Viền mắt Chu Viễn Các đỏ sậm, trong mắt có phẫn nộ và có cả căm hận, còn cả đau đớn và không thể tin tưởng.
Mặc dù Chu Nhạc Nghiên mắc chứng sợ xã hội nhưng cô ấy vẫn là một sinh viên đại học đầu óc minh mẫn, được giáo dục hoàn chỉnh, biết xã hội đáng sợ
và cũng biết làm thế nào để bảo vệ mình trước sự cực đoan của con người, nhưng dù thế cô vẫn không có sức chống lại những kẻ buôn người.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, một người sống sờ sờ cứ thế rơi vào
cảnh nước sôi lửa bỏng. Chu Viễn Các không dám nghĩ, chỉ cần suy nghĩ
Chu Nhạc Nghiên đã gặp phải những chuyện gì vừa trỗi dậy hắn đã cảm thấy da đầu tê dại, hít thở không thông.
Khách sạn không cách âm hoàn toàn nhưng vài tiếng tranh cãi cùng tiết hét ầm ĩ chói tai cũng không
đủ để thu hút sự chú ý của những người xa lạ, thậm chí có người dù phát
hiện ra cũng lựa chọn mặc kệ không muốn rước họa vào thân.
So với Chu Viễn Các có quan hệ thân thiết gần gũi quan tâm quá sẽ bị loạn, Lệ
Nam có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều, hắn khẽ mím môi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt như muốn xuyên qua cánh cửa để nhìn thấu cảnh tượng bên
trong, "Hai lần trước đều là nghe được, lần này lại là nhìn thấy, vì
sao? Khác ở chỗ nào?"
Ngôn Hành Yến liếc mắt nhìn hắn, y suy nghĩ một lúc rồi cho ra đáp án: "Tôi đoán... Khác ở chỗ cô ấy tự mình trải
qua, còn những cái khác là nghe người ta nói, nên mới có chuyện một bên
chỉ có hình ảnh và một bên chỉ có âm thanh."
Một suy đoán hoàn
toàn hợp lý, Lệ Nam chấp nhận cách giải thích của Ngôn Hành Yến, sau đó
hắn nhìn về phía lá bùa đang diễu võ dương oai toả ra ánh sáng hấp dẫn
lực chú ý của người khác trong tay mình, phía trê vẫn là hàng chữ quen
thuộc:
Có chọn làm việc tốt hay không?
Lệ Nam đặt lá bùa
trong lòng bàn tay trái, hắn đã nghĩ xong đáp án từ sớm nên động tác
liền mạch dứt khoát không hề chần chờ, nhưng trước khi ngón trỏ của hắn
ấn xuống cổ tay Lệ Nam đột nhiên bị Chu Viễn Các túm lấy, đối phương khẽ hỏi: "Cậu muốn chọn gì?"
"Đúng, tôi muốn cứu Chu Nhạc Nghiên." Lệ Nam nói, giọng hắn trong sáng lưu
loát, tràn đầy kiên định có sức mạnh làm người khác tin tưởng, so với
hắn Lệ Nam chín chắn hơn nhiều. Chu Viễn Các yên lặng nhìn hắn hai giây, lắc đầu nói: "Nếu cậu muốn để tôi nhẹ lòng sống thoải mái hơn một chút
thì không cần đâu. Nhạc Nhạc... dù cậu có cứu nó ở đây thì cũng chỉ là
hình thức thôi.
Tuy bây giờ chúng ta chiếm ưu thế, nhưng nếu sau
này có bất kỳ quy tắc bất ngờ nào, ví dụ như khi chỉ còn một con quỷ, nó có thể ăn thịt ba người trong một đêm, chúng ta vẫn có thể bị lật tẩy,
vẫn nên đề phòng thì hơn."
