"Đại nhân, nàng ta cái gì cũng không chịu khai." Cẩm Y Vệ Chấp Sinh cúi đầu bẩm báo với nam tử đứng trước bàn.
Nam nhân trước bàn mặc Phi Ngư phục Cẩm Y Vệ, lưng đeo Tú Xuân đao*, tuổi
chừng ba mươi, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, đôi mắt lại
rất sâu, lộ ra vài phần thần bí đáng sợ, làm cho người ta cơ hồ không
dám cùng hắn đối diện.Hắn chính là Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Liễu Trường Phong.
Chấp Sinh cũng
có chút hổ thẹn, bởi vì hắn không nghĩ tới bất quá chỉ là thẩm vấn một
nữ tử yếu đuối mà thôi, hắn mất ba ngày, cũng chưa khiến nàng ta khai ra nửa chữ, trước sau một mực chắc chắn nàng ta chính là sống nhờ thân
thích ở Nam Dương Vương phủ, phụ mẫu đều là bình dân bình thường.
Nhưng nếu thật sự là như thế, Thế tử cũng sẽ không đem nàng ta bắt vào chiếu
ngục, nàng ta cùng Bắc Tắc Nguyệt Quốc nhất định là có cấu kết, nếu
không tại sao công tử Nguyệt Quốc lại nghe nàng ta sai khiến?
Hiện tại còn muốn làm phiền Thiên Hộ đại nhân tự mình thẩm vấn, hắn không khỏi cảm thấy mình thực vô năng.
"Thân phận thật sự của ngươi là gì? Ẩn nấp trong Vương phủ có âm mưu gì?" Liễu Trường Phong lạnh lùng hỏi.
Hứa Lục Uyển đã chịu ba ngày roi hình, sắc mặt tái nhợt, y phục đầy máu,
nhưng vẻ mặt nhu nhược vô tội, ánh mắt còn phiếm lệ quang, một mực khẳng định nàng chỉ là cháu gái của Chu di nương mà thôi, chỉ cần nhìn thấy
Thế tử, liền có thể giải thích rõ ràng hiểu lầm.
Liễu Trường
Phong chỉ hỏi lần này, sau khi biết nàng ta sẽ không dễ dàng thú nhận,
liền quay đầu nhìn về phía Chấp Sinh: "Thi hành bào cách*!"
*Bào cách: Một loại khổ hình dùng lửa để tra tấn.
Ngữ khí của hắn bình thường lãnh đạm, trên mặt cũng không có biểu tình, lại làm nhân tâm không khỏi rùng mình.
Chấp Sinh không khỏi sửng sốt, lại nghe thấy Thiên Hộ đại nhân thản nhiên
nói: "Ở trong chiếu ngục, chỉ cần không phải người câm, từng cái hình
phạt thử qua, đến cuối cùng đều sẽ mở miệng."
Chấp Sinh sửng sốt, có chút không đành lòng nhìn thoáng qua thiếu nữ yếu đuối, bởi vì bận
tâm nàng ta là một cô nương, lớn lên cũng coi như mỹ lệ, hắn cũng không
tiện dùng hình phạt quá nặng, chỉ là đối với cô nương mà nói, dùng roi
hình cũng đã đủ tàn nhẫn.
Nhưng trong mắt Thiên Hộ đại nhân, nàng ta khả năng cùng những phạm nhân khác không có gì khác nhau, chỉ cần có thể đạt được mục đích, phương thức gì cũng không sao cả.
Những người như họ không nên có lòng thương xót đối với bọn tội phạm.
Chấp Sinh lấy lại bình tĩnh, đáp một tiếng, liền đem lạc thiết đã cháy đỏ lấy ra khỏi đống than.
Sắc mặt Hứa Lục Uyển vốn tái nhợt, lúc này không còn một chút huyết sắc, thậm chí bắt đầu run rẩy.
Lúc Lục Minh Thâm đi tới chiếu ngục, đã là trăng lên giữa trời, đêm đã rất sâu.
Nhưng chiếu ngục vẫn thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết của phạm nhân.
Nơi này không thấy ánh mặt trời, tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Hứa Lục Uyển vừa mới chịu một phen hình phạt, lạc thiết trong tay Chấp Sinh đã áp lên người nàng ta, nàng ta đau đến hôn mê bất tỉnh, lại bị người
ta hắt tỉnh.
Chấp Sinh không nghĩ tới như vậy rồi mà nàng ta vẫn
không chịu mở miệng, điều này chứng tỏ nàng ta che dấu nhất định là một
bí mật cực kỳ trọng yếu, làm cho nàng thà chết cũng không chịu mở miệng.
Nếu có thể cạy miệng nàng ta ra, nói không chừng có thể có được cơ hội thăng quan phát tài.
Ánh mắt Chấp Sinh quyết định, lúc này đây đem lạc thiết trong tay nhắm ngay mặt nàng ta.
"Tiểu nương tử xinh đẹp nếu hủy đi khuôn mặt này, có thể không gả ra ngoài
được." Hắn giống như có ý tốt khuyên nhủ, "Cô nương vẫn là thành thật
khai ra đi."
Hứa Lục Uyển tựa hồ đã không còn cảm giác đau đớn,
nhìn lạc thiết trong tay hắn, đồng tử co rút, không có mở miệng, tựa hồ
đang giãy dụa do dự điều gì.
Chấp Sinh đang muốn ép hỏi, lúc này bên ngoài lại có người thông báo tin tức Thế tử đến.
Một lát sau, Lục Minh Thâm đã xuất hiện trong phòng giam, mặc dù hắn đã
giao nộp binh quyền, không giữ lại vị trí tướng quân, nhưng hắn vẫn là
Thế tử của Nam Dương Vương phủ.
Hắn mặc một bộ y bào tinh xảo quý giá, trong tay còn cầm một cây quạt gấp, thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng
tuấn mỹ cực kỳ, bên cạnh còn đi theo tùy tùng tuấn tú, giống như là công tử ôn nhu phong lưu đa tình.
Cùng với lao ngục âm u ẩm ướt này không hợp nhau.
Bởi vì thân phận Thế tử hoàng tộc của hắn, mọi người nhao nhao hành lễ,
ngay cả Liễu Trường Phong thoạt nhìn bất cận nhân tình cũng phải cúi đầu trước mặt hắn.
Lục Minh Thâm lại cười rất tùy ý, nói: "Các ngươi đều ra ngoài trước đi, ta có lời muốn hỏi nàng ta."
Chấp Sinh chần chờ: "Việc này......"
Liễu Trường Phong ngước mắt lên, nhìn Lục Minh Thâm, một lát sau lại rất thuận theo nói: "Ti chức tuân mệnh."
Nói xong, hắn thật sự đi ra ngoài, không chút chần chờ, giống như vô cùng nghe lời Lục Minh Thâm.
Chấp Sinh không rõ vì sao Thiên Hộ đại nhân lại nghe lời như vậy, Thế tử
thân phận tuy cao, nhưng cũng không quản được bọn họ chiếu ngục, mà Liễu Thiên Hộ cũng tuyệt đối không phải là người nịnh nọt quyền quý.
Hắn chỉ trực tiếp nghe lệnh của Hoàng đế.
Nghĩ đến đây, Chấp Sinh bỗng nhiên kinh hãi, cho nên, Thế tử tới nơi này cũng là vì Hoàng Thượng làm việc sao?
Quan hệ giữa hắn và Hoàng Thượng cũng không như ngoại giới đồn đại như nước lửa đi?
Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện của nữ phụ cũng rất quan trọng, nữ chính chương sau xuất hiện.