Chu Quân thất hồn lạc phách ra khỏi cục cảnh sát, hôm nay chị dâu đi lấy thuốc tiện thể gặp bác sĩ luôn không ngờ lại bắt được mạch hỉ, chị dâu
và anh cả kết hôn đã mấy năm vẫn chưa có con, sinh mệnh nhỏ vừa mới hạ
xuống đã gặp phải loại thời cơ không ổn này. Chị dâu không cho hắn nói
với anh cả, nếu như chị không ra được tin này sẽ làm anh càng khó chịu.
Chị dâu nói làm Chu Quân thực sự kinh hãi, hắn chỉ cầu nguyện chị dâu không có liên quan gì đến đảng cộng sản bằng không thực sự có nhỡ đâu thì anh cả sẽ không sống nổi. Lần đầu tiên Chu Quân giận bản thân vô lực, cũng
hận bản thân vì sao không ngăn chị dâu lại sớm một chút,l vì sao vội vã
mấy ngày rời khỏi chuyện buôn bán thuốc phiện, cần gì phải sốt ruột từ
từ làm cũng được mà.
Hắn khó chịu vô cùng, lúc về đến nhà anh cả
còn chưa về. Chu Quân đành phải vận dụng mối quan hệ trong tay có thể sử dụng được, một đống số điện thoại được gọi đi. Nhưng mà đám người ngày
thường cùng nhau vui vẻ vừa nghe nguyên nhân liền vội vàng không ngừng
đùn đẩy. Loại thời điểm mẫn cảm này, dính cái gì cũng không thể dính vào chuyện liên quan đến đảng cộng sản.
Đối với Chu Quân kia là một
buổi chiều dày vò vạn lần. Vừa mới qua năm mới nhà đã tan. Hắn hút
thuốc, nhả khói khiến cả phòng mù mịt. Chu Quân nhéo giữa mày, xoa mặ
chỉ có thể tiếp tục gọi điện. Lúc này ngoài phòng truyền đến tiếng ô tô
tắt máy, Chu Diêm vội vã đi vào. Chu Quân nhanh chóng đứng lên đón: "Anh cả, thế nào, có biện pháp gì sao?"
Không ngờ anh cả lại không
bày sắc mặt khó chịu với hắn chỉ là ánh mắt anh pha chút phức tạp thậm
chí là áy náy nhìn Chu Quân, nói với hắn: "Cậu đi với anh đến thư phòng
một chuyến." Chu Quân hơi bất an nhưng nhìn dáng vẻ anh cả không hề cấp
bách, nói vậy tức là có cách. Hắn im lặng đi theo phía sau anh cả, hai
người cùng nhau vào thư phòng.
Đầu tiên Chu Diêm lấy một chiếc
chìa khóa trong ám cách còn khởi động một cơ quan, một bộ khung ảnh lồng kính trong thư phòng bị đẩy lên lộ ra két sắt bên trong. Chu Quân chưa
bao giờ biết chỗ này của thư phòng nhưng anh cả cứ thế mở ra trước mặt
hắn, chuyện này có ý gì? Chu Quân còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã thấy anh cả mở két sắt lấy ra một tá giấy tờ.
Đột nhiên Chu Quân như hiểu ra cái gì, sắc mặt anh cả xám xịt cẩn thận đặt tài liệu lên bàn sách
ngồi xuống đối diện Chu Quân. Hai anh em bọn họ ăn ý cùng yên tĩnh lại,
Chu Quân duỗi tay lật xem những tài liệu đó quả nhiên là sản nghiệp
trong nhà. Giọng anh cả cực thấp nói: "Anh đi gặp Dung lão gia, ông ấy
có cách có thể cứu Lan Chi."
Giọng anh cả vô cùng mỏi mệt, rất
trầm. Khổ sở thương tâm đều có, Chu Quân đã biết đến tột cùng là chuyện
gì xảy ra hành động của anh cả chẳng qua là xác định suy đoán của hắn mà thôi. Hiện tại nơi nơi đều đang đánh giặc, quyên một khoản tiền xa xỉ
cho chính phủ, cho dù là rơi vào túi ai cũng không cần biết nhưng nếu
phía trên chịu mở miệng, hiện tại chị dâu còn chưa bị đưa vào đội hiến
binh là có thể can thiệp từ giữa thả người ra.
