Sinh lực Trần tiên sinh bộc phát, trên hai má đỏ ửng là một đôi mắt sáng quắc như đèn, tất nhiên là vô cùng chờ mong vui vẻ cùng Chu Quân, không hút chính là không cho ông ta mặt mũi. Không ngờ, Chu Quân thật sự
không cho ông ta mặt mũi, mắt hắn nhìn chằm chằm bờ mông cô gái đang
xoắn quẩy đi ra ngoài, chậm rãi ngồi vào phía bên kia giường La hán, tay phải móc trong vạt áo ra một chiếc khăn bưng kín miệng mũi. Hắn che nửa khuôn mặt, cặp con ngươi nhạt màu tràn đầy bất đắc dĩ: "Trần tiên sinh
ngài có điều không biết, tôi không hút được mấy thứ này."
Lời này lập tức làm người kia bất mãn, này có khác gì trên bàn tiệc không chịu
uống rượu. Trần tiên sinh phất phất tay: "Ai, nhị thiếu cậu thử mà xem
thực sự rất thoải mái, cậu nghe tên thôi cũng đủ thấy rồi tôi đã đề cử
cho cậu thì nhất định là thứ tốt." Chu Quân lắc lắc đầu: "Không phải tôi không muốn hút mà là không thể hút. Trần tiên sinh ngài cũng biết gần
đây tôi mới ra mặt làm ăn buôn bán với người nhà, trước đây vì sao không làm chính là vì tôi không thể."
Lời này gợi lên lòng hiếu kỳ của Trần tiên sinh, hắn đua quá nửa người đến trước mặt Chu Quân: "Sao lại
như vậy thế?" Trong lời nói lộ vẻ dò la, lòng tràn đầy cho là có thể
biết được chuyện bí mật của nhà họ Chu. Ai ngờ đáp án lại chẳng có tí
thú vị nào, sức khoẻ Chu nhị thiếu giống anh cả hắn đều không tốt, bị
hen suyễn. Vốn không thể ở nơi có nhiều sương khói quá lâu, hút thuốc
phiện một cái liền không xong, có lẽ còn đi bán muối như chơi.
Trần tiên sinh nghe được nguyên do, đương nhiên cũng không thể ép Chu Quân
hút, nhỡ đâu toi mạng thì ông ta cũng không cõng nổi trách nhiệm này.
Ánh mắt Chu Quân lại dò ra ngoài cửa nói với Trần tiên sinh: "Mặc dù tôi không hút được thiên đường cực lạc nhưng tôi cảm thấy có chỗ thiên
đường cực lạc khác, tôi có thể đi thử xem."
Muốn hợp tác thì phải cho người ta biết sở thích của mình, tốt nhất là nông cạn một chút có
khuyết điểm một chút. Con người vốn không hoàn mỹ thanh danh của Chu
Quân hắn đã luôn là phong lưu thành tính, bây giờ háo sắc một chút ngược lại khiến Trần tiên sinh yên tâm. Quả nhiên, hắn hơi ám chỉ như vậy
trần tiên sinh liền cười ha ha mặt tràn đầy ý vị cùng Chu Quân đánh giá
tiểu thư đang bưng thuốc phiện vào.
Đợi đến khi Trần tiên sinh
hút đến mềm người Chu Quân lập tức che mắt mũi đi ra ngoài. Trần tiên
sinh cũng không ngăn cản hắn, đại khái cho rằng hắn muốn đi ra ngoài làm chuyện tốt hơn. Chân Chu Quân càng đi bước càng nhanh như chạy trốn mà
rời khỏi cái sân kia. Mặt hắn tái mét đi đến chỗ sân khấu, vừa nãy hắn
để lại lời nhắn cho Tiểu Phó rằng đợi mình ở phòng riêng tầng hai.
Chu Quân nhét ít tiền cho một nhân viên phục vụ bảo hắn dẫn mình lên lầu
hai. Vở kịch trên sân khấu đã mở màn quá nửa, chỗ nào cũng là người,
trong phòng bí bách khiến Chu Quân cởi áo khoác âu phục, cởi bỏ mấy cúc
trên áo sơ mi. Trên người hắn toàn là thứ mùi kia nồng nặc đến độ chính
hắn còn thấy ghê tởm. Bước chân Chu Quân vội vàng, dùng khăn tay chà lau thái dương vừa đi vừa quay đầu nhìn trên sân khấu xem có Mộc Ly Thanh
hay không.
