Sau một màn kinh hãi tâm thần Liễu Dung chưa hết hỗn loạn, lễ bái vừa xong liền xét lại chính mình.
“Chỉ trong một nhịp sát na vừa rồi ta đã chìm đắm vào mộng cảnh cuồng nhiệt
tu luyện thèm khát truy cầu cảm ngộ, Hàn công tử không đánh thức, chậm
trễ chút nữa e không xong. Mê âm thật khủng khiếp.”
Nhìn đến
người trước mặt một cảm giác khó tả trong lòng chợt dâng lên, triệt để
quý trọng, tâm tư hổ thẹn gì đó cũng không có tồn đọng, hắn hướng đến
bán quỳ ôm quyền, một lời nói ra, điệu ngữ có phần khổ sở:
- Hàn
công tử, ta không nơi nương tựa ngươi cho ta đi theo hầu hạ có được
không. Ta chẳng có tài sản gì quý giá, chỉ một cái mạng này tuỳ ngươi
sai sử.
Hàn Phi vờ như không nghe thấy gì vẫn lặng yên ngắm nghía bên dưới. Liễu Dung kiên trì chạm đất đủ hai đầu gối, ngửa tay phát thệ độc thoại nói ra:
- Liễu Dung xin thề với trời đất nguyện bái
Hàn công tử làm chủ tử quyết tận trung tận lực một lòng vì sùng bái, nếu có tâm cơ riêng nguyện thả lỏng để cửu lôi oanh phạt thân nát hồn tan.
Dứt lời, hắn lại quyền bái thật sâu không có ngẩng lên. Hàn Phi thoáng nghĩ:
“Tiểu tử này bối cảnh cũng thật thảm, trước muốn cho hắn một ít cơ duyên qua
loa nào ngờ lúc này lại chủ động sùng bái đến. Thôi cứ tạm thu, biểu
hiện không tốt gửi bên chỗ Lưu Bình chạy việc cũng là do khả năng cá
nhân phù hợp mà ra không thể trách ta thiếu nghĩa, song cũng phải giám
định bản năng của hắn một chút đã.”
Thở ra một hơi dài, ngoảnh mặt ngữ điệu trêu ghẹo, khí độ lại lạnh lùng:
- Đứng lên đi, bất quá thuộc hạ của ta cũng chưa có tên nào yếu như ngươi.
Liễu Dung ngẩn đầu phấn khởi, đang muốn lươn lẹo biện bạch. Hàn Phi ném cho Y hai bình Thần Dược cấp hai, chép miệng nói:
- Trong một canh giờ nếu ngươi tiêu hoá hết hai bình này, ta miễn cưỡng
thu nhận ngươi. Có điều phải nói trước, người căn cơ không đủ mạnh cưỡng ép dùng sẽ dẫn đến bạo thể nổ tung kinh mạch mà chết. Quyết định thế
nào, tuỳ ngươi.
Liễu Dung cụp mắt nhìn sóng mũi, đong đưa đồng tử lưỡng lự nửa điểm, chưa qua nửa hơi thở vung tay chụp lấy hai bình Linh Dược đi đến một góc nuốt xuống một bình chìm vào tĩnh tọa. Năm hô hấp
sau tu vi tăng lên Luyện Khí Cảnh tầng sáu, qua nửa canh giờ điều dưỡng
mới miễn cưỡng ổn định. Y vươn mình đứng dậy đến trước mặt Hàn Phi hành
lễ:
- Đa tạ chủ tử ban thần dược.
Hàn Phi quay mặt qua hướng khác, ngữ điệu xa lạ đáp lời:
- Ta còn chưa phải là chủ tử của ngươi.
Liễu Dung u buồn song hiểu rõ đạo lý kia, thầm thán:
“Sinh cơ đến từ dược hiệu còn quá nồng đậm với bản nguyên căn cơ hiện tại sợ
là không có năm ngày mười bữa e rằng không thể phục dụng thêm. Hàn công
tử tính toán không sai, ta không có cách nào trong một canh giờ hoàn
thành việc kia nhưng ta cũng không phải là trẻ con cứ vậy mà từ bỏ thì
không được.”
Hàn Phi đằng này lẩm nhẩm:
“Xem cơ địa của
tên này một phần trăm thành công cũng không có, hắn còn chưa chịu từ bỏ, ta cứ làm lơ cấp cho hắn trải nghiệm dày vò, sau đó mới ra tay tương
cứu.”
Liễu Dung trở về chỗ cũ tăng tốc điều dưỡng. Hàn Phi chẳng màn chú ý đến lấy ra Ngọc Bài bạch sắc truyền âm hỏi:
- Mãn Quản Sự, hai nha đầu gảy đàn bên dưới lai lịch thế nào? Có thể thương lượng mua lại hai chiếc Cổ Cầm kia không!
