Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 555: Vật Chứng


trướctiếp

Tạ Sơ Tuyết đỡ Tiêu Hề Hề ra ngoài.

Bảo Cầm bước theo sau , mấy lần muốn đi lên đều bị Tạ Sơ Tuyết ngăn cản.

Tiêu Hề Hề tính toán hất tay Tạ Sơ Tuyết ra, nhưng mà Tạ Sơ Tuyết lại nắm thật chặt cánh tay của nàng không thả.

Nếu là bình thường, khí lực này của Tạ Sơ Tuyết đối với Tiêu Hề Hề mà nói không đáng kể chút nào, nàng dễ như trở bàn tay hất tay Tạ Sơ Tuyết ra.

Nhưng Tiêu Hề Hề bây giờ đang trong trạng thái hư nhược, cơ thể không có khí lực, căn bản thoát không nổi Tạ Sơ Tuyết.

Tạ Sơ Tuyết tựa hồ cũng phát hiện điểm này, nhếch miệng lên, mỉm cười nói.

"Trắc Phi Nương Nương thoạt nhìn là thật sự bệnh cũng không nhẹ, vừa vặn Phương quản sự trong phủ chúng ta y thuật phi thường tốt, không bằng nương nương theo ta trở về Thương Lan viên, để Phương Quản sự chẩn trị một chút cho người?"

Tiêu Hề Hề biết Phương quản sự mà nàng nói chính là Phương Vô Tửu.

Y thuật của Phương Vô Tửu quả thật rất giỏi, nhưng Tiêu Hề Hề cũng không muốn để hắn chữa bệnh cho mình.

Nàng từ chối "Cảm ơn, không cần."

Tạ Sơ Tuyết "Nương nương cần gì lạnh nhạt như vậy? Chúng ta dù sao cũng là bằng hữu."

Tiêu Hề Hề hướng nàng mỉm cười lộ ra một chút lúng túng mà lễ phép.

Chủ đề cứ như vậy bị cưỡng ép kết thúc.

Nhuyễn kiệu đã sớm ở cửa sau Trường Nhạc cung.

Tạ Sơ Tuyết tự mình đỡ Tiêu Hề Hề ngồi vào nhuyễn kiệu, vẫn không quên ôn nhu dặn dò "Nương nương đi đường cẩn thận, hôm khác muội tới thăm người."

Bốn thái giám khỏe mạnh nhấc kiệu lên, vững vàng bước đi.

Tạ Sơ Tuyết đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi.

Nàng nhìn nhuyễn kiệu từ từ đi xa, mỉm cười.

Bởi vì ăn khí hư đan, Tiêu Hề Hề bây giờ cơ thể rất suy yếu, đầu óc cũng có chút mê man.

Nàng ngồi ở bên trong nhuyễn kiệu.

Nhuyễn kiệu nương theo bước chân nhẹ nhàng lay động, nàng có chút buồn ngủ.

Nhịn không được bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Chẳng biết từ lúc nào, nhuyễn kiệu dừng lắc lư.

Tiêu Hề Hề mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi câu "Đến rồi à?"

Bên ngoài không có người trả lời.

Tiêu Hề Hề trong lòng cảm thấy kỳ quái, đang muốn xốc rèm nhìn ra phía ngoài, lại thấy nhuyễn kiệu bỗng nhiên bị người từ bên ngoài xốc màn lên!

Một nam tử cường tráng vươn tay vào, bắt lấy cánh tay của nàng lôi kéo ra bên ngoài.

Tiêu Hề Hề giãy dụa phản kháng.

Thế nhưng nàng hiện tại đang ở tại trạng thái hư nhược, khí lực rất nhỏ, hoàn toàn không phải là đối thủ của tên kia.



Nàng bị cưỡng ép kéo ra ngoài.

Đợi nàng ra khỏi nhuyễn kiệu mới phát hiện, ở đây căn bản cũng không phải là đường đi Đông cung, xung quanh hết thảy đều rất lạ lẫm, nàng trước đó chưa từng đến đây.

Bảo Cầm đã sớm bị đánh ngất xỉu, lúc này đang nằm ở trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Người bắt lấy Tiêu Hề Hề là một thái giám có một cơ thể đặc biệt cao lớn cường tráng.

Tiêu Hề Hề nhận ra, hắn là một trong các thái giám vừa rồi nâng nhuyễn kiệu.

Lúc này còn có ba tên thái giám khỏe mạnh khác bao vây.

Nếu Tiêu Hề Hề ở trạng thái bình thường, đối phó mấy người này không thành vấn đề, hiện tại toàn thân nàng đều mềm oặt, nội lực không triển ra được, đi một bước phải thở hai lần, căn bản không có khả năng đánh thắng được họn họ.

Nàng hét lớn kêu cứu!

Nhưng mà nơi này quá vắng vẻ, chung quanh một bóng người cũng không thấy.

Nàng hô cũng không ra tiếng.

Một thái giám nói một tiếng đắc tội, bỗng nhiên hướng về cái ót nàng đập xuống!

Tiêu Hề Hề cảm thấy cái ót đau xót, trước mắt biến thành màu đen.

Nàng cứ như vậy ngất đi.

......

Sau khi hạ triều, Lạc Thanh Hàn ra khỏi Nghị Sự điện, Thanh Tùng nhanh chóng bước tới.

"Thái tử Điện hạ, Thái hậu nương nương vừa mới gọi Tiêu Trắc Phi tới cung Trường Lạc."

