Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 562: Lão Tử Liều Mạng Với Ngươi


trướctiếp

Thùng thùng!

Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.

Phương Vô Tửu đứng dậy đi tới cửa.

Hắn kéo cửa phòng ra.

Một gã sai vặt đứng ngoài cửa, hắn thở hồng hộc nói.

“Không, không xong, Tiêu trắc phi chạy!”

Thanh âm của hắn không nhỏ, bên trong phòng trà 3 người đều nghe được.

Tây Lăng vương trầm giọng hỏi "Có chuyện gì?"

Phương Vô Tửu nghiêng người né ra, để gã sai vặt đi vào phòng trà.

Gã sai vặt sau khi vào cửa liền lập tức quỳ trên mặt đất, thần sắc hốt hoảng.

"Khởi bẩm vương gia, nô tài vừa rồi đi đưa cơm cho Tiêu trắc phi, sau khi vào trong lại phát hiện bên trong không có một ai, Tiêu trắc phi đã không thấy!"

Nét mặt Tây Lăng vương không tốt "Các ngươi nhiều người như vậy một nữ nhân đều giữ không được, đồ vô dụng, bản vương nuôi các ngươi có ích lợi gì?!"

Gã sai vặt quỳ rạp trên đất, cơ thể bởi vì sợ hãi mà run rẩy "Xin vương gia tha mạng!"

Phương Vô Tửu hỏi "Lúc ngươi vào, cửa ra vào và cửa sổ mở hay đóng?"

Tiểu tư "Tất cả đều đóng."

Phương Vô Tửu "Sau khi ngươi rời khỏi phòng kia, là trực tiếp tới đây? Hay là đi đường vòng?"

Gã sai vặt không hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời "Nô tài nóng lòng muốn bẩm báo với vương gia, không dám đi đường vòng lãng phí thời gian, nên trực tiếp chạy tới đây."

Trong lòng Phương Vô Tửu trầm xuống.

Hắn lập tức nói với Tây Lăng vương và Tần Trọng.

"Hai người mau rời khỏi đây!"

Tây Lăng vương khó hiểu "Tại sao?"

"Nàng đuổi tới rồi!"

Phương Vô Tửu vừa mới dứt lời, cửa sổ bên cạnh bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đánh vỡ!

Mọi người bên trong đều giật mình.

Bọn hắn đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy người xông vào là Tiêu Hề Hề!

Tiêu Hề Hề sau khi rơi xuống đất, nhanh chóng phóng tới Tây Lăng Vương cách mình gần nhất!

Tây Lăng Vương quanh năm tập võ, phản ứng cực nhanh.

Hắn giơ tay đem bàn trước mặt lật tung!

Ấm trà cùng chén trà trên bàn bay ra ngoài.

Tiêu Hề Hề tung người nhảy lên, chân đạp trên bàn dài, mượn lực tiếp tục xông về phía trước.

Cả người liền như chim én giương cánh, dáng người nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh.

Trong nháy mắt, nàng đã vọt tới trước mặt Tây Lăng Vương.

Nét mặt Tây Lăng vương hung tợn "Tự tìm cái chết!"

Bắp thịt cả người hắn căng cứng, trong tay nắm đấm tụ lực, hung hăng hướng Tiêu Hề Hề đập tới!



Tiêu Hề Hề không tránh không né, đón nắm đấm của hắn xông đi lên.

Một quyền này của hắn dùng sức cực lớn, lại thêm xung lực của nàng, chỉ cần mặt của nàng bị đập trúng, coi như không chết cũng tàn phế.

Nhưng mà.

Ngay khi nắm đấm của hắn sắp tới gần Tiêu Hề Hề, hắn bỗng nhiên cảm giác có một cỗ lực lượng vô hình đem nắm đấm đẩy trở về.

Phảng phất như trước mặt Tiêu Hề Hề, có một đạo bảo hộ che chắn vô hình.

Tây Lăng Vương chưa bao giờ từng gặp phải loại chuyện này, bất ngờ, không tự chủ được sửng sốt một chút.

Trong chớp nhoáng này.

Tiêu Hề Hề một tay nắm chặt vạt áo của hắn, một cái tay khác rút ra chủy thủ, lưỡi đao hung hăng đâm vào ngực của hắn!

Tạ Sơ Tuyết kinh hãi hét lên.

"Phụ vương!"

Hai mắt Tần Trọng mở to, nhưng bội đao của hắn khi tiến vào phòng trà đã bị lấy đi, trên người hắn bây giờ không có vũ khí, chỉ có thể cầm lên bình hoa bên cạnh, hung hăng hướng Tiêu Hề Hề đập tới!

Bình hoa bay ra ngoài, ở giữa không trung vạch ra một đường vòng cung.

Mắt thấy nó sắp đập trúng cái ót Tiêu Hề Hề .

Lại tại thời khắc mấu chốt, bị một cỗ lực lượng vô hình làm bắn ra.

Một màn này Tần Trọng không thể tưởng tượng nổi cũng sững sờ.

Chỉ có Phương Vô Tửu minh bạch là chuyện gì xảy ra.

Hắn trầm giọng nói "Trên người nàng có hộ thân phù!"

Hơn nữa nhìn bộ dáng, trên người nàng hẳn là mang theo không ít hộ thân phù.