Trên lối đi nhỏ cũng đi ra vài người nhưng Chu Quân
không để ý mắt hắn nhìn chằm chằm vào sân khấu. Cho đến khi bị nhân viên kéo lại ý bảo hắn tránh đi hắn mới thu hồi tầm mắt, gục đầu xuống đứng ở một bên. Tiếng bước chân người đi ở phía trước rất ổn định, quân ủng
bước ra tiếng vang luôn không hề giống với những tiếng bước chân khác.
Lòng Chu Quân nổi lên suy nghĩ kỳ quái, hắn vẫn cứ cúi đầu thẳng đến khi chủ nhân đôi giày lướt qua trước mặt hắn, dừng lại.
Chu Quân
theo bản năng lui về phía sau, nhưng lối đi nhỏ này quá hẹp, hắn vừa lùi xuống lưng liền dán lên tường gỗ. Mặt tường hơi lạnh xuyên thấu qua áo
sơ mi hơi mỏng còn dính chút mồ hôi của hắn làm hắn lạnh đến độ giật
mình một cái. Hắn nhắm mắt, đôi mắt trước sau không hề nâng lên, nhất
quyết nhìn chằm chằm mặt đất nhìn đôi giày dừng ở trước mặt mình.
Khoảng cách trên lối đi mơ hồ như rút nhỏ lại từng chút một trở nên thật hẹp,
hẹp đến nỗi như hắn sắp phải dán lên thân người này đến nơi. Mà mùi vị
đáng chết kia lại từng chút một xông lại đây, hắn ngửi thấy mùi hương
của Ung Tấn. Hắn thở dài, rốt cuộc cũng nâng mặt đối diện với cặp mắt
Ung Tấn. Đó là một ánh mắt như thế nào, là bén nhọn lại tràn ngập ý nhìn tỉ mỉ còn có thật đậm không dám tin.
Ung Tấn cứ như vậy yên lặng nhìn hắn vài giây rồi không nói gì quay mặt đi về phía trước. Vì sao
trên người Chu Quân lại có mùi thuốc phiện, đây là suy nghĩ duy nhất của Ung Tấn. Hóa ra không chỉ là cần sa ngay cả thuốc phiện cũng vậy sao.
Cũng phải, sau lưng chuyện làm ăn của nhà họ Chu chính là thứ đó, y rõ
ràng đã biết nhưng vì sao y vẫn luôn cảm thấy Chu Quân sẽ giữ mình trong sạch, mà y đã sớm mất đi tư cách quan tâm hắn. Dù tự giễu như vậy nhưng vẫn không thể chấp nhận.
Ung Tấn đi về phía trước chẳng qua mới
được ba bước lại không nhịn nổi quay người trở lại. Trên trán người nọ
dày đặc mồ hôi, Chu Quân mới chỉ liếc nhìn nhau với y một cái lập tức
chôn mặt xuống thật sâu. Ung Tấn đi mà quay lại hiển nhiên khiến Chu
Quân không thể chịu đựng được, hắn nghiêng mặt đi muốn xoay người. Ung
Tấn nhìn đường cong nơi cổ người kia lộ ra từ chỗ cúc áo bị cởi lòng bàn tay liền nhớ đến xúc cảm nơi đó.
Hiện tại có lẽ đầu óc y không
được tỉnh táo, y không nên quay đầu lại tìm Chu Quân. Nhưng hiện tại y
chỉ muốn đặt tay lên cổ Chu Quân ép hỏi một phen. Hoặc cũng không phải
muốn ép hỏi, thứ y muốn chạm vào là Chu Quân, hôn Chu Quân, cảm nhận
hương vị của Chu Quân, muốn đến điên cuồng.
Trước khi phản ứng
lại y đã duỗi tay. Ung Tấn nhìn chằm chằm tay mình, trong lòng nổi lên
chút hối hận. Người bên cạnh có lẽ nhìn ra cái gì, nhỏ giọng nói với Ung Tấn muốn xuống lầu trước. Ung Tấn không tiếng động gật đầu, trên tay
lại không có ý định buông ra. Mặc kệ trong lòng đang cảnh cáo bản thân
phải nhanh chóng buông tay rời đi đừng tiếp tục dây dưa không rõ nữa
nhưng trước sau lại chẳng thể buông tay.