Nhưng số tiền này
chắc chắn là cực lớn. Thế nên anh cả mang tất cả những tài liệu này ra,
đây là muốn bán của cải gia nghiệp lấy tiền mặt để gom cho đủ. Anh cả rủ mi mắt lật văn kiện hồi lâu: "Anh vô dụng, mấy thứ này là dì cả để lại
cho cậu, mấy năm nay anh vẫn luôn giữ, dì nói chờ cậu trưởng thành rồi
giao nó cho cậu."
Chu Quân á khẩu, hắn nhìn mấy thứ kia là ba mặt tiền hai gian nhà xưởng còn có mấy bất động sản và một chìa khóa két
sắt ngân hàng. Chu Diêm tiếp tục nói: "Lần này là chị dâu cậu sai, dù
thế nào anh cũng muốn cứu cô ấy. Nhưng những thứ này thuộc về cậu, đến
lúc anh cả giao cho cậu rồi." Chu Quân lắc đầu: "Vì sao lại giao cho em
vào lúc này, em không cần, em còn chưa sống cho nên thân nữa."
Chu Diêm thở dài: "Số tiền bên kia muốn quá lớn, có khả năng... Ngay cả nhà cũ nhà họ Chu anh cũng không giữ nổi. Anh không có mặt mũi nào đối mặt
với liệt tổ liệt tông, cũng không có thể diện đối mặt với cậu. Từ nay về sau nhà họ Chu chúng ta có lẽ không bao giờ có thể giống như trước được nữa. Cậu cũng vậy, anh xin lỗi cậu, rốt cuộc không thể để cậu làm một
vị tiểu thiếu gia vô lo vô nghĩ."
Dứt lời Chu Diêm cực khổ sở
nói: "chớ có trách anh, anh thật sự không có cách nào... mặc kệ chị dâu
cậu." Hốc mắt Chu Quân đã ươn ướt, hắn lau mặt: "Nói bậy gì đó đâu, nhất định phải cứu chị dâu. Vốn dĩ em không có vấn đề gì, còn không phải là
không thể lúc nào cũng có thể chơi như trước đây sao, không sao hết, em
cũng không còn nhỏ còn có thể chơi bao lâu chứ, anh không phải sợ em sẽ
giúp anh."
Những ngày sau đó anh cả chạy qua chạy lại rất nhiều
nơi Chu Quân cũng cùng đi, anh cả gầy đi từng ngày nhưng mỗi ngày cũng
ăn rất ít. Chu Quân lo lắng muốn chết nhưng hắn cũng không khuyên nổi
anh cả chỉ có thể căng thẳng thần kinh, việc có thể thay anh làm đều làm hết. Người làm trong nhà họ Chu phân tán một nửa, rất nhiều người trước lúc tạm biệt Chu Quân đều lau nước mắt.
Nhiều năm chung sống như vậy đều là tình cảm. Giờ đột nhiên phải tan lòng Chu Quân cũng không hề dễ chịu. Nhưng hiện tại hắn thật sự rất bận cũng không có thời gian mà
đau buồn. Chu Diêm mang theo Chu Quân, sau khi chuyển tất cả những thứ
thuộc về Chu Quân cho hắn liền bán hơn phân nửa gia nghiệp. Bởi vì bán
quá gấp nên gặp không ít người gây khó dễ ép giá. Chu Diêm không còn
cách nào, Chu Quân cũng coi như biết được rất nhiều điều nên tức giận
không nhẹ.
Mà lúc hắn tính khí bộc phát, ngược lại anh cả trước
nay tính tình cứng cỏi nóng nảy lại đè hắn lại. Lần đầu tiên anh cả
trước mặt Chu Quân thể hiện bản lĩnh khéo léo đưa đẩy của thương nhân,
mời ăn cơm cùng uống rượu. Uống rượu như không muốn sống đến nơi, uống
đến tận nửa đêm lúc trên đường về nhà anh cả liền không chịu nổi mà phát bệnh. Tiểu Phó thuần thục mở hộp lấy thuốc phiện cùng với dụng cụ hút
thuốc đưa cho Chu Diêm ngồi ghế sau.
Sau khi Chu Diêm mạnh mẽ hút một hơi rồi mở cửa sổ. Anh lên tinh thần bảo tiểu Phó dừng xe một bên
để bọn họ xuống xe. Thuốc phiện không phải thứ gì tốt, anh không muốn để bọn họ hít phải khói thuốc. Tiểu Phó xuống xe đến tiệm tạp hóa mua nước cho Chu Diêm. Chu Quân theo phía sau, hắn hoảng sợ nói: "Vừa nãy anh
tôi tới cơn nghiện sao? vì sao nhìn giống như là rất đau đớn như vậy?"
