"Hai vị tiểu thư, mời đi bên này." Con đường nhỏ có chút bề bộn, thím Lý được người bạn lâu năm nhờ dẫn đường đi phía trước, thỉnh thoảng nhắc
nhở hai vị tiểu thư áo quần ngăn nắp phía sau chú ý dưới chân. Thịnh Dục đã đoán trước được việc này, vị phu nhân nhà quan Đốc sát không dễ phục vụ, bà tự mình quang lâm đến tiệm thêu, chọn vật liệu, lựa hoa văn,
cũng chỉ định cô gái thêu khăn tay đảm nhận việc thêu áo cưới. Sự việc
quan trọng, tú nương lại có thân thể đặc thù, là thiếu đông gia nên cô
phải tự mình đi chuyến này.
Đi sau lưng thím, tay Thịnh Dục một
mực nắm lấy tay Đường Lâm. Ngõ nhỏ hẹp nên xe ngựa không cách nào tiến
vào, hai người chỉ có thể đổi sang đi bộ. Cô cũng không phải chưa từng
đi qua những chỗ như vậy, nhưng vừa vặn người bên cạnh cô được cưng
chiều từ nhỏ, chưa hề đặt chân qua. Cô nhịn không được mà nhắc nhở nhiều lần: "Em cẩn thận chút."
"Dạ." Đường Lâm đi theo bước tiến của Thịnh Dục, hoàn cảnh lạ lẫm này khiến
nàng có chút hiếu kỳ, thỉnh thoảng đánh giá bốn phía. Đường đá cũng
không bằng phẳng. Mặt tiền của những ngôi nhà nhỏ hai bên đường nằm san
sát nhau. Những bức tường đá nhuốm màu vàng cũ kỹ, hoàn toàn khác với
những gì nàng tưởng tượng.
Ngày đó, khi thấy được khăn thêu của
tú nương kia, nghe chưởng quỹ giới thiệu, nàng cảm thấy rất hứng thú với cô gái chưa từng gặp mặt này. Người đi đứng không tiện nhưng lại có một đôi tay *xảo đoạt thiên công, hình thêu ra rất có linh khí sẽ là một
người như thế nào?
* Xảo đoạt thiên công (巧夺天工): ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời.
Nàng đã từng hỏi với Thịnh Dục, sau khi nghe câu trả lời của chị ấy, nàng
càng muốn nhìn vị nữ nhân này hơn. Không phải vì những lời miêu tả dung
mạo của cô gái này từ người trong lòng nàng, mà là vì mỗi lần chị ấy
nhắc đến cô gái này và vị hôn phu sẽ vô ý toát ra gương mặt tươi cười ấm áp.
Cảnh xuân tươi
đẹp chiếu rọi sân nhỏ, đây là thời tiết tốt khó có được, Ân Huệ mở cửa
ra, tản đi mùi hương quanh quẩn bấy lâu trong phòng. Hôm nay khó được
một ngày Tần Tấn nghỉ ngơi, vốn mỗi lần đến ngày nghỉ của cô thì kiểu gì hai người cũng cùng nhau ra đường mua chút đồ. Bây giờ trong nhà có
thêm một bé nhỏ, có nhiều bất tiện hơn, ngay khi cửa hàng mở cửa thì cô
đã đi ra ngoài mua sắm từ sớm.
Ân Huệ ôm bảo bối nhỏ nhà mình
ngồi trên cái giường nhỏ mà Tần Tấn đã mang ra sân trước khi đi. Nàng xé đi tã của con gái ngoan, để bé nằm trên đùi của mình, mông nhỏ mượt mà
hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời. Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng chọc
chọc thịt mềm mềm tròn vo hai bên, dấu bớt đen thật to nhìn có vẻ hơi
chướng mắt.
"Không biết cô nhóc con đã đắc tội vị thần tiên nào
mà bị đá một cước nặng như thế này?" Tuy biết rõ đứa nhỏ không hiểu
nhưng Ân Huệ vẫn chăm chú nói. "Mẹ phơi nắng cho con, chẳng mấy chốc nó
sẽ tan nha." Người mẹ trẻ tuổi dùng phương pháp được truyền đời đời,
hưởng thụ ánh mặt trời thoải mái với con gái. Nửa híp mắt, ánh nắng dìu
dịu khơi ra sự mệt mỏi từ bên trong nàng, tay vịn Tuyết Nhi, tâm nàng
lại chạy xa theo người kia.