"Dù chỉ là hình thức." Lệ Nam không bị lời nói của Chu Viễn Các làm giảm quyết tâm, hắn biết Chu Viễn Các càng muốn liều mạng cứu Chu Nhạc Nghiên hơn mình rất nhiều, nhưng lý trí
khiến hắn phải tỉnh táo, ép hắn phải thận trọng mà tàn nhẫn đưa ra lựa
chọn tối ưu nhất.
"Cứu nó ở trong mơ thì có ý nghĩa gì chứ?" Mặt
nạ bình tĩnh của Chu Viễn Các bị lời nói của Lệ Nam phá nát, hắn chất
vất: "Nhưng thực tế nó đã mất rồi! Cậu cứu nó ở đây thì được tích sự gì
chứ? Ngoại trừ khiến tâm lý chúng ta thoải mái nó có biết không?"
Đối mặt với tâm trạng bỗng nhiên kích động của Chu Viễn Các Lệ Nam vẫn bình tĩnh, hắn lạnh nhạt nói: "Cô ấy biết, cô ấy đương nhiên thấy được. Đàn
anh, lẽ nào anh đã quên? Nơi này là giấc mộng của Chu Nhạc Nghiên. Anh
nói không sai, chúng ta tới chậm, chúng ta bất lực đối diện với hiện
thực. Thế nhưng dù chỉ là làm để thoải mái tôi cũng muốn để cho anh, tôi và cả Chu Nhạc Nghiên được thấy một cái kết.
Nơi này là quỷ
mộng, lẽ nào ở trong mơ rồi mà chúng ta còn phải sợ đầu sợ đuôi, chỉ vì
có khả năng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn mà lại để Chu Nhạc Nghiên phải
tuyệt vọng lần nữa sao?"
"..." Chu Viễn Các im bặt không nói gì
thêm, nếu lời nói của Lệ Nam đặt trong hiện thực có lẽ sẽ không thuyết
phục được hắn, dù cho có trăm người tới khuyên Chu Viễn Các vẫn ngoan cố với ý kiến của mình.
Nhưng bây giờ hắn bị thuyết phục.
Có lẽ vừa nãy Lệ Nam không nói câu nào, chỉ cần kiên quyết một chút, hoặc
kiên trì một chút hắn vẫn sẽ lùi bước. Vì chính Chu Viễn Các cũng muốn
tìm một lí do để áp chế lý trí của mình, cứu vớt Chu Nhạc Nghiên đang
bất lực vào giờ phút này.
Lệ Nam hất tay Chu Viễn Các ra, bấm vào nút "Có" trên lá bùa. Theo lá bùa bốc cháy làn sương mù dày đặc trước
mắt mọi người dần tán đi, như học sinh cận thị lâu năm bỗng nhiên sáng
mắt, biển số phòng vẫn luôn mờ nhạt cuối cùng cũng rõ ràng - 219, Chu
Viễn Các cắn chặt răng ghi nhớ lại chuỗi số này trong đầu. Hắn như tia
chớp vọt tới trước cửa, đè xuống tay nắm cửa gõ mạnh lên cửa phòng, vừa
đập cửa vừa rống to: "Nhạc Nhạc!!!"
Xin lỗi, anh đã tới chậm.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi, Chu Viễn Các vẫn duy trì vẻ mặt khủng khiếp
đang thét gào rơi xuống ghế sofa mềm mại, đồng tử của hắn co rút nhanh,
thở hổn hển nhìn xung quanh, sau vài giây cứng ngắc hắn phẫn uất đạp lên chân cái bàn trà.
Lệ Nam đã sớm linh cảm đêm sắp tàn, đột nhiên
trở lại đại sảnh cũng không lộ ra quá nhiều kinh ngạc, hắn bình tĩnh
khoanh chân cất bút trở lại túi, nhưng Ngôn Hành Yến và Chu Viễn Các lại mang cái vẻ chuẩn bị chiến đấu với bọn xã hội đen, lúc này trong tay y
đang cầm cây sáo kiếm đã rút ra khỏi vỏ, đôi môi hơi hé mở, lồng ngực
phập phồng lên xuống.
