Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 550: Đúng Là Hẹp Hòi!


trướctiếp

Lạc Thanh Hàn đối với cái miệng này của Tiêu Hề Hề thực sự là vừa yêu vừa hận.

Có đôi khi nàng có thể ngọt ngào khiến người hận không thể dùng sức cắn nuốt.

Có đôi khi nàng lại làm cho người tức giận muốn đem miệng nàng ấy vá lại.

Lạc Thanh Hàn không thể nhịn được nữa, một tay kéo lấy người vào trong ngực, dùng sức trên miệng nàng cắn một cái.

Miệng vẫn còn vị nho.

Lạc Thanh Hàn híp mắt nhìn nàng, ngữ khí có chút nguy hiểm.

"Nàng nói ai xấu? Nói thêm câu nữa thử xem."

Thường công công và Bảo Cầm đang đứng gần đó nhanh chóng rời đi.

Trong nội viện chỉ còn lại hai người Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề, cùng một bầy gà vịt lợn ngỗng.

Tiêu Hề Hề bị Thái tử ôm trong ngực, muốn tránh cũng tránh không thoát.

Trên miệng còn lưu lại cảm giác đau bị cắn.

Nhìn hắn như thế, nếu nàng hôm nay không có ý kiến, cái miệng này của nàng sợ là bị hắn nuốt sống.

Nàng lấy lòng cười nói "Vừa nãy ta là nhất thời lỡ miệng không cẩn thận nói sai rồi, ta đối với tướng mạo người tuyệt đối không có bất cứ ý kiến gì, người tuyệt đối là nam tử dáng dấp tốt nhất ta sống đến bây giờ gặp qua, không có người thứ hai!"

Lạc Thanh Hàn không dễ gạt như vậy.

Hắn cười lạnh nói "Nếu nàng hài lòng với tướng mạo của ta, vậy dùng một câu thơ tán dương tướng mạo ta."

Học tra Tiêu Hề Hề rất thống khổ, rõ ràng nàng cũng đã tốt nghiệp rất nhiều năm, tại sao còn bị người bắt làm thơ cổ?

Nàng nghĩ rất lâu mới xuất ra một câu thơ.

"Nghìn núi chim bay hết, muôn lối mất dấu chân người."

Lạc Thanh Hàn "......"

Không khí rơi vào trầm mặc.

Hắn đờ đẫn mở miệng "Nàng đúng là một quỷ tài văn học."

Tiêu Hề Hề cười ngượng ngùng "Quá khen quá khen."

"Ta không phải đang khen nàng."

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng nói "Ta xem như người đang khen ta."

Lạc Thanh Hàn "......"

Lạc Thanh Hàn quyết định kết thúc chủ đề làm cho lòng người cảm thán này.

Hai cánh tay của hắn vòng lấy eo của nàng, không để nàng rời khỏi, bàn tay tại bên hông nàng vuốt ve, thấp giọng hỏi.

"Eo của nàng có vẻ gầy hơn trước, có phải nàng ốm hơn không?"

Tiêu Hề Hề thở dài "Nguyên nhân đại khái là bởi vì gần đây mỗi ngày đều ăn chay."

Mỗi lần chỉ cần nàng sinh bệnh thụ thương, đều có một thời gian ăn kiêng, tất cả cơm canh đều thanh đạm, ăn đến miệng nàng đều nhạt nhẽo vô vị.



"Nhịn thêm chút, thái y nói ngươi khôi phục không tệ, mấy ngày nữa là khỏi rồi."

Lạc Thanh Hàn nói tới đây thì dừng một lát, rồi bổ sung thêm một câu.

"Ta vẫn thích nàng mập một chút."

Tiêu Hề Hề bĩu môi "Sở dĩ người cảm thấy người mập dễ thương là vì thịt đâu có mọc trên người của người."

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng cười "Công bộ gần đây thiếu người, ngươi tranh cãi giỏi như thế, không bằng đi làm thầy cãi."

Tiêu Hề Hề nhanh chóng từ chối "Vẫn thôi đi, nhân gia công bộ mỗi ngày có nhiều chuyện như vậy rất bận, rất mệt mỏi, đừng cho ta đi thêm việc cho bọn họ."

Lạc Thanh Hàn cảm thán "Thì ra nàng cũng biết mình giỏi nhất là đi chọc phá người khác."

Tiêu Hề Hề "Cũng không phải, ta còn có thể kể chuyện xưa, người có muốn nghe hay không?"

Lạc Thanh Hàn nhớ tới mấy chuyện cười nhạt nhẽo mà nàng từng kể, nhanh chóng cự tuyệt.

"Không cần, ta không muốn nghe."

Nữ nhân này kể chuyện cười cùng ca hát tự xưng nhất tuyệt, nghe xong làm cho người nghe sợ mất mật.

Tiêu Hề Hề "Đừng vội cự tuyệt, ta lần này không kể chuyện cười, ta kể truyện cổ tích. Lúc trước có một công chúa Bạch Tuyết, nàng có mỹ mạo tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành, đáng tiếc số mệnh không tốt, từ nhỏ đã không có mẹ ruột, về sau cha nàng cưới hoàng hậu mới, hoàng hậu nội tâm ác độc, nàng ghen ghét công chúa Bạch Tuyết khuôn mặt xinh đẹp..."

Lạc Thanh Hàn vốn là cự tuyệt, về sau nghe đến nhập thần.

Hắn chưa từng nghe qua điển cố như vậy, cảm thấy rất mới lạ.