Không biết chị ấy có thể hay thuận lợi mua được cá tươi hay không, khó được
hôm người ấy chủ động nói muốn ăn canh cá, tý nữa phải làm thật ngon để
người ấy thưởng thức. Đầu xuân đã đến, ít ngày nữa sẽ có bán măng mùa
xuân, người này thích ăn thịt, đến lúc đó phải để người ấy ăn cho đã
ghiền. Ân Huệ giương mắt nhìn chuồng gà có một chút vắng vẻ, lúc này
nàng mới nhớ ra đã quên nhờ A Tấn mua ít gà về rồi. Nàng thầm mắng mình
lơ mơ, nhưng sau khi nghĩ lại thì nàng nở nụ cười. Chợ gà cách xa như
vậy, may mắn nàng không nói với A Tấn, nàng vẫn chờ một lát nữa được
cùng A Tấn ngồi một chỗ hưởng thụ trên cái giường này. Nghĩ đến lát nữa
có thể nằm trong lồng ngực cô, Ân Huệ giống như một con mèo trộm được
cá, mặt cười xán lạn.
Chỉ là rất không may người tính không bằng trời tính. Hôm nay nàng nhất định phải bị quấy rầy.
Cửa gỗ bị gõ vang.
Ân Huệ nhíu nhíu mày, hành động này nhất định không phải do Tần Tấn làm,
ngày bình thường cũng hiếm có người đến. Tuyệt đối không được tùy ý mở
cửa, đây chính là lời mà người yêu dặn đi dặn lại, huống chi nàng cũng
không muốn có người phá hư kế hoạch của nàng.
Tiếp tục ngồi nhàn nhã, Ân Huệ vuốt vuốt lưng con gái: "Tuyết Nhi ngoan, đừng lên tiếng nha, chúng ta không để ý tới họ."
"Ah, nha." Lúc này đứa nhỏ giống như nghe hiểu nên hừ hừ vài tiếng, chọc Ân Huệ cười khẽ một trận.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, lần này xen lẫn âm thanh quen thuộc: "Ân Huệ, là thím, thím đây."
Người phụ nữ trẻ sững sờ, theo phản xạ tính toán trong lòng rằng công việc
tháng này đều đã làm xong, hôm nay cũng không phải thời điểm trả tiền
thuê nhà. Nhìn con Mực đi trước một bước lao ra cổng, Ân Huệ bất đắc dĩ
thở dài, ôm con gái đáp – Tới liền.
Hai mẹ con chậm rãi đi tới cửa,
Ân Huệ một tay rút chốt, cửa mở ra còn chưa thấy rõ người đến thì nàng
nghe được một tiếng la hoảng sợ. Đường Lâm bị một con chó đen to lớn đột nhiên nhảy ra dọa hoảng hồn.
"Đừng sợ, đừng sợ, có chị ở đây."
Thịnh Dục tiến lên một bước, kéo Đường Lâm ra phía sau bảo vệ gắt gao,
hai mắt nhìn chằm chằm con chó đen kia, thái độ vô cùng khẩn trương.
"Mực, đi vào." Ân Huệ chậm mất nửa nhịp, đợi lúc nàng kịp phản ứng thì đã
thấy chó nhà mình hù dọa khách, bèn vội vàng lớn tiếng quát nó. Âu âu,
con chó con vốn muốn lấy lòng khách tới chơi tủi thân nhìn bà chủ xưa
này dễ gần. Dưới cái nhìn chăm chú của bà chủ, nó cụp lấy cái đuôi, ủ rũ cúi đầu đi vào phòng bếp, thành thật nằm xuống, hai mắt không quên dõi
theo động tĩnh bên ngoài.
Đuổi con vật nhỏ chọc tai họa kia đi, Ân
Huệ ngẩng đầu, ánh mắt hơi kinh ngạc rơi vào hai cô gái đứng phía sau
thím, mặc dù chỉ gặp mặt một lần nhưng nàng ngay lập tức nhận ra khách
đến là ai. Vị tiểu thư này định làm gì? Cho dù bây giờ Tần Tấn đã đi
theo bên cạnh vị kia, nàng vẫn không nghĩ ra tại sao vị thiếu đông gia
này lại xuất hiện ở cổng nhà mình.
Ánh mắt Ân Huệ chậm rãi lướt
qua, rơi vào cô gái dung mạo cực kỳ xinh đẹp, khí chất quý phái được bảo vệ cẩn thận sau lưng, sau đó nàng lại chú ý tới hai người đang nắm tay
nhau thật chặt.
"Ân Huệ?" Thím Lý thấy nàng mọi hôm khéo léo lúc
này lại ngây ngốc, vội mở miệng gọi hồn nàng trở về: "Hai vị này đại
tiểu thư và nhị tiểu thư nhà họ Dục, còn ngốc ở đấy làm gì, còn không
mau mời vào phòng đi."
Giật mình thất lễ, Ân Huệ vội vàng thu hồi tầm mắt của mình, dù sao người trước mắt là đông gia của A Tấn, lại từng
giúp đỡ hai người, cho dù trong lòng còn có điều khó hiểu nhưng nàng
không nên vô lễ như vậy. Nàng nhanh chóng lui nửa bước, nhường đường,
mỉm cười mời họ vào cửa: "Xin mời vào."
