Dù đường đi có dài đến đâu đi chăng nữa, ắt đều sẽ có hồi kết.
Cuối cùng, Tề Nhan vẫn quay về kinh thành mà nàng đã xa cách hơn nửa năm.
Trước khi vào thành, Tề Nhan đã cho Tiểu Điệp uống thuốc an thần. Đây là
thuốc Đinh Dậu cho nàng để hạn chế ác mộng, nhất định có thể khiến người uống ngủ yên.
Tuy vậy, Tề Nhan vẫn không yên tâm. Nàng không
ngừng xin lỗi Tiểu Điệp, chịu đựng sự đau đớn và áy náy trong lòng, tìm
một dây thừng rồi đích thân trói chặt Tiểu Điệp lại.
Khi đó,
thuốc an thần còn chưa phát huy hiệu lực. Nó vốn không phải là thuốc mê, cho nên hàm lượng khiến người uống cảm thấy buồn ngủ là rất thấp. Mấy
ngày qua, hôm nay là ngày Tiểu Điệp ngoan ngoãn và thanh tỉnh nhất. Dạo
gần đây Tiểu Điệp đều rất ngoan ngoãn, có lẽ là vì gặp lại Tề Nhan cho
nên bệnh tình của nàng cũng chuyển biến tốt đẹp. Nàng ít nháo hơn, có lẽ là vì mệt mỏi nên nàng thường xuyên ngủ say.
Tiểu Điệp nhìn chằm chằm Tề Nhan, đôi mắt đen láy của nàng tràn đầy ỷ lại. Nàng thậm chí
còn nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, hỏi Tề Nhan bằng tiếng Vị Quốc
cứng đờ: "Ca ca, làm gì vậy?"
Tề Nhan ngồi xổm bên cạnh Tiểu
Điệp, nàng không dám ngẩng đầu, mà bàn tay cầm dây thừng cũng bất giác
run run. Nàng run rẩy đáp: "Sắp vào thành, ngươi cố chịu một chút. Chờ
dàn xếp xong, ca ca sẽ cởi nó ra cho ngươi..."
Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, lanh lợi đáp: "Ca ca, ta không chạy loạn."
Cái gọi là vạn tiễn xuyên tâm chính là như vậy. Khi dây thừng bó chặt lấy
cơ thể Tiểu Điệp, thì một con dao nhỏ cũng đang cắm trong lòng Tề Nhan,
một dao lại một dao, khiến cho máu tươi ào ạt chảy ra.
Khi sắp vào kinh thành, Tiểu Điệp đã ngủ.
Nhưng Tề Nhan vẫn không yên tâm, vì vậy nàng lấy một mảnh lụa rồi nhét vào miệng Tiểu Điệp.
Mấy ngày trước là ai đã nói sẽ không bao giờ để muội muội chịu tổn thương? Mới đây mà nàng đã nuốt lời.
Tề Nhan siết chặt nắm tay, hốc mắt có chút đỏ lên, trong mắt nàng trào dâng sự hung tàn...
Tề Nhan cảm thấy, trên đời này không có ai thất bại hơn nàng, nhưng nàng
cần phải làm như thế. Nàng không có cách, thật sự không có cách nào
khác.
Việc cứu tế thành công tốt đẹp, triều đình chắc chắn sẽ phái rất nhiều quan viên ra khỏi thành để nghênh đón.
Lỡ như Tiểu Điệp phát bệnh ở trước mắt mọi người, lại vô thức nói ra tiếng mẹ đẻ... Như vậy thì dù Tề Nhan có thông minh đến đâu đi chăng nữa,
nàng cũng sẽ không thể bảo vệ được Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp an tĩnh ngủ trên xe ngựa. Nàng đắp một cái chăn mỏng, dưới chăn là thân thể bị bó thành cái bánh chưng.
Tề Nhan ngồi ở bên cạnh Tiểu Điệp, nàng cũng không dám nhìn muội muội. Đôi mắt màu hổ phách của nàng tĩnh mịch, không ai có thể nhìn thấu tâm tư
của nàng.