"..." Ngôn Hành Yến nghiêm mặt cất sáo trúc, "Trò chơi chó má, làm lãng phí diễn xuất của ông."
Hành động của y khiến Lệ Nam nhịn không được bật cười, tuy rằng xong hắn lại ra vẻ nghiêm nghị vỗ vai Ngôn Hành Yến, "Trật tự."
Tiếng nói của quan tòa trước sau như một truyền đến từ trên đỉnh đầu mọi
người: "Chúc mừng những người chơi là nhân loại, đêm qua là đêm Giáng
sinh không có ai bỏ mình, tiếp theo mội người lên tiếng theo chiều kim
đồng hồ bắt đầu từ người chơi số 1."
Sau hai lần phải lên tiếng
sau, cuối cùng cũng đến lượt Lệ Nam được phát biểu trước, Lệ Nam thản
nhiên ngồi trên vị trí số 1, khóe miệng khẽ nhếch nhưng trong mắt không
có nụ cười: "Chúng tôi nói thẳng luôn, tôi là thiên sư, đêm qua tôi đã
sử dụng sức mạnh của mình cứu số 6.
Bên cạnh tôi là số 2 có mắt
âm dương, đêm qua đã tra xét thân phận của số 4, là con người. Nói cách
khác hiện tại ngoại trừ số 1, 2, 4, 6, 8, 14 là con người, còn lại số 3, 5, 9..." Lệ Nam nhếch miệng nhìn về cậu béo là đối tượng hẹn hò qua
mạng, tuy không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương nhưng hắn cho rằng trong
giấc mộng này cậu béo không hề có một biểu cảm chân thật nào, "Số 9 là
mẹ của số 8, nên trong trường hợp này hiềm nghi tương đối thấp, dù sao
thì vòng này số 5 nhất định phải bị loại."
Lời nên nói, nên giả
vờ Lệ Nam đã một mình làm xong, đến lượt Ngôn Hành Yến lên tiếng y có
hơi mông lung, rõ ràng mình mới là người sắm vai tổng tài bá đạo cuối
cùng lại bị thư ký cướp đất diễn. Ngôn Hành Yến ậm ừ một lát, cuối cùng
quyết định thêm mắm dặm muối, "Vòng này bầu số 5, vòng sau bầu số 3. Nếu trò chơi chưa kết thúc, có thể số 9 có vấn đề. Mẹ một mình phạm tội
giấu diếm con gái gì đó. Qua."
Ngôn Hành Yến một lần nữa ngồi trở lại ghế sa lon, y theo thói quen muốn tiếp xúc thân thể với Lệ Nam, dù
là nắm tay hay sờ cánh tay hoặc vai hắn cũng khiến y cảm thấy sung sướng và an tâm, lúc này cũng vậy, đồng thời Lệ Nam cũng nhanh chóng móc lấy
ngón tay hắn.
"Không thích hợp..."
"Cái gì?"
Khóe
miệng Lệ Nam rũ xuống, vì đang ở trong bóng tối, tròng mắt ẩn giấu sau
làn lông mi rũ xuống, Ngôn Hành Yến hỏi xong không thấy hắn trả lời, lại khó hiểu thúc giục: "Lạ chỗ nào?"
"Lúc trước tâm trạng tôi kích
động không suy nghĩ kỹ... Nhưng lời cậu nói đã nhắc nhở tôi, tại sao Chu Nhạc Nghiên lại đến phòng 219?" Lệ Nam nhìn về phía Ngôn Hành Yến,
người sau cũng lạnh mắt, suy nghĩ một chút rồi khẽ nói: "... Rõ ràng là
đi cùng ai đó, sau khi mở cửa người bên trong tỏ vẻ cảm kích, có vẻ còn
mời cô ấy vào ngồi một lát, sau đó cô ấy nói không có việc gì... Là nhặt được đồ mang đến trả?". Ngôn Tình Trọng Sinh
"Tôi càng thiên về hướng tìm được trẻ con rồi đưa về cho mẹ của nó."