Tiểu Phó thanh toán tiền lại mua một bao thuốc. Mấy ngày nay hắn cũng rất
mệt nghe thấy Chu Quân hỏi cũng biết không giấu được: "Cậu cả sớm đã có
tật xấu này, trước đây còn có thể chịu được sau này thì không chịu nổi
liền hút thuốc phiện,." Sau đó cũng không cần bao lâu từ ỷ lại thành
nghiện, quá trình này chẳng qua là một thời gian ngắn.
Chu Quân
nhận điếu thuốc tiểu Phó đưa qua nghĩ thầm, đợi những những việc này kết thúc nhất định phải mang anh cả đi bệnh viện khám toàn diện. Hắn từng
đi mở két sắt ngân hàng mẹ để lại, là một ít trang sức cùng với vàng và
tiền mặt, hơn nữa trên đó còn mặt tiền cửa hiệu và nhà xưởng. Mặc dù
không thể giàu có giống trước đây nhưng sau này Đông Sơn tái khởi cũng
không phải không có khả năng.
Nửa tháng sau chị dâu mới được thả
ra, tình huống còn tốt hơn một chút so với hai anh em họ nghĩ, ít nhất
vẫn giữ lại được nhà lớn của nhà họ Chu cùng với mấy gian mặt tiền cửa
hiệu. Chu Diêm vừa đón chị Dâu về nhà, quay đầu xe nhà họ Dung đã tới
muốn đón chị dâu đi. Chu Diêm còn ở trong phòng với vợ mình nghe thấy
chị Lý đi vào truyền lời không khỏi nhíu mày nói: "Sao lại đột nhiên như vậy?" Dung Lan Chi kéo tay Chu Diêm: "Có việc em còn chưa nói với
anh... vốn dĩ nên nói sớm với anh."
Lúc này Chu Quân ở sảnh ngoài tiếp đón khách đến từ nhà họ Dung, từ sau khi anh cả và chị Dâu đoàn tụ Chu Quân mới xem như hoàn toàn thả lỏng lại, nhưng gần đây Chu Quân cảm thấy người nhà họ Dung không thích hợp lắm. Lần chị dâu xảy ra chuyện
này, hắn không thể nói nhà họ Dung không xuất lực gì. Dù chỉ là người
giới thiệu, người chỉ đường cũng là gánh chịu không ít nguy hiểm.
Chị dâu là con gái nhỏ nhà họ Dung, lần này nhà họ Chu tan hết gia tài vừa
mới đón người trở về người nhà họ Dung đã lập tức tới cũng không giống
như tới xem chị dâu có khỏe hay không, chỉ tới một vị quản gia ngồi kia
dùng trà. Chu Quân bảo hầu gái bưng chút trà bánh, quản gia liền vội
nói: "Không cần, Chu nhị thiếu gia. Lần này tôi tới là bởi Dung phu nhân nhớ con gái, bảo tôi tới đón cô ấy về." Chu Quân cười cười: "Chị dâu
vừa mới về hẳn là rất mệt. Đợi chị nghỉ ngơi mấy ngày, nhất định anh tôi sẽ đưa chị về."
Hắn vừa dứt lời, quản gia nhà họ Dung liền lắc
đầu: "Chu nhị thiếu gia, tiểu thư nhà chúng tôi mang thai phu nhân thật
sự không yên lòng, lần này là lại đây đón tiểu thư về nhà dưỡng thai."
Chu Quân cứng lại, sắc mặt nháy mắt thay đổi. Nhưng hắn không tiện nói
gì, chuyện này chính là không hề lưu tình quăng một bạt tai lên mặt anh
cả.
Nụ cười trên mặt Chu Quân không giữ nổi, hắn cứng người ngồi
trên sô pha thẳng đến khi anh cả và chị dâu từ bên trong đi ra. Hắn
giương mắt nhìn anh cả lại thấy trên mặt anh cả không có quá nhiều biểu
cảm. Chị dâu đỏ mắt, tay vẫn luôn kéo quần áo anh cả. Vẫn là anh cả vỗ
nhẹ nhẹ eo chị dịu dàng nói: "Sau khi về nhà để mẹ em cẩn thận bồi bổ
thân thể, đừng khóc, bây giờ em khóc quá hại thân."