Đúng như những gì Tề Nhan dự đoán: Triều đình phái quan viên từ tam phẩm trở lên ra khỏi thành ba mươi dặm để nghênh đón.
Bởi vì Nam Cung Đạt đi đứng không tiện, cho nên Hoàng trưởng tử trên danh
nghĩa Nam Cung Uy sẽ dẫn đầu các quan viên, đi theo còn có Tứ hoàng tử
Nam Cung Chấn. Từ nhỏ đến lớn, hai huynh đệ đồng bào này vẫn luôn bên
nhau, không hề tách rời.
Hai vị hoàng tử đều rất thoải mái, còn
mỉm cười rất đúng mực, bọn họ đứng trước các quan viên. Nam Cung Vọng
tuy có chút lôi thôi nhưng đôi mắt của hắn lại sáng ngời, nếu so với hai vị hoàng tử thì hai người bọn họ không sánh bằng hắn.
Lần này
Nam Cung Vọng "thu hoạch" rất khá. Tuy phân vị của mẫu phi hai hoàng tử
không thay đổi, nhưng hậu cung lại có thêm một Nhã Quý phi, cho nên hai
người bị mất đi một ít quyền lực, bên này giảm bên kia tăng.
"Hu!" Nam Cung Vọng kéo dây cương, đồng thời dựng thẳng một cái tay khác lên, đội ngũ dài đằng đẵng sau lưng hắn lập tức ngừng lại.
Hắn nhìn các quan viên trước mặt đang nghênh đón rồi hất cằm, sau đó mới chịu buông dây cương và nhảy xuống lưng ngựa.
Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử đồng thời nghênh đón, thân thiết gọi: "Tam đệ!"
"Tam ca!"
Nam Cung Vọng ôm quyền: "Nhị ca, Tứ đệ, làm phiền các ngươi tới."
Nam Cung Uy vỗ bả vai Nam Cung Vọng: "Xa cách hơn nửa năm, Tam đệ lần này
vất vả rồi. Phụ hoàng có chỉ: Cung yến do Ngũ đệ chủ trì, hiện đã được
chuẩn bị thoả đáng. Tất cả hoàng tự đều sẽ tham dự, mọi người nghỉ ngơi
xong thì theo ta về cung đi."
Nội thị đã sớm sắp xếp chỗ ngồi bên đường, ba vị hoàng tử ngồi trên mặt đất, thân thiết nói chuyện với nhau.
Các quan viên cũng lục tục tản ra, tìm người quen của mình để mà hàn huyên.
Có một thân ảnh trẻ tuổi lẫn trong đám đông, người này chen lấn vội vã tìm kiếm ai đó.
"Xa giá của Thị lang Công bộ Tề đại nhân ở đâu?"
Thị vệ chỉ ra phía sau, người trẻ tuổi trong bộ quan phục màu đỏ kia lập tức chạy đến xe ngựa...
Tề Nhan vừa xuống xe ngựa thì đã nghe được một giọng nói quen thuộc: "Thiết Trụ!"
Phóng mắt khắp kinh thành, không cần nghĩ cũng biết là ai đang gọi nàng.
Hơn nửa năm nay, Công Dương Hòe vô cùng nhớ nhung Tề Nhan. Bởi vì quá kích
động, hắn liền lỡ miệng gọi "nhũ danh" khó nghe của Tề Nhan.
Quả nhiên, người xung quanh đều tạm thời yên lặng, đều trộm nhìn xem vị "Thiết Trụ" này là người phương nào...
Tề Nhan đi đến trước mặt Công Dương Hòe, chào hỏi rồi cười nói: "Bạch Thạch, lâu rồi không gặp."
Công Dương Hòe mỉm cười rạng rỡ, hắn đỡ lấy cánh tay Tề Nhan, quan sát nàng
một lúc: "Đen, gầy, còn rắn chắc hơn trước! Xem ra, hơn nửa năm nay
ngươi thu hoạch rất khá phải không?"
