Khi ánh mắt lạnh căm căm của Thái Tử chuyển qua, Nhiếp Trường Bình mới
hoàn hồn, cuống quít lui về sau, miệng không quên giải thích.
"Thực xin lỗi, ta không cố ý quấy rầy các ngươi, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục nhé!"
Lạc Thanh Hàn lạnh băng nói: "Đứng lại."
Nhiếp Trường Bình không thể không đứng lại, cười lấy lòng: "Điện hạ, ta sai
rồi, ta cái gì cũng chưa nhìn, ngài coi như ta chưa từng tới, ta bảo đảm không đem chuyện kia của ngài ra đồn thổi."
Tiêu Hề Hề buông Thái Tử ra, tò mò hỏi: "Chuyện kia là chuyện gì chứ?"
Nhiếp Trường Bình không dám nói rõ, chỉ có thể ám chỉ mơ hồ: "Chính là chuyện đó đó, chúng ta đều hiểu."
Tiêu Hề Hề vẻ mặt mờ mịt: "Ta không hiểu, rốt cuộc là gì chứ? Ngài nói rõ ra đi."
Nhiếp Trường Bình vô cùng bối rối: "Loại chuyện xấu hổ như này sao có thể nói rõ được chứ?"
"Có cái gì là không thể nói rõ chứ?"
"Ai nha, chính là ngươi cùng Thái Tử đã làm loại chuyện này đó."
"Ta cùng Thái Tử vừa rồi là đang thương lượng nuôi..."
"Được rồi." Lạc Thanh Hàn ngắt lời nàng, không cho nàng đem chuyện nuôi heo nói ra.
Hắn thà rằng bị hiểu lầm mình cùng tiểu thái giám làm loạn, còn hơn là bị người khác biết hắn cho phi tần ở Đông Cung nuôi heo.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi: "Nhiếp Trường Bình, ngươi tới làm gì?"
Nhiếp Trường Bình lúc này mới nhớ tới mình có việc muốn tới tìm Thái Tử bàn bạc, nhanh nhảu nói.
"Ta hôm nay đi ra ngoài chơi thì nghe được một chuyện, trong thành gần đây
mất rất nhiều tiểu hài tử. Người nhà đám trẻ đi huyện nha báo quan,
nhưng bọn nha dịch lại nói bọn họ phải gấp rút chuẩn bị tiếp đãi Thái
Tử, không rảnh quản mấy việc nhỏ đó, sau đó đuổi đánh những người báo
quan đó ra ngoài."
Lạc Thanh Hàn nhíu mày: "Gần đây cửa thành
phong tỏa, người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào
được, nếu là trẻ mất tích, khẳng định còn ở trong thành, chỉ cần lục
soát một lát là có thể tìm được, vì sao huyện nha không chịu làm việc
này?"
Nhiếp Trường Bình gật đầu: "Ta cũng cảm thấy chuyện này có
điểm kỳ quặc, cho nên mới tới cùng điện hạ nói nói chuyện này, hỏi ngài
muốn tra một chút không?"
Lạc Thanh Hàn hỏi lại: "Hôm qua ta sai ngươi đi tra chuyện Dương huyện lệnh, có kết quả gì chưa?"
"Dương huyện lệnh tên đầy đủ là Dương Khai Quang, nghe nói năm nay đã quá 60,
mười năm trước được điều đến Huyện Cam Cốc. Nghe các bá tánh nói, trong
hai năm đầu hắn tới còn rất chăm chỉ, có thể nói là một vị quan tốt,
nhưng thời gian dài, hắn dần dần biểu lộ ra bản chất hám của cải. Phàm
là người vào nha môn, mặc kệ có lý hay không, đều phải đến giao tiền
trước, không có tiền phải chịu trượng hình. Trong thành những nhà có
tiền dù là giết người phóng hỏa, chỉ cần bạc mang đến đủ, Dương Khai
Quang cũng có thể đem án tử giảm xuống, dân chúng phẫn nộ nhưng không
dám nói gì."
"Hai năm trước có một vị thư sinh, huynh trưởng hắn
bị ác bá đánh chết, thư sinh đó đi huyện nha cáo trạng ác bá, kết quả
bởi vì không có tiền bác với quan hệ, bị nha dịch đánh hai mươi đại bản ở công đường. Thư sinh cũng rất kiên cường, thấy dương huyện lệnh không
chịu cho mình một cái công đạo, hắn liền đi Thịnh Kinh cáo trạng, đáng
tiếc khi còn chưa xuất phát, một nhà bốn người người đã bị thiêu chết.
Bọn nha dịch nói ra ngoài rằng thư sinh vô ý gây lửa cháy trong nhà,
nhưng mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nhà thư sinh kia khẳng định đã
bị diệt khẩu. Có một cái vết xe đổ đáng sợ như vậy, người ở đây không ai dám đi cáo trạng, chỉ có thể tùy ý Dương Khai Quang ở Cam Cốc làm xằng
làm bậy."
"Dương Khai Quang sở dĩ hạ lệnh phong tỏa cửa thành,
trên danh nghĩa là vì giữ gìn trị an trong thành, hoan nghênh Thái Tử
điện hạ đã đến, trên thực tế là muốn mượn cơ hội phát tài. Hắn quy định
muốn vào thành, mỗi người đều phải giao mười lượng bạc, không giao tiền
không chuẩn vào thành. Hắn còn kiểm soát hai cái giếng duy nhất trong
thành, ngày đêm phái người gác, không cho bá tánh tới gần, mọi người nếu muốn uống, chỉ có thể trả giá cao để mua."