Đa số thiên sư đều sẽ học chuyên ngành nhân chủng học thuộc đại học N,
Chu Viễn Các lại là nhân viên của Quỷ Điệu Biện, Lệ Nam tự nhiên hỏi:
"Em gái của anh cũng là thiên sư à, cô ấy tên là gì?"
Không ngờ mặt Chu Viễn Các lập tức lạnh đi, "Nó không phải, không có thiên phú lại văn dốt võ dát."
"..." Có thể thi đỗ đại học N về cơ bản không có ai văn dốt võ dát, nếu người suốt ngày ăn chơi còn có thể đỗ đại học N vậy đơn giản có thể xưng
thiên tư hơn người.
Lệ Nam cảm thấy mình nên dũng cảm lên tiếng
vì mười mấy năm cực khổ học hành mới vào được đại học N của mình, cũng
vì những sinh viên học hành vất vả hơn mười năm khác: "Tôi nghĩ em gái
anh chắc tự có suy nghĩ của mình."
"Suốt ngày chơi game thì nghĩ
gì?" Thoạt nhìn Chu Viễn Các không muốn nhắc đến đề tài này, nhưng một
khi đã mở miệng lại không kiềm được lửa giận, "Nó tên là Chu Nhạc
Nghiên, nếu như thuận tiện hi vọng sau khi nhập học các cậu có thể quan
tâm giúp đỡ, dẫn dắt nó đi vào nề nếp."
Lệ Nam yên lặng ngậm
miệng, giờ đây hắn nhìn Chu Viễn Các như đang nhìn bà mẹ già từ hai mươi năm trước, coi tất cả những trò vui chơi giải trí là hồng thủy mãnh
thú, dù xảy ra vấn đề gì cũng là lỗi của game.
Thành tích học tập của em gái tôi giảm sút, tại game; trên mặt em gái tôi có cục mụn, tại
game; sáng nay em gái tôi bị tiêu chảy rồi, tại game.
Đối với
quan niệm như vậy Lệ Nam hiểu hai người không cùng một thế giới, có nói
gì cũng không thông, cách tốt nhất chính là giữ yên lặng sau đó trong
lòng lặng lẽ thương tiếc cho em gái đáng yêu kia.
※
Nếu
Trịnh Thiến này không phải Trịnh Thiến kia vậy manh mối tình cờ này coi
như đứt đoạn. Vốn tưởng rằng sẽ là một trùng hợp đáng kinh ngạc cuối
cùng lại phát hiện dã quỷ và lệ quỷ không hề có quan hệ gì, chỉ là trong biển người mênh mông đúng lúc quen hai cô gái có cùng một cái tên mà
thôi.
Một người đã đào sâu chôn chặt dưới đất, nguyên nhân tử
vong bi thảm tới mức Địa Phủ cho phép một người liên quan hóa thành lệ
quỷ quay lại nhân gian báo thù; một người khác núp trong khu dân cư cũ
kỹ xập xệ bôn ba mệt nhọc vì sinh nhai, bán rẻ tình cảm.
So ra ai cũng khiếng người ta thổn thức.
Chiếc xe của Ngôn Hành Thiện giữa đường bỗng nhiên chuyển hướng, điểm cuối chính là đích đến ban đầu: Quỷ Điệu Biện.
Tòa nhà văn phòng của tổ chức chuyên xử lý những sự kiện kì lạ này tọa lạc
ngay giữa trung tâm thương mại tấc đất tấc vàng, vừa ra cửa đã có tàu
điện ngầm, đi hai bước đã đến trung tâm thương mại, độ xanh hoá tốt
khiến người ta cảm thấy như đang ở trong rừng mưa nhiệt đới. Lệ Nam bất
ngờ cả đường, sao cái tổ phá án này lại có tiền như vậy, vừa vào cửa hắn bỗng nhiên nhớ tới Ngôn Hành Yến lông còn chưa mọc đủ chỉ đi biệt thự
nghỉ dưỡng hai ngày đã lừa được cả triệu, vậy cái Quỷ Điệu Biện có quan
hệ với nghề nghiệp thiên sư này dựa vào đâu mà không được hủ bại?