Mãn Y Kiều nhanh chóng đáp lời:
- Bẩm, hai tiểu nữ kia một người gọi Phi Phi kẻ nọ là Yến Yến, cư ngụ Phi Yến Hồ tại Phụ Thành. Tu vi không có, Âm Thuật rất lợi hại, mấy ngày
trước làm khách ở nhất phẩm Tào Gia kích thích sinh cơ cho một Đại Lão
Hộ Pháp.
- Hạ nhân bên cạnh hai nàng nghe nói còn có một mĩ phụ
tu vi ở mức Đại Đạo Cảnh tầng sáu. Ta còn có người tin cho hay bọn hắn
đến từ Kinh Đô, viện trưởng Đông Hoàng Học Viện là một trong những cự
đầu thường xuyên qua lại với mĩ phụ kia.
- E là gốc tích xuất thân không tầm thường, Cổ Cầm kia cũng chưa từng nghe qua có người hỏi thu mua. Đại Sư, ngươi hứng thú sao!
Hàn Phi trả lời:
- Có chút hứng thú với chất liệu Cổ Cầm, được rồi, ta đã biết.
Thoáng một nén nhang trôi qua, Liễu Dung kiên định nhìn bóng lưng Hàn Phi, hít vào một hơi thật sâu cầm đến bình dược thứ hai dứt khoát nuốt xuống.
Thời gian chưa đầy một cái hít thở, hắn cảm nhận cơ thể nóng lên kinh
mạch phồng lớn, nhịp tim đập vội gấp mấy lần lồng ngực như muốn nổ tung.
Còn chưa hết biến đổi, tròng mắt nổi đầy tơ máu, cần cổ chi chít gân đen,
lục phủ ngũ tạng không như bình thường, kiềm không được phun ra mấy ngụm máu lớn. Môi thâm đen lại, đầu đau nhức kịch liệt phải bó hai tay ôm
lấy, bò lăn ra sàn rên la “Ư.. ử..”
Hàn Phi chép miệng lắc đầu:
- Thật là có gan dùng sao? Xem ngươi cầm cự được bao lâu!
Phòng này tại cửa ra vào có cấm chế, người ngoài cũng không nghe được tiếng
ồn bên trong. Qua thêm mấy hơi thở, Liễu Dung quằn quải gào thét thảm
thiết, Hàn Phi nói to:
- Ngươi mở miệng nói ta giúp, liền tương trợ ngươi, nhưng sau hôm nay đừng léo nhéo bên cạnh ta nữa.
Nói xong quay mặt hướng đi nơi khác, Y biết rõ tên kia đang trong trạng
thái dằn co kịch liệt nhưng lý trí vẫn còn, dĩ nhiên nghe được lời hắn
nói. Một thoáng sau, tiếng rên la nhỏ dần thành im bặt.
Hàn Phi nhướng mày: “Không lẽ tiệt khí rồi.”
Ngoảnh đầu nhìn lại, bộ dáng Liễu Dung xếp bằng mắt hắn nhắm nghiền, bộ dáng
đẫm máu, nghiến răng “kẹt..kẹt”, toàn thân run lên bần bật.
Hàn Phi thở dài, lắc đầu: - Cái tên này...
Vuốt Yêu Giới Chỉ, triệu hoán Yêu Lang hút đi hai phần linh lực lẫn sinh khí nồng đậm dư thừa đang trào ra từ cơ thể Y. Thu lại Yêu Lang, ném ra ba
khối Ngọc Thạch cấp ba xếp thành trận hình, chấn nát Linh Thạch mượn đến Linh Khí bắt ấn dẫn đạo kết thành bể chứa Kim sắc quanh thân Liễu Dung. Rót vào Ngũ Hành Linh Thủy ngập tới tận cằm.
Xong việc tiến về
bàn, ngồi uống trà. Nửa nén nhang sau Liễu Dung như từ cõi chết sống
lại, mí mắt mở hờ ra đảo tìm bóng lưng Hàn Phi, trong lòng tự hỏi:
“Ta thành công rồi sao, cảm giác hỗn loạn không còn nữa, có điều tứ chi có gì đó không đúng.”
Liễu Dung cử động tay mới biết mình đang ngâm trong một bể nước, hiểu ra Hàn Phi tương trợ, hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Trôi qua thêm mười lần hít thở, Ngũ Hành Linh Thủy bị rút sạch, Liễu Dung lặng lặng đến bên cạnh Hàn Phi, ôm quyền thấp điệu:
- Đa tạ chủ tử tương cứu!