Thịnh Dục nhẹ gật đầu lễ phép đáp lễ với Ân Huệ. Lúc này người đang kinh hồn đứng bên cạnh cô
mới định thần lại, âm thầm dò xét kỹ càng cô gái xấp xỉ tuổi đang đứng
trước mặt. Không thể không nói, đây đúng là một giai nhân hết sức xinh
đẹp, tinh xảo. Chỉ vận bộ quân áo vải thô đơn giản, dù nàng đã quen
thuộc với các đại mỹ nhân như mẹ và dì từ thuở nhỏ nhưng vẫn không nhịn
được sáng đôi mắt lên.
Theo nàng ấy vào trong một chút thì có thể nhìn thấy toàn bộ sân nhỏ, giường nhỏ bày ngang ở giữa sân vô cùng bắt
mắt, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên trên nó. Đường Lâm nhìn người đang ôm
đứa bé, bước đi có chút chậm rãi, đáy lòng nàng hình như có cái gì lung
lay.
Vào trong phòng, đón lấy cái mũi nàng là mùi thuốc, dù cửa sổ
nhỏ đã mở ra hết nhưng mùi hương kia vẫn quanh quẩn không tan, phảng
phất như trở thành một bộ phận của căn phòng nhỏ. Hai cái giường một lớn một nhỏ, mấy món đồ gia dụng đơn giản lại có chút cũ chiếm hết không
gian vốn không rộng rãi, khiến căn phòng có phần chật chội nhưng lại
không hề làm người khác cảm thấy lộn xộn.
Ân Huệ mời ba người
ngồi xuống, ôm con gái đến giường nhỏ, thu xếp ổn thỏa. Nàng quay người
đi đến cái bàn, nhìn ấm trà nho nhỏ trên bàn, tròng mắt nàng xẹt qua một chút ngượng ngùng. Trong nhà nhiều năm không khách, ngày thường cô vợ
trẻ ở nhà đương nhiên sẽ không lãng phí tiền vào trà rồi. Nàng rót nước
cho khách, mang trên mặt nụ cười áy náy: "Đã chậm trễ."
"Không sao, là chúng ta quấy rầy." Thịnh Dục cười, hóa giải sự xấu hổ nho nhỏ này.
Ân Huệ nở nụ cười cảm kích: "A Tấn vừa mới đi ra ngoài, chỉ sợ đại tiểu
thư phải chờ chút." Trực giác của nàng cho thấy mục đích tới chơi của vị thiếu đông gia này nhất định là một người khác trong nhà.
"Lần này tôi cũng không phải là tìm Tần Tấn, mà là cố ý tới tìm cô." Thịnh Dục cũng không khách sáo.
"Tìm tôi?" Ân Huệ có chút ngoài ý muốn, không khỏi hoang mang.
Lấy ra khăn lụa mà Ân Huệ thêu, Thịnh Dục hỏi: "Đây là do cô thêu phải không?"
Đương nhiên nhìn một chút là nhận ra đồ vật do mình tự tay thêu, huống chi kỹ thuật thêu này khác biệt so với người khác, Ân Huệ gật đầu nhưng lại
càng nghi hoặc hơn, hiển nhiên nàng cũng không xem bản thân là một tú
nương của phường thêu nhà họ Dục.
"Cái này...Có gì không ổn sao?"
"Cũng không có gì..." Thịnh Dục thả khăn trong tay ra. "Ngược lại có một việc muốn nhờ cô giúp đỡ."
Ân Huệ nghe cô nói khách sáo, không khỏi có thiện cảm hơn với vị đại tiểu
thư không một chút kiêu ngạo này, nhanh chóng đáp: "Mời đại tiểu thư
nói."
"Gần đây tiệm thêu nhận một làm ăn lớn, khách quy muốn chỉ
định cô thêu áo cưới." Thịnh Dục dừng lại một chút. Ân Huệ nghe hiểu ý
của cô, áo cưới. . . Đôi mắt nàng khẽ run lên, giống như nghĩ đến điều
gì, sự khác thường kia chợt lóe lên rồi tan biến rất nhanh dưới lông mi
dài: "Tôi có bao nhiêu thời gian để thêu?"
Thịnh Dục biết nàng đã đáp ứng, "Không gấp, có ba tháng. Tôi cũng không gạt cô, khách hàng này là Đốc sát tân nhiệm, cho nên không thể có bất kỳ sai sót gì."
