dài: “Ta đã tận lực, 3 tháng là cực hạn của ta, những thứ khác, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.”

Bọn hắn phí hết tâm tư trù mưu lâu như vậy, tất cả mọi chuyện đều dựa theo bọn hắn vạch ra phương hướng từng bước một đi lên phía trước, không nghĩ tới vì Tiêu Hề Hề mà sinh ra biến cố.

Không nghĩ đến, nàng dám đơn thương độc mã xâm nhập hang hổ, lấy lực lượng một người đơn sát Tây Lăng Vương.

Một chiêu này của nàng đơn giản thô bạo rút củi dưới đáy nồi, tràn đầy nguy hiểm, lại đơn giản hữu hiệu.

Chỉ cần Tây Lăng Vương vừa chết, người dưới tay liền như rắn mất đầu, mà Tần Trọng cụt một tay khó chống, kế hoạch của bọn hắn cũng sẽ chết yểu.

Tạ Sơ Tuyết đứng lên, vội vã chạy đi tìm Tây Lăng Vương.

Tây Lăng Vương biết mình chỉ còn lại ba tháng, vừa tức vừa cấp bách, đưa tay liền đem chén trà trên bàn lùa xuống đất.

“Tại sao có thể như vậy? Ta không tin, ta không tin!”

Tạ Sơ Tuyết viền mắt đỏ lên nói: “Ta xem Phương quản sự, không giống như là đang nói láo, hơn nữa hắn cũng không cần cùng chúng ta nói láo nha.”

Tây Lăng Vương làm sao không biết điểm này?

Nhưng hắn không muốn tin tưởng hiện thực tàn khốc này.

Hắn đang tráng niên, dã tâm bừng bừng, đang chuẩn bị đại triển hoành đồ, nhân sinh đặc sắc mới vừa bắt đầu.

Bây giờ nói cho hắn biết, hắn chỉ còn lại 3 tháng có thể sống .

Cái này khiến hắn làm sao có thể tiếp thu được?!

Tạ Sơ Tuyết thử hỏi: “Không bằng vào trong cung thỉnh thái y xem cho người?”

Tây Lăng Vương sắc mặt cực kỳ khó coi: “Không được, một khi bị thái y biết thời gian của ta không nhiều, hoàng đế nhất định sẽ thừa cơ lấy đi vương vị cùng đất phong của ta.”

Dựa theo quy củ Đại Thịnh, vương gia sau khi chết, vương vị cùng đất phong do con cháu kế thừa.

Tây Lăng Vương dưới gối không có con cái, cũng chỉ có Tạ Sơ Tuyết là dưỡng nữ.

Tạ Sơ Tuyết không có tư cách kế tục ngôi vương.

Một khi hắn chết, vương vị của hắn cùng đất phong cũng sẽ bị triều đình thu hồi.

Từ đây trên đời không còn danh hiệu Tây Lăng Vương.

Tây Lăng Vương hai mắt xích hồng, trong mắt điên cuồng như cùng đồ mạt lộ.

“Nếu ta phải chết, so với ngồi chờ chết, không bằng liều một lần.”

“Chỉ cần ta có thể trở thành Hoàng đế, thiên hạ bảo vật quý hiếm mặc ta lấy dùng, đến lúc đó không sợ tìm không thấy giải dược có thể hóa giải độc tính trên người của ta.”



Tạ Sơ Tuyết nghe nói như thế, trong lòng cả kinh: “Phụ vương định sớm động thủ?”

Tây Lăng Vương quyết tâm nói: “Ta chỉ có ba tháng, đây là kỳ hạn chót của chúng ta, không thành công thì thành nhân!”

......

Triệu Hiền trở về, không chỉ mang về hai bộ quần áo, còn mang về một đôi gà.

Hắn đem hai con gà bỏ trên đất.

“Khởi bẩm Thái Tử Điện Hạ, đây là mạt tướng từ nông gia phụ cận mua về, cho người cùng Trắc Phi Nương Nương bồi bổ thân thể.”

Tiêu Hề Hề vừa nhìn thấy có gà, lập tức liền hưng phấn.

Nàng nhào tới ôm lấy hai con gà, vui vẻ nói.

“Một con nấu canh, một làm thịt kho tàu, hoàn mỹ!”

Lạc Thanh Hàn hỏi: “Có thăm dò được tin tức gì không?”

Triệu Hiền thành thật trả lời: “Trong thành rất yên tĩnh, không có chuyện gì đặc biệt phát sinh.”

“Tây Lăng Vương cùng Tần gia có động tĩnh không?”

Triệu Hiền vẫn lắc đầu: “Không có.”

Lạc Thanh Hàn đối với kết quả này cũng không ngạc nhiên.

Lấy thủ đoạn Tây Lăng Vương cùng Tần Trọng, bọn hắn coi như muốn làm chút gì, cũng sẽ không để người biết.

“Ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.”

Tiêu Hề Hề mang theo hai con gà đi nhà bếp.

Lão thái giám ánh mắt mặc dù không tốt, nhưng làm việc cũng rất nhanh nhẹn, tốn chút thời gian liền đem hai con gà thu thập thỏa đáng.

Hắn dựa theo Tiêu trắc phi dặn dò, một nấu canh, một nấu thịt kho tàu.

Bởi vì Tiêu Hề Hề cùng Thái tử đều bị thương, cần ăn kiêng, lão thái giám tận lực giảm thiểu gia vị, cũng may nguyên liệu nấu ăn đầy đủ, làm ra vẫn rất mỹ vị .

Tiêu Hề Hề ăn miệng dầu mỡ đầy, cơm một bát tiếp lấy một bát.

Lạc Thanh Hàn nhìn tốc độ ăn cơm của nàng, nhịn không được nói.

“Ngươi nên đổi cái tên, đừng kêu Tiêu Hề Hề, gọi thùng cơm nhỏ không đáy.”

Tiêu Hề Hề từ trong bát cơm ngẩng đầu, cười hắc hắc nói: “Cũng được, nghe vẫn rất khả ái, vô địch tiểu thùng cơm!”

Lạc Thanh Hàn: “không phải vô địch, là không đáy, động không đáy.”

Tiêu Hề Hề "......"

---------

*Vô địch (无敌-wúdí) và không đáy (无底-wúdǐ) có cách đọc gần giống nhau.

trướctiếp