Nói đến đây tính ám chỉ trong lời nói của Lệ Nam đã quá rõ ràng, nhưng Ngôn Hành Yến lại cau mày nói: "Tôi đã điều tra đứa bé kia, ít ra là ở trong game, mặc kệ mẹ của đứa bé đó có thân phận gì thì nó là con người."
"..." Lệ Nam trầm tư một hồi, ánh đèn sáng lên ở vị trí của số 5, hắn vỗ vỗ
tay Ngôn Hành Yến, "Vòng tiếp theo cậu điều tra số 9, vòng này bầu cho
ai để tôi nghĩ thêm đã..."
Ngôn Hành Yến gật đầu, cùng lúc đó cậu béo đứng dậy, "Tôi, tôi xin lỗi Nhạc Nhạc."
Cậu ta nói lời này kèm theo tiếng khóc nức nở, có vẻ nhân tính hơn những
vòng tranh luận trước rất nhiều như thể cậu béo ngoài đời đã thật sự đi
vào trong giấc mộng này. So với giọng nói, khuôn mặt của cậu ta mơ hồ,
cậu ta cúi đầu để tóc che khuất mặt, tiếp tục nói:
"Tôi đã lừa
dối cậu, đúng là ảnh trên thẻ căn cước là của tôi, nhưng đó là tôi năm
năm trước đây... Tôi từng bị bệnh nặng, uống nhiền thuốc mang chất kích
thích nên béo lên rất nhiều, sau đó thêm tâm trạng không tốt lại rượu
chè quá độ, dần biến thành bộ dạng này...
Tôi cũng từng muốn thay đổi, muốn giảm béo, vì tôi đã nói rằng sẽ gặp nhau vào tháng 11 một năm trước, tôi muốn dành một năm để giảm cân.
Nhưng xin lỗi, tôi đã
nuốt lời. Nhạc Nhạc, cậu quá dịu dàng, cậu nói dù vẻ ngoài của tôi có
thế nào cậu cũng chấp nhận, tôi biết trong lòng cậu thật sự nghĩ như
vậy, tôi cũng dần yên tâm, cảm thấy cậu có thể chấp nhận tôi của hiện
tại.
Tôi và cậu lên kế hoạch xuất hành, quyết định nghỉ lễ đi
chơi những đâu, đi ăn cái gì. Tôi đã mua rất nhiều quần áo mới, một ngày trước khi đi đón cậu cũng đã tút tát lại muốn để cậu thấy được dáng vẻ
tốt nhất của mình.
Có lẽ cậu sẽ không tin, tôi đã đặ vé và đứng trong ga tàu, cậu nói cậu mặc váy liền màu trắng, xách vali màu bạc.
Tôi thấy cậu rồi, từ lần đầu tiên nhìn vào trong đám người tôi đã thấy cậu, trong mắt tôi cậu nổi bật quá... Cũng chính trong nháy mắt đó, tôi lùi
bước...
Tôi thấy mình không xứng với cậu, tôi không có dũng khí
gặp mặt cậu. Ở trên mạng tôi có thể cùng cậu đại sát tứ phương, tôi có
một giọng nói của nam thần, thế nhưng trong hiện thực... Tôi lại là một
trạch nam vừa béo vừa xấu không ai muốn nhìn, không đáng được cảm
thông."
Cậu ta nói xong quay đầu lại nhìn phản ứng của Chu Viễn
Các, người sau hai tay bấu chặt vào tay vịn ghế sofa, hiển nhiên là cảm
thấy không đáng giá vì tình cảm của em gái mình lại trao nhầm cho kẻ đã
gián tiếp gây ra cái chết cho mình từ tận đáy lòng.