Dáng vẻ người đến, thoạt nhìn không quá hai mươi xuân, từ trong khí độ
dễ bắt gặp cá tính đặc trưng của mĩ nữ thẳng thắn ngoan cường. Hàn Phi
cười thâm ý nhìn Thiết lão, khiến lão ngượng nghịu, hắng giọng:
- Nghiêm túc một chút!
Lão lúc này đang làm thân với Đại Sư Luyện Khí Thuật, tài sản bao nhiêu
mang ra hết, không e dè toan tính tiểu tiết. Lại bị đối phương nhìn thấu đạo lữ một cặp, thầm luyến lẫn nhau, chàng truy cơ nghiệp, thiếp bạc
đầu ngóng trông. Lão khó tránh bối rối, buộc gằn giọng che lấp phần nào
tình huống hiện tại.
Nữ tử nọ dường như thưởng thức người khác
nhìn nhận, điệu bộ hờn dỗi với Thiết lão, đôi mắt tròn hướng lên trần
nhà, cong môi ấm ức.
Nữ tử nọ tính khí đúng thật khó đoán, chớp mắt trước, còn ngang ngạnh, chợt chuyển sang hiền lành hoà nhã:
- Ta là Quản Sự, Vĩnh Phong nói ngươi có đồ tốt muốn trao đổi?
Hàn Phi lấy ra 10 bình Thần Dược cấp 2, nói ra công dụng, không quên đặt điều nguồn gốc có được:
- Có người đoạt được từ tàn tích cổ xưa, đổi với ta khoản tài phú không nhỏ, lúc này kẹt quá đem đổi lại cho các ngươi.
- Luyện Khí Cảnh dưới thất tầng, dùng một bình tăng một tiểu cấp, đời
người trong cảnh giới đó chỉ dùng tăng cấp được hai lần, miễn cưỡng khó
tránh bạo thể. Bình thứ ba, chia nhỏ dùng hỗ trợ sinh cơ. Giới hạn liều
lượng thích hợp Nhập Đạo Cảnh sơ kì trở lại.
Lời hắn vừa dứt, Nữ tử nọ cùng Thiết lão đồng dạng sửng sốt, trợn mắt nhìn nhau thậm chí muốn ngã nhào.
Nữ tử nọ kinh nghi:
“Chỉ là Linh Dược, thế nào lại có công dụng kia? Ách.. Tiểu tử này không nói khoác đấy chứ!”
Thiết lão thầm thán kèm toan tính:
“Đại Sư hắn bảo vật không ít, nào ngờ còn có Thần Dược tầm này, Luyện Khí
Cảnh tăng một tiểu cấp, thời gian tiêu tốn đến mấy năm. Thế Gia có tài
nguyên hùng hậu bồi dưỡng chính hệ, nhanh nhất cũng một năm. Ta phải
dành lấy cho đám hậu bối!”
Nữ tử nhìn ra thái độ khẩn trương của Thiết lão, thoáng lo được lo mất cho Y, hắng giọng gọi tới một tên chấp sự:
- Ngươi cầm một bình Linh Dược mang đến phòng giám định số ba, cho Trần trưởng lão.
Thiết lão nhìn ra ý tứ của nữ tử kia, chỉ thở ra một hơi ngắn, nói nửa câu:
- Y Kiều, ngươi..
Lại tranh thủ, quay sang Hàn Phi, điệu ngữ khẩn khiết: — QUẢNG CÁO —
- Công tử, Thần Dược này để lại cho ta năm bình, một nửa tài nguyên ngươi cần, ngày mai ta sẽ đem đến.
Nữ tử sắc độ khó chịu, ngữ điệu can ngăn:
- Thiết ca, chi bằng để Trưởng Lão Dược Sư giám định qua.
Hàn Phi cười xoà:
- Lão chớ khẩn trương, ta thấy nên nghe theo tỷ tỷ này, đợi thêm chút nữa.
Thiết lão nhăn mặt:
“Giám định xong, giá trị tăng vọt. Tài phú của ta, e là không giữ được mấy bình.”
Thời gian khoảng mười hô hấp sau, tên chấp sự khi nãy trở lại, cước bộ vội vàng, nói nhỏ bên tai nữ tử:
- Mãn Quản Sự, Phó Các đại nhân chuyển lời, ngươi bảo vị khách kia muốn
đổi gì cứ gói lại cho hắn trước, mời bọn họ đến phòng khách thương lượng một phen.
Nữ tử thót tim, run run bờ môi, chớp mắt mấy cái mới
định thần. Nàng ban đầu cũng có tâm tư đồng dạng Thiết lão, có điều cẩn
thận đã quen. Bây giờ đến tai Phó Các, muốn lấy từ trong tay Y ra, sợ là vị trí của nàng trong cùng một ngày, tranh dành mẻ trán cũng khó được
một bình, đã hết sạch.
Nuốt tiếc hận vào trong, Nữ tử nói ra lời
của Phó Các, Hàn Phi nghe qua cười nhạt, Thiết lão hậm hực tựa phát
điên, bộ dáng thập thò quyền thủ, vận chuyển khí lực như muốn phá huỷ
sàn nhà, cũng không dám nhìn nữ tử kia một cái.
Hàn Phi đảo mắt một vòng, thản nhiên chỉ định:
- 10 Ngọc Thạch cấp 5, hai mươi Ngọc Thạch cấp 4, năm mươi Ngọc Thạch cấp 3, Dược Đỉnh cấp 5.
