Sương Hoa Kiếm từ từ trượt ra khỏi vỏ kiếm, giống như ánh trăng màu trắng bạc.
Sau mười năm, cuối cùng nó cũng nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.
—— "Xẹt!"
Mười năm dài đằng đẵng, kiếm phát ra âm thanh. Lưỡi kiếm vẫn như cũ, sắc bén không giảm.
Tiêu Thanh Thiển cầm kiếm một cách rất tuỳ ý.
Giống như năm đó, một mình cầm kiếm đi về phía Đông, bộ dáng từng làm kinh động cả chốn giang hồ.
Tướng quân thiết giáp giơ thanh trọng kiếm lên nhưng không nhúc nhích chút nào – hắn ta sợ nữ tử mắt mù này.
Hắn ta đã tôi luyện được một thân thể da đồng xương sắt, tay nâng cửu đỉnh, nắm đấm thả xuống có thể làm nát ba ngọn núi. Nhưng mà những chiến binh như vậy cũng có sự cảnh giác của dã thú, đối với nguy hiểm sẽ có cảm
giác hơn người bình thường.
Tiêu Thanh Thiển cầm Sương Hoa Kiếm, đôi mắt nhợt nhạt trong suốt như nước mùa thu, thiên địa vạn vật đều
phản chiếu trong đó, nhưng nàng cũng không một chút mảy may.
Khi còn là thiếu niên, nàng đã thành danh với kiếm pháp cùng với năm giác
quan siêu phàm. Việc Phương Trung Chính hạ độc khiến bốn giác quan của
nàng suy yếu, nàng không thể nhìn thấy bóng dáng của tướng quân thiết
giáp, cũng không nghe thấy tiếng thở của hắn ta. Khứu giác trì độn,
không đủ để ngửi mùi hôi thối trên người hắn ta. Thậm chí vị giác cũng
không thể phân biệt được thức ăn có mặn hay không, huống chi sự biến hoá của ngọt bùi cay đắng.
Nhưng mà trong suốt mười năm bị giam giữ, ngày ngày đêm đêm nàng chưa bao giờ buông lõng.
Vật cực tất phản, sẽ tìm thấy con đường – lâu thì nửa năm, ngắn thì ba tháng, ắt sẽ gặt hái được công to.
Tiêu Thanh Thiển đưa tay lướt nhẹ qua kiếm, cảm giác lạnh lẽo mang theo hàn ý khiến người ta run sợ: Nhân thế vô thường, thế sự khó liệu. Đại đạo là
như thế nào? Thần công là như thế nào? Xuất kiếm không hối hận, chỉ là
xin đừng phụ.
Nàng đưa tay vung lên, trong đôi mắt nhợt nhạt vẫn luôn ung dung như vậy.
Hôm nay, bắt ngươi thử kiếm.
Gió núi thổi qua, giống như Tần Cô Đồng nhìn sóng biển, tầng tầng lớp lớp.
Nhưng mà tướng quân thiết giáp đứng đó, hắn ta đã chặn sự chuyển động
của gió, giống như một tảng đá ngầm trong nước.
Tiêu Thanh Thiển nghe thấy âm thanh trái tim co rút lại. Tiếng "đông" như trống trận, huyết mạch kinh lạc như vạn mã phi nhanh!
Tướng quân thiết giáp chậm rãi đưa tay, trọng kiếm nâng lên, giống như cá nhảy trong nước, bọt nước bắn ra tung tóe.
Tướng quân thiết giáp chém xuống, không trung bỗng nhiên bị khuấy động, kiếm
khí cuồng bạo quét qua, giống như cơn gió trong bão tố, thủy triều cực
lớn đập vào bờ.
Trong thế giới tối đen không ánh sáng của Tiêu
Thanh Thiển, lúc này xuất hiện một đám mây trôi. Luồng không khí xoay
tròn nhanh chóng, trong chốc lát hình thành lốc xoáy.
Nàng đưa
tay lên và di chuyển nhẹ chân trái. Từ tâm cơn lốc, Sương Hoa Kiếm
nghiêng về phía trên rồi đâm tới. Một chiêu này không có gì nổi bật,
giống như một đứa trẻ không biết võ công tuỳ ý nâng lên.
Tướng quân thiết giáp kinh ngạc, một chiêu như thế lại đâm thẳng vào chính giữa kiếm khí của trọng kiếm!