Tề Nhan: "Bạch Thạch quá
khen. Nhờ vào hồng phúc của bệ hạ, lại có Tam điện hạ chỉ huy thích
đáng, cho nên lần cứu tế này mới hiệu quả."
Công Dương Hòe đánh
một quyền lên vai Tề Nhan: "Lần trước, Ngũ điện hạ mới biểu dương công
tích của ngươi ở trên triều hội. Hơn nữa, nghe nói là bệ hạ tự mình phê
đỏ ban thưởng, ta chính là người giữ danh mục phần thưởng được ngự tứ
đây. Hiện tại vật ngự ban đã được đưa về phủ đệ của ngươi." Công Dương
Hòe sáp lại gần Tề Nhan, dùng khuỷu tay chọc nàng, thấp giọng rồi tiếp
tục nói: "Ngươi biết chuyện gì chưa? Bệ hạ long thể an khang, người cũng dần phê đỏ tấu chương. Không nói những thứ khác, bệ hạ ban thưởng cho
ngươi một đôi ngọc như ý, túi song ngư, còn có một thanh hốt làm bằng
ngà voi..." Nói xong, hắn chớp mắt vài cái với Tề Nhan.
Tề Nhan
mím môi. Đối với mỗi quan viên triều đình, ba thứ này đều có rất nhiều
thâm ý: Đầu tiên, ngọc như ý là một phần thưởng tôn quý, mà túi song ngư và hốt ngà voi cũng có nhiều ý nghĩa.
Ở Vị Quốc, quan viên từ
tam phẩm trở lên sẽ mặc triều phục màu đỏ, nhưng hoa văn được thêu ở
ngực sẽ có chút khác biệt, phối sức bên hông cũng rất được chú trọng:
Quan viên hàng tam phẩm sẽ dùng túi có thêu hình con cá, quan viên nhị
phẩm mang túi song ngư, quan viên nhất phẩm thì mang túi song ngư và có
thêm trang sức bằng ngọc.
"Hốt" là vật mà văn võ bá quan phải cầm trong lúc lên triều. Trong triều, quan viên nhất phẩm cầm ngọc hốt
trong tay, chỉ có hoàng tự khác họ, chư hầu, quốc công và quân hầu mới
dùng hốt bằng ngà voi.
Tề Nhan chỉ là Thị lang Công bộ chính tam
phẩm, ban thưởng như vậy vượt quá phẩm giai của nàng. Nhưng điều này
đồng thời có nghĩa là ít ngày nữa nàng sẽ được thăng chức.
Mọi
người nghỉ ngơi và chỉnh đốn hàng ngũ ở ngoài thành. Quần thần hàn huyên với nhau, ba vị hoàng tử cũng trò chuyện với nhau thật vui, sau đó bọn
họ lần lượt cưỡi ngựa vào thành.
Đội ngũ chạy trên con đường lát
đá. Nam Cung Đạt vẫn chưa hạ lệnh phong tỏa đường phố, bá tánh biết
triều đình lại làm thêm một việc tốt, cho nên bọn họ đều chủ động đứng ở hai bên đường để đón chào.
Nam Cung Vọng ngồi trên lưng ngựa,
vẫn luôn mỉm cười. Hắn liên tục gật đầu hỏi thăm bá tánh hai bên, đến
lúc này Nhị hoàng tử Nam Cung Uy mới dần đen mặt...
Cung yến sẽ được tổ chức sau hai canh giờ, quần thần còn có thời gian để trở về rửa mặt chải đầu.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chồng tấu chương như núi trước mặt. Đội ngũ cứu tế đã hồi kinh, cho nên tấu chương ở các nơi cũng được dâng lên. Nào là tranh công cầu thưởng, nào là tỏ lòng trung thành, còn có tấu chương báo cáo
thu hoạch chuyến đi lần này, thật sự là nhiều không kể xiết.
Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, không khỏi thở dài.
Ngự bút chấm vào nghiên mực, mà Nam Cung Tĩnh Nữ cũng vùi đầu làm việc.
Tốc độ hạ bút của nàng nhanh hơn thấy rõ, mà tâm trí của nàng cũng phiêu lãng...
Tề Nhan sẽ về phò mã phủ hay là công chúa phủ đây? Hơn nữa, nàng còn không có cơ hội nói với Tề Nhan chuyện nàng đã dọn về hoàng cung. Nếu người
nọ vội vàng trở lại công chúa phủ nhưng lại không thấy ai, có phải sẽ
cảm thấy vô cùng thất vọng hay không?
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút áy náy, nàng nên xin phụ hoàng cho nàng nghỉ hôm nay mới phải...
Nàng biết hôm nay Tề Nhan sẽ hồi kinh, nhưng nàng cứ nghĩ bản thân sẽ phê
duyệt xong tấu chương trước khi mọi người quay về. Nhưng dè đâu, công vụ hôm nay nhiều hơn bình thường mấy lần.
Hơn nửa năm không gặp, nàng cũng rất nhớ Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ đẩy nhanh tốc độ thêm một lần nữa, trong lòng nàng thầm mong đến lúc được gặp Tề Nhan ở cung yến.
Có phải người nọ vẫn sẽ mỉm cười ôn hòa, nâng tay hành lễ, sau đó hỏi nàng có khỏe không?
Nếu nàng mê rượu, người nọ cũng sẽ như thường lệ, ánh mắt màu hổ phách mang theo sủng nịch và bất đắc dĩ, lén lút xích lại gần rồi nắm lấy bàn tay
nàng, dịu dàng nói: "Điện hạ, người đã uống ba ly, chớ nên mê rượu?"
sao?
Nghĩ như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ thầm nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng như nước.
Tối nay...nàng phải hồi phủ, mệnh Thu Cúc treo đèn đỏ mới được. Dẫu phụ
hoàng có chỉ, bảo rằng nàng không thể tiết lộ quá nhiều cho Tề Nhan,
nhưng nàng vẫn có thể hỏi xem nửa năm nay người nọ sống ra sao.
Nàng sẽ nghe xem dân gian trong mắt Tề Nhan có dáng vẻ như thế nào, nghe
người nọ thầm than một tiếng, tiếc thương cho sự đau khổ của bá tánh.
Khi đến giữa kinh thành, đội ngũ cứu tế cũng giải tán, chư vị đại nhân dẹp đường hồi phủ.
Xa phu leo lên càng xe, thay thế chỗ của thị vệ. Hắn kéo dây cương, hỏi:
"Tề đại nhân, người muốn quay về phò mã phủ hay là công chúa phủ?"
"Phò mã phủ."
Xa phu: "Vâng."
Khi xe ngựa tới phò mã phủ, tất cả hạ nhân trong phủ đều quỳ gối trước cửa
để thỉnh an. Nhưng Tề Nhan không có xuống xe, nàng chỉ dặn dò Hạ Hà phái người đưa xa phu hồi cung, sau đó lệnh một gia đinh khác lái xe đi
thẳng đến tư trạch.
Bọn hạ nhân phò mã phủ quỳ gối trước cửa đều
hai mặt nhìn nhau. Hơn nửa năm đi xa, phò mã thậm chí không xuống xe
ngựa thì đã trực tiếp trở về tư trạch sao?
Nữ quan chưởng sự Hạ
Hà là người đầu tiên phản ứng kịp, nàng nói vài câu có lệ ở trước mặt
mọi người, sau đó bảo tất cả hạ nhân có liên quan lui xuống.
Xe
ngựa ngừng ở cửa tư trạch, Tề Nhan lệnh gia đinh tự quay về phò mã phủ,
rồi bảo Tiền Nguyên đích thân dắt ngựa đi tới cái sân bí ẩn nhất ở tư
trạch.