Nữ tử vung tay thu số tài nguyên nọ vào một Túi Trữ Vật. Đến một gian
phòng thoáng rộng, có hai người đã ở đó đón mắt, một người tuổi tầm bảy
mươi, mái tóc đã tám phần bạc trắng, thân vận áo bào rộng màu sám nhạt.
Trên ngực Y có đeo cái huy hiệu hình Tháp, chính giữa Tháp khảm khắc nổi
dáng bình Ngọc đựng Linh Dược, bên cạnh có ba ngôi sao. Tu vi người này
Đại Đạo Cảnh tầng 1.
Người kia tuổi tầm 50, mắt đen mày đao khí
độ nghiêm nghị, tu vi không rõ, trên người Y mang bí bảo ẩn giấu. Dẫn
bọn Hàn Phi đến, Nữ tử hướng tới người này, lễ độ:
- Mãn Y Kiều bái kiến Phó Các đại nhân!
Kế đó quay sang lão giả, tựa chào lấy lệ:
- Trần trưởng lão.
Hàn Phi đánh giá một lượt: — QUẢNG CÁO —
“Tên Phó Các tuy dùng bí bảo che giấu tu vi, xét trường khí lưu trong phòng, liền ước lượng Y tầm Đại Đạo Cảnh tầng sáu. Lão giả kia, trên thân nồng đậm hương dược, chắc chắn là Dược Sư.”
Thiết lão ôm Quyền chào qua, trong lòng lẩm bẩm:
“Dược lực kia lại khiến Phó Các của Tụ Bảo Các động tâm, ngày thường khó mà
gặp được Y, trừ khi việc trọng đại, Tụ Bảo Các là thế lực hạng ba trong
năm cự đầu của Đông Hoàng Thành, đến Võ Phủ Điện cũng kiêng kị mấy
phần.”
Nhắc mình cẩn trọng hành vi, ngược lại, hướng lão giả kia, ngữ độ ung dung:
- Trần trưởng lão, lâu ngày không gặp!
Trần lão đón lễ, cười đáp:
- À, là Thiết đệ. Ngươi cũng đến sao!
Thiết lão điềm đạm:
- Người muốn trao đổi Linh Dược là bằng hữu của ta!
Thiết lão bôn tẩu bên ngoài rất luộm thuộm, hắn trong Thành cũng có ít mặt
mũi, được tiền bối nhiều phương diện chú mục. Trần lão này là một trong
số đó.
Trần lão nhướng mày, đầy tiếu ý:
- Thiếu niên này là bằng hữu của ngươi?
Ngạc nhiên một câu, lão ngửa mặt cười hào sảng:
- Ha..ha, Tài không đợi tuổi.. tài không đợi tuổi..
Phó Các nọ động dung, hướng mắt sang Thiết lão, hỏi thuộc hạ:
- Trần lão, vị này là?
Trần lão vui tươi đáp:
- Hắn là Bạch Vĩnh Phong, Luyện Khí Sư tam phẩm của Luyện Khí Các, bọn ta quen biết nhau đã lâu.
Gã Phó Các nhẹ gật đầu, ngữ độ thành ý:
— QUẢNG CÁO —
- Ra là Bạch khí Sư, có đồ tốt nên mang đến đây, chúng ta cùng làm sinh ý.
Thiết lão âm điệu chân thành:
- Tạ Phó Các đại nhân, Bạch mỗ sẽ ghi nhớ!
Vị trí của bọn hắn trong Thành, cấp bậc càng cao biết càng nhiều thông
tin, không phải nhân vật đem đến cho cá nhân lợi ích, sàng sàng bên dưới ít để tâm. Tạo nghệ Sư đáng xem trọng, nếu muốn điều tra dễ dàng thôi.
Cái bọn hắn bắt buộc là nghi lễ, trong một dịp nào đó, người này giới thiệu người nọ, mới ra liên kết được. Mấy gã này, chào hỏi qua lại cũng chỉ
là nghi thức, nâng lên kẻ này coi trọng kẻ kia.
Không khí trầm xuống, Mãn Y Kiều đưa tới Linh Dược của Hàn Phi, gã Phó Các khẽ nhìn đến, ngẫm nghĩ gì đó.
Trần lão nhíu mày với số lượng, trước đó Y còn nghĩ, Bảo Dược nhiều lắm chỉ hai bình, một lời nhiều ẩn nghĩa, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi cũng là Dược Sư sao?
Hàn phi bình ổn, lắc đầu:
- Nào có, tất cả đều là người khác gửi ta trao đổi giúp.
Gã Phó Các thẳng lời:
- Tiểu hữu, Thần Dược của ngươi hiệu dụng tuy không nhỏ, thế nhưng đem
đổi những thứ kia giá trị chưa được thoả đáng, ngươi bỏ ra thêm mười
bình nữa, ta sẽ dàn xếp cho.
Hàn Phi xém chút bật cười:
“Hai tên gian thương này, vài câu đo đạc khách nhân đã nghĩ ép được lợi lớn sao!”
Hắn nén hơi, bình thản đáp:
- Ta chỉ có mười bình kia, ngươi xem có dùng thứ khác đổi kèm được không?
Gã Phó Các bán nghi nửa ngờ:
“Hắn thật hết rồi? Đã vậy, hơi đáng tiếc. Còn tưởng tiện tay trúng mánh lớn, Bảo Dược như này có gặp cũng chỉ trong tay mấy lão đầu khó gặm, không
dễ thu mua.”