Nếu nàng có hộ thân phù, không thể bị người đánh ngất xỉu?

Hay là nói...

Nàng từ đầu tới cuối liền không có choáng.

Nàng căn bản chính là đang diễn trò.

Nàng biết có người sẽ đối với nàng ra tay, cho nên nàng tương kế tựu kế, làm bộ bị đánh ngất xỉu, thừa cơ lẫn vào trại địch, ra tay đối với Tây Lăng Vương.

Lấy thân làm mồi nhử, dẫn địch nhân mắc câu, sau đó lại tìm cơ hội tiến hành phản sát.

Kế hoạch vô cùng thâm hiểm, không thành công, cùng thành nhân!

Ánh mắt Tiêu Hề Hề dời xuống, phát hiện lưỡi đao chỉ cần cắm vào lồng ngực Tây Lăng Vương một tấc nữa.

Hai tay Tây Lăng Vương nắm thật chặt lưỡi đao, không để nó tiếp tục đâm sâu.

Lòng bàn tay bị lưỡi đao cắt, máu tươi tràn ra, theo khe hở chảy xuống.

Tiêu Hề Hề: thật đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa.

Tây Lăng Vương chịu đau gào thét một tiếng.

"Người đâu! Bắt thích khách!"

Mấy chục hộ vệ vương phủ xông vào phòng trà.

Tần Trọng cùng Tạ Sơ Tuyết, Phương Vô Tửu đã thối lui đến ngoài cửa.

Tiêu Hề Hề đẩy Tây Lăng vương ra ngoài.



Bọn hộ vệ nhanh chóng luống cuống tay chân tiếp lấy Tây Lăng Vương.

Tiêu Hề Hề thừa cơ lao ra khỏi vòng vây, nhảy cửa sổ chạy ra ngoài.

Lúc này toàn bộ hộ vệ Thương Lan viên cũng đã bị kinh động.

Bọn hộ vệ liên tục không ngừng hướng bên này đi qua.

Bên trong phòng trà, Tây Lăng Vương nằm trên mặt đất, ngực cùng lòng bàn tay tất cả đều là máu, nhìn vô cùng thảm hại.

Tạ Sơ Tuyết hoảng sợ vô cùng, không ngừng kêu to "Gọi đại phu! Gọi đại phu!"

Phương Vô Tửu không vội không hoảng nói "Ta biết y thuật."

Lúc này Tạ Sơ Tuyết mới nhớ ra hắn biết y thuật, bảo hắn mau chóng trị thương cho vương gia.

Dù mọi người hiện giờ đang nóng lòng như lửa đốt, nhưng Phương Vô Tửu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn đầu tiên là nhìn một chút vết thương Tây Lăng Vương, lại bắt mạch cho Tây Lăng Vương.

"Vết thương không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng."

Tạ Sơ Tuyết nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó nàng lại nghe Phương Vô Tửu tiếp tục nói.

"Nhưng trên dao có độc, vương gia trúng độc, nếu không có thuốc giải thì sẽ chết."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Sơ Tuyết lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Tây Lăng Vương cảm giác đầu từng trận choáng váng, nhưng vẫn là gắng gượng tinh thần, cắn răng nói "Nữ nhân kia nhất định có thuốc giải!"

Phương Vô Tửu "Phiền Tạ cô nương chiếu cố tốt vương gia, ta đi lấy giải dược."

Lúc này Tiêu Hề Hề đã lâm vào vòng vây của bọn hộ vệ vương phủ.

Nàng lấy một địch mười, quả thực là khó khăn.

Tần Trọng một bên tiến công một bên quát "Ngươi chạy không thoát đâu, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống đầu hàng cho lão tử!"

Tiêu Hề Hề cười với hắn, ý khıêυ khí©h mười phần.

"Ngươi có bản lĩnh liền cùng ta đơn đấu."

Tần Trọng tức giận nói "Ngươi nghĩ lão tử ngốc sao?!"

Tiêu Hề Hề đoạt lấy đao một gã hộ vệ, hung hăng hướng phía bên hông Tần Trọng quét ngang qua!

Tần Trọng rảo bước lui lại, né tránh công kích của nàng.

Những hộ vệ khác thừa cơ cùng nhau xông lên, đao kiếm trong tay cùng nhau bổ về phía Tiêu Hề Hề!

Kết quả những đao kiếm tới gần Tiêu Hề Hề một chút, toàn bộ bị một cỗ lực lượng vô hình làm bắn ra.

Biến cố này làm tất cả mọi người choáng váng.

Bọn hắn nhìn về phía Tiêu Hề Hề ánh mắt giống như đang nhìn một cái quái vật.

Tiêu Hề Hề mặc kệ những hộ vệ kia, trường đao trong tay không ngừng, liên tiếp mấy chiêu bổ về phía Tần Trọng.

Tần Trọng tự nhận thân thủ xem như giỏi, nhưng cùng nữ nhân trước mặt này so ra, vẫn hơi kém một chút.

Hắn bị đánh liên tiếp lui về, trên cánh tay bị chèm một đao, máu tươi nhiễm đỏ một nửa tay áo.

Cơn đau kí©h thí©ɧ thần kinh của hắn, mắt hắn đỏ bừng gầm lên.

"Lão tử liều mạng với ngươi!"

trướctiếp