Kiếm khí đao khí, chưởng kình quyền kình và tất cả các loại hiện tượng đều
phát ra từ nội lực của người luyện võ. Kẻ yếu sẽ lay động cành lá, kẻ
mạnh sẽ phá núi, đá vỡ. Chỉ có thể cảm nhận không thể nhìn thấy, biết
tiềm năng nhưng không nhìn thấy hình dạng.
Tiêu Thanh Thiển tùy ý mà đâm tới, nhưng nó đã đâm vào chính giữa của kiếm khí chi tâm. Sương
Hoa Kiếm kề sát trọng kiếm, hơi hơi chấn động và đập vào đầu trọng kiếm. Trong khoảnh khắc đó, tướng quân thiết giáp chỉ cảm thấy trọng kiếm run lên, kiếm khí đột nhiên bắn ra tứ phía rồi tiêu tán!
Trọng kiếm trong tay của tướng quân thiết giáp đột nhiên run lên, gan bàn tay nứt
toác, da thịt xám xịt cứng rắn như đồ sứ nứt vỡ. Máu rỉ ra từ vết
thương.
Mí mắt Tiêu Thanh Thiển cụp xuống, các ngón tay của nàng hơi buông lỏng. Kiếm khí xung quanh bay tán loạn, Sương Hoa Kiếm rơi
xuống đất và vang lên tiếng "keng".
Tướng quân thiết giáp đổi
tay và bắt lấy trọng kiếm đang rơi. Trong miệng ngập mùi máu tanh, khuôn mặt hắn ta tái đi, hiện ra thần sắc dữ tợn. Hắc khí trong đôi mắt chết
chóc hội tụ lại, từ màu đen chuyển sang màu xám, lộ ra sát khí âm trầm.
"Này!" Đột nhiên phía xa có tiếng quát, sau đó là hàng loạt tiếng mắng giận
dữ, "Con mẹ nó, đồ đen đủi, đến đánh gia gia của ngươi này! Đến đây, lão tử mà sợ ngươi sao!"
Người lên tiếng là Trương Đà chủ. Hắn mới
vừa được Tần Cô Đồng tương trợ. Sau khi lên núi, vì thông thuộc địa
hình, hắn khiêng Cẩu Mao chạy đông chạy tây và tìm được một hang động.
Vốn vô sự nhưng khi nghe tiếng ầm ầm bên ngoài, hắn biết có chuyện không ổn, trong lòng không khỏi lo lắng cho hai tiểu cô nương. Tuy hắn cũng
không phải là hiệp khách anh hùng gì, nhưng nghĩa khí hào sảng của người trong giang hồ hắn không thiếu.
Tần Cô Đồng đã cứu mạng hắn mà
hai người cũng là nữ tử mềm yếu. Trương Đà chủ vỗ đùi và cầm đại đao đi
ra. Nhìn thấy tướng quân thiết giáp vung kiếm, vội vàng mắng.
Tướng quân thiết giáp quay đầu nhìn sang, thấy hắn chạy tới, trong mũi hừ lạnh.
"Mụ nội nó, tên khốn kiếp nhà ngươi, có bản lĩnh thì đến đây!" Trương Đà
chủ thấy tướng quân thiết giáp không để ý tới mình, lại quay đầu đi thì
không khỏi vội vàng, từ trên cao nhảy xuống, lao về phía hắn ta.
Tần Cô Đồng nằm trên mặt đất, bị kiếm khí bay tán loạn lúc nãy làm cho bị
thương, trên mặt vẫn còn có vết máu. Nàng chỉ tạm thời ngất đi, vì cơn
đau đớn nên giật mình tỉnh dậy.
Một tiếng gầm quen thuộc vang
lên bên tai nàng, nàng hốt hoảng chống đỡ thân thể. Khi mở mắt ra và
nhìn thấy tướng quân thiết giáp gần trong gang tấc, nàng nhanh chóng
trấn tĩnh lại tâm trí. Nàng nhìn lên và thấy hoành đao đang ở cách đây
bảy tám thước, định nhặt nó lên thì thấy tướng quân thiết giáp cầm kiếm
lao về phía Tiêu Thanh Thiển.
Trong đầu của Tần Cô Đồng đang lóe lên ba bốn biện pháp, nhưng trong nháy mắt chỉ có một ý nghĩ: Không
được để hắn ta đả thương Tiêu Thanh Thiển!