Rõ ràng y biết bản thân
đã qua tuổi tùy hứng, cảnh cáo ngày ấy của cha rõ ràng trước mặt, y chỉ
có thể trơ mắt nhìn Chu Quân che trước mặt mình còn bản thân chẳng thể
làm gì. Mà quân lệnh thình lình gửi tới, tình thế nghiêm trọng, y sắp
phải đi ra tiền tuyến. Đó là nơi không ai biết trước điều gì có thể xảy
ra, thậm chí y không thể bảo đảm mình có thể tồn tại trở về hay không.
Một khi đã như vậy, vì sao còn muốn khăng khăng nắm lấy Chu Quân như nắm
lấy một sợi ánh sáng sắp tiêu tán. Để lại một câu hứa không có trọng
lượng để Chu Quân chờ mình sao? Chu Quân sẽ chờ sao? Lúc để tay lên ngực tự hỏi, thậm chí y cũng không cách nào cầu được một đáp án chính xác.
Cho nên y quyết định rời đi trước, dứt khoát rời đi. Mà Chu Quân quả thực
cũng tiêu sái như y nghĩ, chỉ sau một đêm vật vã kia rồi rất nhanh đã
vực dậy. Chu Quân vẫn như trước đây, vẫn là nụ cười phong lưu không kiềm chế nổi, vẫn trải qua ngày tháng đầy phong phú như vậy, cũng có cô gái
thích hợp hẹn hò với Chu Quân nhưng Ung Tấn chỉ cảm thấy có thứ gì đó
của mình đang từ từ bị cắn nuốt đau đớn tận xương tủy.
Đặc biệt
là sau khi nhặt được chiếc nhẫn lại lần nữa bị vứt bỏ, Ung Tấn ở trong
phòng xử lý công sự một đêm, thẳng đến khi trời sáng, mặt trời đã lên
cao y vẫn luôn không có ý muốn đi ngủ. Trong thư phòng chỉ có âm nhạc từ máy quay đĩa làm bạn cùng y, khúc nhạc là y từng nghe trong điện thoại, là bài nhạc nơi đầu microphone người kia chơi cùng với tiếng ca như có
như không.
Đương nhiên Chu Quân không ngờ sẽ bị giữ lại theo bản
năng hắn tránh tránh, lực nắm trên cánh tay lại càng chặt. Nhân viên
đứng bên cạnh chuyển tròng mắt nhỏ giọng hỏi hắn: "Tiên sinh, nếu không
tôi đi trước lấy cho hai vị chút trà bánh?" Chu Quân ngoài cười nhưng
trong không cười đáp câu không cần, hắn quay đầu lại nói: "Thiếu tướng
Ung, có lẽ trước tiên nên buông tôi ra." Hai mày Ung Tấn nhăn lại, y như vô cùng ảo não khóe môi cứng đờ, gần như có thể cảm nhận được khớp hàm
đang cắn chặt của y.
Sau đó Ung Tấn buông lỏng tay từng chút một, Chu Quân nhìn nếp gấp để lại trên cánh tay mình, đó là nơi Ung Tấn vừa
mới nắm lấy. Mà hiện tại y đang buông lỏng ra, khắc chế thu tay. Ung Tấn gật gật đầu, không hề nhìn hắn: "Rất xin lỗi." Dứt lời y giơ tay chỉnh
lại vành nón của mình, hai mắt giấu sâu phía dưới không thấy rõ vẻ mặt.
Chu Quân nhìn y xoay người, góc áo Ung Tấn bị gió thoáng nhấc lên một mảnh
nhỏ, trong gió thổi mùi hương trên người y dường như nhạt đi một chút,
như có như không. Hắn từng biết rõ thân thể phía dưới bộ quần áo kia,
hắn từng sờ mỗi một tấc vân da. Vốn dĩ hắn nghĩ lại lần nữa tương ngộ,
hắn thật sự có thể bình tĩnh lại chỉ coi đó là một người xa lạ. Quả thực hắn cũng rất bình tĩnh không hề bối rối nhưng sau khi Ung Tấn đi ra
khỏi hành lang rồi biến mất cả người hắn lại không còn chút sức lực. Hắn chỉ biết vuốt lên cánh tay bị người kia nắm lên rồi hít thở thật sâu.