Ân Huệ tính toán trong lòng, không cần nhiều thời gian như vậy, nhưng nàng cũng hiểu được người đời hay có quan niệm công việc tỉ mỉ thì phải làm lâu. Nàng cũng không nói thêm điều gì, nhẹ gật đầu. Tảng đá trong lòng
Thịnh Dục rơi xuống đất: "Ngày mai tôi sẽ phái người đưa tất cả hoa văn, vải vóc đến. Nếu cô thiếu cái gì, cứ việc nói..." Lời còn chưa dứt thì
ngoài sân có động tĩnh.
"Ân Huệ, ta đã về."
Trong nháy mắt,
một nụ cười chói lọi nở rộ bên môi, Ân Huệ quay đầu nhìn về phía sân,
trong nháy mắt con ngươi đen nhánh như buổi đêm tỏa sáng. Đường Lâm ngạc nhiên một chút, chớp chớp mắt nhìn, nghĩ rằng mình hoa mắt.
Người ấy vẫn là người ấy, nhưng tại sao đột nhiên nàng cảm thấy người này như đã thay đổi vậy. Nàng quay đầu, xuyên qua cửa sổ nàng tìm được điều
khiến người nọ biến hóa. Một "người đàn ông" mặc trường bào thuần trắng, dáng vẻ hơi gầy gò mỏng manh, trắng nõn rơi vào tầm mắt của nàng.
Chỉ gặp "hắn" tay trái cầm theo hai con cái và mấy cái bọc giấy, tay phải
cầm lấy miệng túi vải trắng trước ngực. "Hắn" nhìn vào phòng một cái,
hiển nhiên không phát hiện trong nhà có khách, tự mình đi vào căn bếp
nhỏ. Lúc trở ra, trong tay "hắn" đã bớt đi một vật, đi đến phòng, bước
chân rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
"Ân Huệ." Âm thanh hơi có chút bất
an, cả người nhanh hơn một bước tiến vào phòng, đập thẳng vào mắt là nét mặt tươi cười đã quen thuộc từ sớm nhưng vẫn khiến Tần Tấn rung động
như cũ. Trong nháy mắt không nhìn thấy cái khác, một hồi lâu cô mới lấy
lại tinh thần phát hiện có khách ở nhà: "Đại. . . Đại tiểu thư?" Không
nghĩ rằng có người đến chơi nên Tần Tấn có chút cà lăm, hoang mang nhìn
vợ mình, khóe miệng đang giương cao từ từ cong xuống.
"Đại tiểu
thư tìm em thương lượng công việc." Ân Huệ đứng dậy đi đến bên cạnh A
Tấn, nói đơn giản chuyện ban nãy, nửa ngửa đầu, nhìn sự lo lắng trong
mắt người yêu dần dần tan đi, nhưng lại kéo theo sự áy náy. "Em đã đáp
ứng." Ân Huệ thấu hiểu những gì mà người yêu nghĩ. Nàng cố nén mong muốn nhào vào ngực A Tấn, có những điều không thể để người ngoài biết, chỉ
có thể nói sau khi khách đã rời đi.
... Tần Tấn nhất thời trầm mặc
không biết nên nói gì. "Ngươi yên tâm, thời gian rất thong thả, có thể
từ từ làm, không gấp." Hiển nhiên, thần sắc của Tần Tấn rơi vào trong
mắt Thịnh Dục lại có ý nghĩa khác.
Đã hiểu nguyên nhân Ân Huệ đáp ứng, Tần Tấn mỉm cười với nàng, cô vừa định mở miệng thì lại lơ đãng
đối mặt với một ánh mắt khác đang nhìn thẳng vào mình. Từ lúc Tần Tấn
vào cửa, ánh mắt Đường Lâm rốt cuộc chưa từng rời đi, nhìn đi nhìn lại
từ đầu đến chân mấy lần. Người này, xét về tướng mạo cũng không chênh
lệch. Đàn ông Giang Nam phần lớn mang khí chất nhà nho, so với họ thì
người này thanh tú hơn, nhưng có lẽ vì vị nữ nhân trong phòng kia quá
mức xuất sắc nên nàng luôn cảm thấy bề ngoài của "hắn" kém chút.
Chỉ là, khi Đường Lâm nhìn thấy chuyện xảy ra lúc sau, ý nghĩ ban đầu bị
đập bỏ hoàn toàn. Nhìn thấy giữa họ tuy im lặng nhưng rõ ràng có sự giao lưu với nhau, chẳng biết tại sao nàng lại có một cảm giác đặc biệt,
giống như "người đàn ông" này dẫn ánh nắng bên ngoài vào, thắp sáng toàn bộ phòng nhỏ. Mà hai người này giống như được thứ gì đó bao vây, tỏa ra sự dịu dàng khiến người ta thấy ấm lòng, ngay cả mùi thuốc phản phát
trong phòng đều trở nên khác biệt.
Nàng đột nhiên hiểu vì sao lúc Thịnh Dục nhắc đến họ thì trên mặt chị ấy xuất hiện biểu tình như thế.