Tiền Nguyên: "Lão gia, tới rồi."
Một lúc lâu sau, Tề Nhan mới xuống xe ngựa, nàng còn ôm một nữ hài đang ngủ say trong lòng.
Tiền Nguyên lộ vẻ kinh ngạc, nhưng nháy mắt hắn đã hiểu được lợi và hại
trong chuyện này. Hắn nhìn xung quanh, thấy không có hạ nhân thì mới an
tâm.
Tiền Nguyên: "Lão gia, đưa vị cô nương này cho tiểu nhân đi."
Tề Nhan lắc đầu: "Ngươi đi giúp ta mở cửa phòng ngủ, lại đi tìm một lang
trung đáng tin cậy đến đây. Ta không hy vọng có người thứ ba biết chuyện này."
Tiền Nguyên: "Xin lão gia yên tâm, tiểu nhân đã rõ."
Nửa canh giờ sau, lang trung tới.
Tiền Nguyên đích thân thỏa thuận giá cả với lang trung, cũng cảnh cáo cho
hắn ta lợi và hại trong chuyện này. Ngoài ra, Tiền Nguyên còn lệnh lang
trung tự nguyện mang một cái mũ trùm đầu màu đen, ngồi trên xe ngựa đi
tới tư trạch.
Tiền Nguyên dẫn lang trung đi vào sương phòng trước: "Chủ tử, lang trung tới."
Tề Nhan kéo chăn cho Tiểu Điệp, buông màn che rồi ẩn mình ở sau bình
phong. Nàng suy nghĩ một lúc, dứt khoát cởi giày lên giường, ngồi ở bên
cạnh Tiểu Điệp.
Tề Nhan: "Vào đi."
Lang trung không ngờ vị chủ nhân giàu có này còn trẻ tuổi như vậy, mà giọng nói người này hắn
không thể phân biệt là nam hay nữ. Hắn không dám nghĩ nhiều, giơ tay lau mồ hôi trên trán, chỉ dám khom người nhìn dưới chân mình.
Tiền
Nguyên hào phóng cho hắn hai lượng vàng, chỉ cần xem bệnh lần này thì
hắn có thể sống yên ổn cả đời. Nhưng nếu xem không được...với tình huống này thì rất có khả năng hắn sẽ không còn mạng trở về.
Cửa sương phòng bị đẩy ra, vang lên tiếng "kẽo kẹt". Tề Nhan đưa tay Tiểu Điệp ra ngoài màn che: "Ngươi xem mạch trước đi."
Tiền Nguyên: "Vâng."
Tề Nhan: "Ngồi."
Lang trung nào dám ngồi? Hắn buông hòm thuốc xuống, lấy gối kê lên cổ tay
Tiểu Điệp. Sau đó hắn ngồi xổm trước trường, quay đầu qua để bắt mạch.
Xuyên qua màn che, Tề Nhan có thể nhìn thấy thần sắc và động tác của lang
trung. Thấy hắn biết điều như vậy, lòng nàng cũng hơi an tâm.
Lang trung xem xét mạch đập một lúc, thần sắc hắn thả lỏng, vui sướng nói:
"Chúc mừng lão gia, tôn phu nhân đã có thai hai tháng!"
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ đã phê duyệt xong tất cả tấu chương trước khi cung yến
diễn ra. Bấy giờ nàng mới nhận ra phụ hoàng của mình vất vả như thế nào. Nàng chỉ mới phê duyệt tấu chương có mấy tháng mà đã thường xuyên mỏi
mệt, không còn tâm trạng để ăn uống.
Nhưng phụ hoàng đã ngồi ở vị trí này mười mấy năm...
Nàng xếp lại tấu chương, sau đó dùng hoàng lụa đậy lên, làm vậy thì có nghĩa là những tấu chương này đã được phê duyệt. Như thế Tứ Cửu có thể đưa
đến cho Trung thư, để Trung thư phân loại rồi trả lại cho từng người
một.