Trong lòng nàng, mạng sống của Tiêu Thanh Thiển quý hơn gấp vạn lần của mình. Nếu không có
Tiêu Thanh Thiển, bản thân nàng đã chết từ lâu rồi, sẽ không có những
chuyện như bây giờ. Nếu Tiêu Thanh Thiển yêu cầu nàng làm những điều
xấu, nàng sẽ không làm. Còn nếu vì Tiêu Thanh Thiển mà chết, nàng sẽ
không bao giờ do dự.
Tướng quân thiết giáp lao về phía Tiêu
Thanh Thiển, Tần Cô Đồng không thèm nhặt hoành đao lên, không một chút
do dự mà bật dậy rồi đá chân phải vào lưng của tướng quân thiết giáp.
"Bốp!"
Một cú đá này Tần Cô Đồng đã dùng toàn bộ sức lực. Nhưng không nghĩ tới
tướng quân thiết giáp chỉ cần bước chân nhẹ tiến lên phía trước nửa
bước, bản thân nàng bị lực đạo phản phệ. Sau đó, nàng lật người trên
không trung, giảm được bảy phần lực, khi rơi xuống, phải lùi lại một
bước thì mới đứng vững.
May mắn thay, lúc này Trương Đà chủ đã
đến, hắn ta hô lên: "Bắt lấy!" Mũi chân hất lên, hoành đao bay lên và
rơi vào tay của Tần Cô Đồng.
Trương Đà chủ nhìn thấy nàng xoay
tay đỡ lấy, chiêu thức vô cùng quen thuộc thì lập tức nở nụ cười. Lại
thấy tay trái nàng tiếp kiếm, nhìn thì có vẻ rất gọn gàng, nhưng người
trong nghề khi thấy đều biết nàng không quen dùng tay trái. Hắn ta quan
tâm hỏi: "Tiểu oa nhi Tần gia, ngươi không bị thương chứ?"
Tay
phải của Tần Cô Đồng dù có thể cử động, nhưng chỉ có thể lấy một số vật
nhẹ, dùng sức không được, còn tay trái thì không quen lắm. Nàng bắt được hoành đao, xoay cổ tay, lắc kiếm rồi đáp: "Không có việc gì!"
"Tốt!" Trương Đà chủ hét lớn, vung đại đao, chỉ vào tướng quân thiết giáp mà
gầm lên: "Con mẹ nó, đánh hắn!" Nói xong thì xông lên dẫn đầu.
Tần Cô Đồng bị hào khí của hắn cuốn theo, ngửa mặt lên trời huýt sáo, cầm kiếm tham gia trận chiến.
Nhìn thấy hai người đánh tới, tướng quân thiết giáp không khỏi tức giận. Một kiếm bổ ngang, trọng kiếm còn chưa đến thì kiếm khí cũng khiến hai
người không thở ra hơi.
Tần Cô Đồng và Trương Đà chủ cùng hắn ta phân cao thấp. Thi triển thân pháp, đao ảnh bay tán loạn hướng về phía
tướng quân thiết giáp.
Hai người đến rồi đi, thi triển tuyệt kỹ, chiến đấu với tướng quân thiết giáp hơn nửa canh giờ. Nội thương của
Tần Cô Đồng chưa lành, đánh nhau một hồi cũng thở không ra hơi. Trương
Đà chủ vung đao ngang qua, thay nàng ngăn cản. Hai người phối hợp trong
hỗn loạn và ngay lập tức rơi vào thế bất lợi. Liên tục lui về phía sau,
chật vật không thể tả.
Trương Đà chủ nghĩ thầm: Con mẹ nó, thế
này không ổn rồi. Hôm nay không lẽ lão tử chết tại nơi này. Mặc dù có
hai thiếu nữ xinh đẹp nhưng mà chết trong tay một kẻ người không ra
người quỷ cũng không ra quỷ này, thật đúng là mụ nội nó thua lỗ!
Tâm tư hắn chuyển động không ngừng nhưng tay chân hoàn toàn không dám dừng
lại. Vừa chiến vừa lui, cả hai đã đến bên mép thác. Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào và ầm ầm, Trương Đà chủ nảy ra một ý nghĩ.
Tần Cô
Đồng thấy Trương Đà chủ thối lui gần đến bên trong thác, trong lòng nàng cảnh giác. Phải biết rằng ngọn núi không tên này cao và dốc, dưới thác
là vách núi nghìn trượng, thần tiên mà ngã xuống, e rằng cũng không sống nổi.
Giữa những vách đá dựng đứng, thác đổ ầm ầm. Giống như bạch long từ trên
không thăm dò xuống và cúi người để uống nước trên khe núi.
