Cảm thấy hơi thở không đủ, Tần Tấn rời khỏi nơi lõm ấy khiến mỹ
nhân bên dưới thở ra một hơi thật dài. Thân thể Ân Huệ lần nữa nằm nhẹ
xuống giường, chân vô ý cong lên, cơ thể cũng vô thức cong lên. Trong
lúc đang mơ màng, Tần Tấn nghe thấy một mùi hương ngào ngạt làm cô như
lạc lối giữa rừng, hoàn toàn đi theo cảm giác của mình. Lúc này mùi thơm này chính là thứ duy nhất dẫn đường chỉ lối cho Tần Tấn. Hai tay cô rời khỏi ngọn núi mê người phía trên, trượt dài theo cơ thể, như đang vẽ
theo từng đường cong hoàn mỹ.
Cơ thể Ân Huệ cảm nhận sự vuốt ve, lòng bàn tay nhỏ bé nóng ấm
kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh nàng, làm nàng biết rõ hành động của nó. Bàn
tay từ đỉnh núi, rơi xuống chân núi, rồi xuyên qua đồng bằng, lướt qua
cặp mông nở nang, dừng lại ở trên cặp chân thon dài. Chừng chừ chốc lát, bàn tay đó nhẹ nhàng mở ra "cánh cửa" ấy. Hành động của bàn tay bất ngờ xảy đến làm cơ thể Ân Huệ giật mình sợ hãi, cảm giác xấu hổ làm cơ thể
nàng phản ứng. Ân Huệ muốn ngăn cản, nhưng chậm một nhịp: "Đừng...
không..." Ân Huệ chưa nói hết câu thì giọng nói đã chuyển thành rêи ɾỉ
yêu kiều.
Rốt cuộc Tần Tấn đã tìm thấy nơi tỏa hương. Mơ màng nhìn vẻ đẹp trước mắt, đầu gỗ này cười
si mê. Mùi hương mê người này tỏa ra từ một đóa hoa, mật ong từ một khe
nhỏ hẹp cũng từ từ chảy ra. Tần Tấn cảm giác cô cũng biến thành chú ong
mật, không do dự liền hút lấy những dòng mật ấy.
Đó là nơi riêng tư nhất của con gái, ngay cả bản thân họ cũng
rất ít đụng chạm vào nơi đó. Nhưng bây giờ, nơi ấy đang bị người khác
tùy ý hôn hít. Lần đầu tiên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh như vậy, cơ thể Ân Huệ
lập tức kéo căng: "Ah~~" Âm thanh rêи ɾỉ kèm theo sự choáng váng, tiếp
theo thì giật nhẹ, dường như cả người Ân Huệ đang muốn bay lên, đầu óc
trống rỗng. Nhiệt lượng tích tụ đã lâu giờ đã tìm ra lối thoát, cứ thế
mạnh mẽ tuôn ra ngoài. Du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt tạm thời được phóng thích, bị người nào đó hút hết. Tay chân không còn sức, Ân Huệ thở hổn hển, chẳng còn biết gì nữa.
Âm thanh yêu kiều
lọt vào tai Tần Tấn, tạm thời kéo lại lí trí của cô. Lưu luyến không
muốn rời nơi nóng ấm ấy, cô lại nhớ đến vào nơi đó. Nhìn kìa, nét mặt
ửng hồng, ánh mắt mê ly của giai nhân, những giọt mồ hôi nhẹ nhàng xuất
hiện trên trán làm ướt những sợi tóc mai. Những nụ hôn tràn đầy yêu
thương lại lần nữa hạ xuống.
Ân Huệ bị những nụ hôn tinh tế của người yêu làm khôi phục tỉnh
táo. Những cảm giác vui sướng rồi xa lạ kia vẫn còn đọng lại trong tâm
trí nàng. Trong lòng Ân Huệ có một niềm vui khó diễn tả, nàng đã trở
thành người của A Tấn rồi sao? Trở thành thê tử của chị ấy rồi sao?
"Ân Huệ..." Không đợi em ấy lấy lại tinh thần, giọng nói khàn
khàn của Tần Tấn vang lên bên tai Ân Huệ. Tâm trạng ngổn ngang, bàn tay
đang nắm chặt khăn trải trường của Ân Huệ bị ai đó kéo xuống, đặt vào
nơi nóng ấm kia.
Tấn Tần hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn người con gái cô yêu: "Ân Huệ... Chị là của..." Tần Tấn đang cố gắng loại bỏ hết sự lo lắng của ai đó.
Tần Tấn dùng sức, đẩy ngón tay Ân Huệ vào trong cơ thể mình.
Không ngờ đến cảm giác đau đớn khi chiếc màng mỏng manh kia bị xé rách
đã dập tắt hoàn toàn du͙ƈ vọиɠ trong lòng Tần Tấn.
Ân Huệ chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay đã tiến vào trong cơ
thể Tần Tấn, cảm thấy ngón tay nàng vừa đâm xuyên qua thứ gì đó. Cảm
nhận được cơ thể Tần Tấn đang rung rẩy, Ân Huệ hoảng sợ rút tay của mình lại làm Tần Tấn hừ nhẹ. Nàng nhìn ngón tay dính trơn ướt, có một màu đỏ mờ nhạt, nhìn gương mặt đau đớn của Tần Tấn. Có một số việc trong thời
gian ngắn đã hiểu được, Ân Huệ hiểu rõ, nước mắt như thủy triều tuôn ra, ôm chặt cái người lúc nào cũng vì nàng: "Tại sao chụ lại ngốc như vậy,
tại sao lại ngốc vậy chứ."
Tùy ý để Ân Huệ khóc, trên mặt Tần Tấn hiện nụ cười nhẹ, ôm chặt Ân
Huệ, nhẹ nhàng hôn muội ấy. Tần Tấn tạm thời quên đi sự đau đớn phía
dưới, vẫn im lặng vỗ về Ân Huệ.
Khuôn mặt nhỏ tràn đầy tình yêu đang che kín vì nước mắt, chiếc
mũi nhỏ nhắn đang giật giật. Ân Huệ bất ngờ kéo tay Tần Tấn, đặt xuống
dưới.
Hiểu rõ tâm tư người yêu bé nhỏ nhưng Tần Tấn không chiều theo ý em ấy. Cô không đành lòng khi Ân Huệ còn quá nhỏ mà phải chịu đau đớn
này nên đã rút tay về: "Ân Huệ, em còn nhỏ, chờ em lớn lên một chút."
Mặc dù biết người đó đau lòng thay mình nhưng Ân Huệ không cam
lòng. Tần Tấn đã cho nàng tất cả, nàng cũng muốn cho chị ấy mọi thứ: "em không còn nhỏ, thêm mấy tháng nữa thì em đến tuổi cập kê, có thể... "
"Vậy thì chờ em đến tuổi cập kê đi." Tần Tấn vẫn kiên quyết.