Nam Cung Tĩnh Nữ bước lên kiệu liễn trở lại Vị Ương cung để
tắm gội. Nàng tỉ mỉ chọn một bộ cung trang màu đỏ, còn đeo trang sức mà
Tề Nhan đã từng khen ngợi. Sau đó nàng lại ngồi trên kiệu liễn, đi đến
cung yến.
Yến hội sắp bắt đầu, các quan viên đều đã đến đông đủ.
Tuy Nam Cung Nhượng không thể đến vì hắn bị bệnh, nhưng hắn cũng đã dặn dò
Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt phụ trách giám quốc ngồi ở chủ vị.
Một
tiếng phụ xướng vang lên, Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào đại điện. Sau khi bước qua ngưỡng cửa, bốn người cung tì ở phía sau cũng buông làn váy cung
trang thật dài của nàng xuống.
Mọi người: "Tham kiến Trăn Trăn điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ cong cong khóe miệng, đôi mắt xinh đẹp của nàng dáo dác
nhìn quanh để tìm kiếm hình bóng khiến nàng nhớ nhung hơn nửa năm.
Thế nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại không nhìn thấy ai, nàng cau mày: Dựa theo
tính tình của Tề Nhan, hẳn là người nọ đã đến từ sớm mới phải.
Nam Cung Tĩnh Nữ không chút biến sắc, nàng kéo váy ngồi xuống chỗ mình, giơ tay liền có cung tì quỳ ở bên cạnh nàng: "Điện hạ có gì phân phó?"
Nam Cung Tĩnh Nữ thoáng trầm ngâm, nói: "Gọi quan viên Lễ bộ phụ trách lo liệu cung yến đến đây."
Cung tì: "Vâng."
Một lát sau, Thị lang Lễ bộ Công Dương Hòe sải bước tới, hắn dừng trước bàn Nam Cung Tĩnh Nữ, cúi người hành lễ: "Thần, Thị lang Lễ bộ Công Dương
Hòe, tham kiến Trăn Trăn điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phò mã có đến dự tiệc không?"
Công Dương Hòe đã hiểu, liền đáp: "Hồi điện hạ, Thiết Trụ phái người đưa bái thiếp cáo bệnh, hắn bảo rằng hắn không khỏe nên không thể tham gia cung yến."
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, ánh mắt thâm trầm, Công
Dương Hòe mới nhận ra hắn nói lỡ...hắn cuống quít sửa lời: "Phò mã...Thị lang Công bộ Tề đại nhân chuyến này vô cùng vất vả. Ban ngày, thần đã
từng gặp hắn, cả người hắn đen gầy hơn lúc rời kinh rất nhiều, ngoài ra
thần sắc của hắn cũng rất mỏi mệt. Hiện giờ hẳn là hắn đang nghỉ ngơi ở
trong phủ, điện hạ không cần lo lắng quá mức. Có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi
một đêm thì phò mã gia sẽ khỏe lại thôi."
Nam Cung Tĩnh Nữ không
có bất mãn vì Công Dương Hòe gọi Tề Nhan là "Thiết Trụ", vì nàng vốn
biết hai người bọn họ có tình nghĩa đồng môn.
Chỉ là nghe nói Tề Nhan bị bệnh, lòng nàng cũng vô cùng căng thẳng.
Nàng nhớ lại lúc mới thành thân, thỉnh thoảng người nọ lại bị bệnh. Nàng vốn tưởng rằng mấy năm nay Tề Nhan đã khỏe, thế nhưng bây giờ lại nghe tin
Tề Nhan đổ bệnh.
Hơn nữa, nghe nói Tề Nhan vô cùng gầy ốm thì
nàng càng đau lòng... Nàng hận không thể rời khỏi cung yến ngay lập tức, đi xem người nọ ra làm sao.
Tiếng nội thị phụ xướng truyền đến: "Ngũ điện hạ giá lâm..." khiến cho Nam Cung Tĩnh Nữ thoát khỏi dòng suy nghĩ.