Thế
núi thẳng tắp, cao vút như mây, thác nước bay thẳng xuống, chảy xiết dị
thường. Nước bắn tung tóe giống như mũi tên ám khí đâm người. Những cành đá rơi vào đó biến mất trong tích tắc.
Từ trên cao nhìn xuống, những đám mây trắng mờ mịt, sâu không thấy đáy.
Tần Cô Đồng chỉ nhìn thoáng qua, đã thấy hoa mắt và hoảng sợ, xuống nước càng thêm thận trọng.
Cả ba ở trong nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Tướng quân thiết giáp
dùng trọng kiếm chém như xẻ núi, phá nước. Nước suối trên núi dâng lên
như một con sóng khổng lồ, chỉ trong chốc lát, toàn thân Tần Cô Đồng ướt đẫm.
Giờ phút này, Trương Đà chủ hết sức thận trọng, từ từ di
chuyển đến vị trí đã chọn mà không phát ra tiếng động. Lúc trước, để bắt được sơn tiêu, bọn hắn đã tìm kiếm trong núi nhiều lần. Nhiều nơi tưởng như vô thường, nhưng lại rất kì diệu.
Tướng quân thiết giáp
thấy Trương Đà chủ tháo chạy thì dùng một chiêu toàn lực để đẩy lui Tần
Cô Đồng. Sau đó, chạy đuổi theo Trương Đà chủ, tung ra một chiêu. Tức
thì nước ập tới, Trương Đà chủ lui về phía sau mấy bước, bị dòng nước
siết cuốn quanh và ngã xuống, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm
hơi.
Tướng quân thiết giáp không có đối thủ, ngừng lại một lúc.
Tiếp đó, hắn ta vung kiếm nhiều lần và đập mạnh xuống mặt đất, tạo thành bức tường nước. Hình ảnh thác nước tựa như nổ tung.
Tần Cô Đồng cũng cả kinh, nhìn thấy tướng quân thiết giáp xoay người lại. Không kịp suy nghĩ, nàng lập tức nâng hoành đao lên. Đúng lúc ấy, Trương Đà chủ
đột nhiên nổi lên từ mặt nước và thanh đại đao hung hăng đập xuống tướng quân thiết giáp.
Nước chảy xiết vô cùng, người bình thường
không thể đứng vững được. Hắn lại đột ngột ra tay khiến cho tướng quân
thiết giáp cũng phải lùi lại một bước. Mắt cá chân mắc phải thứ gì đó,
cùng với một tiếng động mạnh, hắn ta đang nửa quỳ trong nước.
Mặc dù, Tần Cô Đồng còn kinh ngạc nhưng lập tức xuất ra chiêu "Tung", hai
tay cầm hoành đao trước ngực rồi bất ngờ lao ra, đâm thẳng vào mắt trái
của tướng quân thiết giáp.
Dù là da đồng xương sắt thì mắt cũng không thể luyện thành đá!
Tướng quân thiết giáp gặp thế khó, điên cuồng rống lên. Hắn ta bất chấp mà đứng lên rồi vung kiếm, kiếm khí như dao cắt.
Trương Đà chủ nhân lúc Tần Cô Đồng đang thu hút sự chú ý của tướng quân thiết
giáp mà nhảy lên, giống như một con chim ưng bay lên trời, đại đao chém
vào gáy của tướng quân thiết giáp!
Tướng quân thiết giáp nghe
thấy phía sau có thanh âm, cũng không dám khinh thường, hạ mình xuống
thấp. Tần Cô Đồng bị chiêu của hắn ta buộc phải rút lui, thấy Trương Đà
chủ ra tay, tướng quân thiết giáp cúi người. Nàng thấy được cơ hội tốt,
nâng người lên, từ trên cao đập mạnh vào lưng tướng quân thiết giáp.
Tướng quân thiết giáp cúi đầu, bị Tần Cô Đồng thuận thế mà đánh xuống. Cả
người ở trong nước, mặc dù được mũ giáp che chở nhưng cũng bị đòn này
đánh mạnh, sặc một ngụm nước lớn.
Hắn gầm hét dữ dội, núi rừng rung chuyển!
Cả hai người, Tần Cô Đồng và Trương Đà chủ đều không đứng vững. Tướng quân thiết giáp đứng dậy, nước trên người chảy xuống từng giọt, chân từng
bước đi về phía hai người bọn họ, ánh mắt từ xám đen chuyển sang trắng
bệch, sát ý đã thành hiện thực rồi.