Lạc Thanh Hàn hơi cau mày "Có nói là chuyện gì không?"

Thanh Tùng lắc đầu "Không nói gì cả."

Lạc Thanh Hàn không rõ Thái hậu tại sao đột nhiên triệu kiến Tiêu trắc phi?

Hắn chuẩn bị trực tiếp đi Trường Nhạc cung tìm Tiêu trắc phi.

Người còn chưa ra khỏi bao xa, hắn lại bị một người gọi lại.

Trân Châu cung kính hướng hắn hành lễ "Thái tử Điện hạ, có thể nói chuyện một chút được không?"

Thường công công rất ngạc nhiên.

Hắn không nghĩ Đại cung nữ bên người Tần Hoàng Hậu thế mà lại chủ động tìm Thái tử.

Nhìn nàng, cũng không phải là vì truyền đạt mệnh lệnh của Tần Hoàng Hậu.

Chẳng lẽ là vì việc tư?

Nhưng Trân Châu thì có thể có chuyện riêng gì với Thái tử?

Lạc Thanh Hàn đã sớm biết Trân Châu sẽ tìm đến mình, bình tĩnh lên tiếng: “ân.”



Hai người đi tới một chỗ vắng vẻ.

Thường công công cùng Thanh Tùng cố ý đứng xa chút.

Trân Châu lúc này khí sắc rất khó coi, trên mặt không một tia huyết sắc, giống như là sắp thành đóa hoa khô héo, vẻ mặt mất tinh thần mắt thường cũng có thể nhìn ra được.

Nàng từ trong ngực móc ra một hầu bao.

Nàng tay run run đem hầu bao đưa tới, trên mặt lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Chuyện mà Điện hạ bảo nô tỳ làm, nô tỳ đã làm xong, đây là vật chứng mà ngài muốn."

Lạc Thanh Hàn đưa tay cầm chiếc túi.

Mở ra, từ bên trong lấy ra một khuyên tai ngọc hình trăng khuyết.

Trân Châu nói "Đây là tín vật định tình của Hoàng hậu và Tây Lăng vương, nó vốn là một đôi, nửa còn lại ở chỗ Tây Lăng vương."

Lạc Thanh Hàn là một người biết nhìn hàng, nhìn một cái có thể nhận ra khuyên tai ngọc là trân phẩm tiền triều để lại, trên đời chỉ có một đôi, nó vốn là được tiên hoàng thưởng cho Tây Lăng Vương, nhưng hôm nay một khuyên tai ngọc trong đó lại ở chỗ Tần Hoàng Hậu.

Có thể đoán được, khuyên tai ngọc hẳn là Tây Lăng Vương đưa cho Tần Hoàng Hậu.

Lạc Thanh Hàn cất kỹ khuyên tai ngọc "Ngươi làm rất tốt, không uổng phí lòng tốt của Thẩm gia đối với ngươi."

Nhắc đến Thẩm gia, tâm trạng của Trân Châu vô cùng phức tạp.

Theo lý mà nói, lẽ ra nàng nên biết ơn Thẩm gia, nhưng hiện giờ nàng lại có chút oán hận Thẩm gia.

Nàng đỏ mắt nói "Điện hạ không nên tới tìm nô tỳ."

Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng, không nói gì.

"Vì giúp Điện hạ làm chuyện này, nô tỳ đã phản bội Hoàng hậu, hoàng hậu khôn khéo, nếu bà ấy biết khuyên tai ngọc bị trộm, sẽ hoài nghi nô tỳ đầu tiên, nô tỳ không thể quay về Tiêu Phòng điện, tâm huyết nô tỳ nhiều năm như vậy nỗ lực tất cả đều uổng phí!"

Lúc Trân Châu nói, nước mắt rớt xuống rào rào, khóc đến không thành tiếng.

Nàng dám quang minh chính đại đến tìm Thái tử, cũng bởi vì nàng biết thân phận mình đã bại lộ, trốn hay không cũng không sao cả, Tần Hoàng Hậu sẽ không thể nào bỏ qua cho nàng.

Nàng đã cùng đường mạt lộ, tương lai một vùng tăm tối.

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ để người đưa ngươi xuất cung, ngươi tìm chỗ không người biết đến an hưởng tuổi già."

Trân Châu không tin được nhìn hắn "Thật sao? Ngài không định gϊếŧ nô tỳ bịt miệng sao?"

Lạc Thanh Hàn hỏi "Ta gϊếŧ ngươi làm gì?"

Trân Châu không ngờ kết quả lại như vậy.

Nàng đối với những chủ nhân trong cung kia hiểu rõ, bọn họ căn bản sẽ không coi Cung Nữ Thái giám là người, chỉ cần là có khả năng bại lộ mình, đều sẽ bị bọn họ không chút lưu tình diệt khẩu.

Lạc Thanh Hàn thật sự không ý định giết chết Trân Châu.

Cũng không phải bởi vì hắn thiện tâm, mà là bởi vì Trân Châu vô luận là chết hay sống, với hắn đều không ảnh hưởng gì.

Trân Châu nhanh chóng lau sạch nước mắt, quỳ xuống "Tạ ơn Thái tử Điện hạ tha mạng, nô tỳ bằng lòng xuất cung!"

Chỉ cần có thể xuất cung, nàng sẽ có cơ hội tránh tai mắt của Tần hoàng hậu, về sau hẳn sẽ tìm được đường sống.

trướctiếp