Làm Tiêu Hề Hề nói đến công chúa Bạch Tuyết suýt chút nữa bị hoàng hậu hại chết, Lạc Thanh Hàn nhịn không được nhíu mày.

"Vị công chúa này dù sao cũng là trong hoàng cung lớn lên, tại sao một chút phòng bị cũng không có? Quả nhiên là quá ngu xuẩn!"

Tiêu Hề Hề "Cái đó gọi là ngây thơ thiện lương."

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn lãnh khốc vô tình "Người ngây thơ thiện lương trong hoàng cung căn bản sống không nổi."

Tiêu Hề Hề "Người còn muốn nghe chuyện xưa hay không?"

Lạc Thanh Hàn ngậm miệng, tiếp tục nghe nàng kể chuyện xưa.

"... cuối cùng, hoàng tử hôn công chúa, đánh thức nàng dậy, hai người trở về kết làm phu thê, từ đây trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn."

Lạc Thanh Hàn lại cau mày "Thế hoàng hậu ác độc kia đâu? Cuối cùng bà ấy thế nào?"

Tiêu Hề Hề "Bà ta bị vạch trần bộ mặt thật, bà ta tính toán sát hại công chúa Bạch Tuyết nhưng bị trừng phạt, bà ta bị ép đi giày sắt nung đỏ, đứng trên lửa nhảy múa, nhảy đến chết đi mới thôi."

Lạc Thanh Hàn đối với kết cục này biểu thị hài lòng.

Chờ bóng đêm dần khuya, hai người trở về phòng đi ngủ.

Ngày hôm sau thái tử thức dậy trời còn chưa sáng.

Hắn đang đứng trong phòng, các cung nữ giúp thay quần áo.

Tiêu Hề Hề bỗng nhiên tỉnh.

Nàng trở mình từ trên giường đứng lên.



Lạc Thanh Hàn thấy thế, rất ngoài ý muốn "Không phải nàng đang ngủ à?"

Bình thường nàng không phải là không ngủ đến mặt trời lên cao thì sẽ không dậy sao, hôm nay thế mà dậy sớm như vậy, thực sự là hiếm có!

Tiêu Hề Hề nhảy xuống giường "Ta muốn đi nhà xí."

Nàng tối hôm qua ăn không ít hoa quả, còn uống một bát thuốc, trong bụng bây giờ tất cả đều là nước.

Nàng vội vã chạy ra ngoài.

Một lát sau nàng lại trở về, thần sắc rõ ràng so lúc rời khỏi nhẹ nhõm rất nhiều.

Lạc Thanh Hàn lúc này đã mặc chỉnh tề, nhìn ngọc thụ lâm phong, rất có khí thế Thái tử.

Hắn thấy Tiêu Hề Hề lại muốn bò vào ổ chăn tiếp tục ngủ, thản nhiên nói.

"Trong truyện, công chúa bị đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử, còn nàng, không phải là bị đói tỉnh, là bị nghẹn tiểu tỉnh."

Tiêu Hề Hề "......"

Nàng không phải là tối hôm qua chỉ nói một câu hắn xấu sao?

Hắn mang thù đến bây giờ sao?!

Thực sự là lòng dạ hẹp hòi!

Thái tử lòng dạ hẹp hòi thần thanh khí sảng rời khỏi Thanh Ca Điện, lên xa giá đi Nghị Sự Điện.

Hôm nay là mùng một, phải tiến hành Đại Thượng Triều, trong kinh văn võ quan viên tứ phẩm trở lên tất cả đều tham gia.

Bên trong Nghị Sự Điện đã đến không ít người, bọn họ tụ năm tụ ba cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

Anh Vương Lạc Dạ Thần hôm nay nhìn tinh thần không tốt lắm, trên mặt mang hai quầng thâm mắt to.

Lạc Thanh Hàn trên dưới dò xét hắn "Tối qua huynh đi cướp sao?"

Lạc Dạ Thần phờ phạc nói "Cả đêm qua ta không ngủ, đang suy nghĩ chuyện hôn sự với Bộ Sanh Yên."

Lạc Thanh Hàn "Kết quả thế nào?"

Lạc Dạ Thần "Ta không nghĩ ra kết quả, mới càng thêm không ngủ được."

Lạc Thanh Hàn "Có cần ta giúp huynh nghĩ không?"

Ánh mắt Lạc Dạ Thần hiện lên tia hy vọng "Ngươi có chủ ý gì tốt?"

Lạc Thanh Hàn "Đi gặp thái y, xin thuốc an thần trợ ngủ, uống thuốc hẳn là ngủ được."

Lạc Dạ Thần "......"

Hắn nói "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn giúp ta nghĩ biện pháp giải quyết việc hôn nhân giữa ta và Bộ Sênh Yên."

Lạc Thanh Hàn thong dong nói "Đó là chuyện riêng giữa hai người, ta xem như ngoại nhân không tiện nhúng tay."

Lạc Dạ Thần vô cùng thất vọng.

Lạc Thanh Hàn "Lát nữa huynh vẫn nên đi tìm thái y lấy chút thuốc trợ ngủ, lúc nào cũng thức đêm không ngủ sẽ hói đầu, ngươi nhìn Mai Phủ doãn, hắn là một ví dụ."

Phủ doãn Phủ Kinh Triệu Mai Quảng Đào vừa lúc bước vào, vừa vặn nghe được Thái tử câu nói này, cảm giác trong ngực bị đâm một tiễn xuyên tâm.

trướctiếp