Tần Cô Đồng biết phía sau
chính là vực sâu vạn trượng, một khi lui thì sẽ chết. Nàng nắm chặt
hoành đao, nhìn tướng quân thiết giáp, rồi nhìn Tiêu Thanh Thiển, người
đang đứng một mình trên bờ. Nàng thầm nghĩ: Có lôi con quái vật này cùng chết cũng không sao, nhưng Thanh Thiển phải sống như thế nào ở ngọn núi này đây?
Vừa nghĩ tới, tướng quân thiết giáp bước đi càng ngày càng nhanh, mới đó đã vọt tới trước mặt.
Trương Đà chủ đột nhiên ra tay, kéo cả người nàng lùi ra sau!
Tướng quân thiết giáp nhìn thấy hai người lùi lại, trong cơn tức giận, giơ
kiếm xông tới. Nhưng hắn ta không biết ở dưới nước có huyền cơ.
Nơi Trương Đà chủ chọn, so với hai phía bên cạnh, xuất hiện một tảng đá
lớn. Nếu mùa đông ít nước, thác nước này sẽ bị chia cắt thành hai bên
bởi những tảng đá khổng lồ, cho nên nó được gọi là thác Song Long.
Tướng quân thiết giáp sải bước về phía trước và vừa khéo đi trên tảng đá lớn.
Trương Đà chủ đưa tay ra đẩy Tần Cô Đồng để nàng nghênh địch. Mặc dù Tần Cô
Đồng rất ngạc nhiên, nhưng nàng không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Chịu đựng cơn đau dữ dội trong đan điền, xuất chiêu "Cam Tâm Phó Quốc
Nạn", đối mặt với tướng quân thiết giáp bừng bừng sát khí. Nàng không hề né tránh, đối diện tiến lên!
Đây là chiêu sinh tử, quyết đánh đến cùng!
Con ngươi của tướng quân thiết giáp càng trắng hơn, hai tay cầm kiếm, giận
dữ mà phát lực. Trọng kiếm chém xuống, kiếm khí tàn bạo, thác nước bị
chặt đứt.
Đúng lúc này, Trương Đà chủ từ bên hông dồn sức đâm tới!
Lần va chạm này, dù thế nào đi nữa mà dùng hết toàn lực. Như hổ xuống núi, trâu rừng lao tới!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tần Cô Đồng còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy
Trương Đà chủ đâm thẳng tướng quân thiết giáp. Dưới chân tướng quân
thiết giáp trống rỗng, cứ thể mà rơi thẳng xuống.
Thế Trương Đà
chủ quá mạnh, không kịp thu lực lại, bị thác nước cuốn theo. Trong lòng
Tần Cô Đồng như lửa đốt, vừa định vươn tay muốn kéo thì cảm thấy thắt
lưng thắt lại, đột nhiên có một lực kéo nàng về phía trước.
"Cộc! Cộc! Cộc!" Nàng đâm hoành đao xuống nước, mượn lực cản mới có thể miễn cưỡng giữ vững thân thể.
Lúc này nàng đang quỳ trong nước, trượt khoảng hai ba thước, một bên đầu gối lơ lửng trên không.
Trương Đà chủ đang treo lơ lửng trên vách đá. Lúc tướng quân thiết giáp rơi
khỏi vách đá đã đâm trúng bảy chiếc xương sườn của Trương Đà chủ. Lục
phủ ngũ tạng của hắn quay cuồng, phun ra một ngụm máu nhưng vẫn không
nhịn được mà cười đắc ý, "Hahaha! Khụ khụ... Nữ nhi Tần gia, có thấy lão tử lợi hại hay không?" Thác nước chảy xiết, mắt còn không mở ra được,
khi hắn mở miệng thì bị sặc nước và phun ra một mảng đỏ tươi.
Tần Cô Đồng thở hổn hển, sau đó mới thả lỏng một chút. Nhìn sợi dây trên
thắt lưng da, nàng không nhịn được cười, hết lời khen ngợi Trương Đà
chủ: "Lợi hại! Lợi hại! Trong thiên hạ này, ngươi là người lợi hại
nhất!"
Nàng đổi tay phải cầm hoành đao, tay trái nhấc sợi dây
vàng. Kéo mãi mà không thấy động tĩnh, nàng trêu ghẹo nói: "Trương Đà
chủ, ngươi nặng quá rồi."
Vừa nói, nàng gạt những giọt nước cùng tóc ướt trên mặt. Quay đầu nhìn Tiêu Thanh Thiển, gương mặt tươi cười đột nhiên cứng đờ.