Hàn Phi cảm giác sao tên này nhanh như vậy đã chui ra, nhìn qua chỗ Pháp
Trận trước, nhận định giải đáp thắc mắc xong thu Ngọc Thạch trở vào, mới hỏi:
- Ôi, ngươi vậy mà bản nguyên hệ Thủy khí sao?
Liễu Dung lễ độ từ tốn đáp lời:
- Nhờ có chủ tử tương trợ ta may mắn thúc đẩy mạnh mẽ hệ khí bên trong.
Hàn Phi nhẹ gật đầu: - Trước mặt người ngoài nên giấu đi mối quan hệ kia.
Liễu Dung nhanh trí hô to: - Đa tạ chủ tử thu nhận.
Hàn Phi thoáng nhận định Liễu Dung này tư chất cũng không tệ, chỉ là trước
đó thiếu thốn tài nguyên tu luyện dẫn đến căn cơ khuyếm khuyết vào thời
khắc nghuy cấp vậy mà chỉ bằng vào thời gian mấy lần hô hấp hút sạch
Linh Thủy bù đắp thể trạng suy yếu.
Nhưng thứ khiến hắn bất nghờ
là ngoại hình Y cũng có thay đổi, cơ thể cường tráng hơi ngữ điệu đối
đãi vẫn chân thành có điều khí độ tựa lạnh lùng khác biệt giống như là
trên mặt chắn qua một lớp băng u lãnh che đi cảm xúc con người, trong
đáy mắt lập loè tia ngoan liệt không còn mùi vị của thanh niên nhút nhát khi xưa.
Thoạt đầu Hàn Phi còn nghĩ đây là đặc tính cảm ngộ cá
biệt của một người vừa trở về từ Quỷ Môn Quan mà thôi. Nhưng bên trong
tâm trí của Y cứ lấn cấn một điều gì đó gây khó chịu, Y kín đáo mở ra
Linh Nhãn quét một vòng bên ngoài Liễu Dung thì xém chút giật mình động
thân.
Nếu đối phương trước mặt không phải chỗ quen biết đã lâu,
không chừng Hàn Phi còn phải nhảy lui ra sau mấy bước phơi bày bộ dáng
phòng thủ hết mực. Quanh quẩn bên ngoài toàn thân Liễu Dung có một tầng
huyết sắc khí lưu dị biệt, mắt thường không cách thấy được.
Hàn
Phi nhẹ chép miệng chau mày, trong đầu nghĩ đến một cái tên gọi “Lệ
Quỷ?” Nhưng cũng vừa khi nghĩ đến, ánh mắt không khỏi chăm chú hơn.
Huyết sắc khí lưu nọ tựa có linh điên cuồng cắn nuốt Linh Khí bên cạnh
nở rộng bản thân dường như muốn nhanh thu lực lượng cảnh giác với Y.
Cùng lúc Liễu Dung động thân Huyết Khí kia cũng thu nhỏ lại nấp vào một góc
thân thể của hắn. Hàn Phi cất đi Linh Nhãn, lại nghĩ đến điều gì sững ra ánh mắt:
“Lệ Quỷ Hung Sát! Tên này vậy mà sau một lần mém chết
trở về lại xách theo một tia huyết mạch của Ma Tộc? Ách.. Bất quá, dường như nó rất sợ Y.. ài.. không chừng là thiên duyên của hắn.. thôi vậy,
quan sát về sau xem thế nào, nếu thật sự phản thể dạng đoạt xá khống chế Y nghịch lối với ta, cho dù là một cái Lệ Quỷ Hung Sát trưởng thành tồn tại bên trong một thực thể ta cũng có cách bóp chết ngươi.”
Màn
Cổ Âm nhảy múa khép lại, một mĩ phụ tự xưng trưởng lão Các ngoại hình ưa nhìn, từ cửa ra vào điểm khí bay đến khán đài, vui vẻ nói:
- Chư vị, buổi đấu giá này ta trụ trì. Xin được phép bắt đầu.
Tiếng reo hò cổ vũ thoáng lên một tràng. Mĩ Phụ trưởng lão nọ tiếp tục lời lẽ:
- Món khai vị là một bộ Cổ Ấn được tìm thấy trong tàn tích cổ xưa, chưa
biết công dụng là gì nhưng qua giám định được biết chất liệu tạo ra nó
là nguyên khối Ngọc Thạch cấp 7. Giá khởi điểm năm ngàn Linh Thạch hạ
phẩm.
Phía sau có sáu thị nữ bưng bê các khay lớn phủ vải đỏ. Lời thông báo vừa dứt, một người tiến lên giở khăn, trưởng lão nọ đánh vào
một ít lực, Ngọc Thạch lam nhạt phát quang lơ lửng bay lên ẩn hiện lập
loè đồ văn dưới đế, phần trên là một cái đầu Lôi Lân cực kì sắc sảo.