Nhưng trước cửa chỗ này lại treo biển "Tòa nhà văn học nghệ thuật" và "Mười
xã đoàn xuất sắc nhất toàn thành phố" quả thật có chút OOC.
Chu
Viễn Các quét võng mạc và vân tay xong thì đưa mọi người tới tận cửa,
trong tòa nhà văn phòng màu trắng lạnh tanh hầu như không thể thấy người sống, Lệ Nam chỉ thấy hai con quỷ không biết đang làm gì trốn trong
góc, ngoại trừ bay phấp phới dưới chân là một lớp sương mù thì chúng
không khác gì con người bình thường, không ngờ một giây kế tiếp đối
phương cũng phát hiện hắn, ngay sau đó hai con quỷ đâm đầu vào tương
biến mất không còn bóng dáng.
"..." Lệ Nam lại gần bên cạnh Ngôn
Hành Yến rồi nói, "Không phải quỷ câu hồn đã ký hợp đồng lao động với
Địa Phủ rồi ư, cũng coi như nửa cảnh sát, sao nó thấy tôi lại sợ như
vậy?"
"Nếu muốn gần gũi với mọi người thì tháo vòng tay ra." Ngôn Hành Yến tránh khỏi nhiệt độ trên người hắn, "Đảm bảo cậu sẽ cảm nhận
được cái gì gọi là không thể thoát khỏi tình yêu."
Lệ Nam cười
cười theo Chu Viễn Các quanh co mười tám khúc mới đi tới cửa văn phòng
làm việc ở cuối tầng một, Đào Tuyền oa một tiếng kinh ngạc nói: "Anh có
phòng làm việc riêng? Không phải hàng năm Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đều
kiểm tra diện tích văn phòng bình quân đầu người, không ai trong số các
anh bị báo cáo à?"
Chu Viễn Các mặc kệ tên nói nhiều này, hắn đưa bốn ông lớn vào phòng làm việc của mình ngồi, bưng trà rót nước, thậm
chí còn như làm ảo thuật biến cho Phong Ly một chai coca, Phong Ly lén
gọi Chu Viễn Các là ông cụ non lập tức phản chiến, thở dài nói xã hội
ngày nay không còn mấy người mặt hung dữ nhưng thiện tâm như vậy đâu.
Không đợi Lệ Nam lột sạch lông trên đuôi Phong Ly cho nó chừa tật nói bậy bạ
bên ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó người
bên ngoài trực tiếp mở cửa xông vào không thèm để ý ở đây còn bốn người
xa lạ đã hô lên với Chu Viễn Các: "Có tin tức."
Vừa dứt lời Chu
Viễn Các đứng dậy đáp lại, hắn bỏ lại một câu: "Mọi người ngồi đây chờ
tôi một lúc." Sau đó vội vã cùng người kia rời khỏi phòng làm việc.
"Cái quỷ gì? Đây là cái ám hiệu chết tiệt gì hả?" Ngôn Hành Thiện đặt chén
trà xuống ngẩng đầu đã thấy ba đôi đôi mắt nhìn mình chằm chằm như đang
nhìn một thằng ngu, Đào Tuyền trìu mến xoa xoa đầu chó của anh họ: "Ông
nghĩ có thể là tin tức của ai?"
Quả nhiên sau năm phút Chu Viễn Các ôm một tập tài liệu màu xanh nhạt quay
lại phòng làm việc, phong cách trước sau như một đi thẳng vào vấn đề,
"Chúng tôi lấy nghĩa trang phía nam làm trung tâm không ngừng mở rộng
điều tra toàn bộ những cô gái có tên Trịnh Thiến ở thành phố này, sau ba ngày ba đêm công tác không ngừng nghỉ cuối cùng chốt được bảy người, mà gười..."
Hắn đặt một phần sơ yếu lý lịch lên bàn trà: "Người thứ tám, cũng là đối tượng đáng nghi được chúng tôi xếp vào diện trọng
điểm."
Phong Ly nhịn không được nhảy ra khỏi mũ của Ngôn Hành
Yến, một móng vuốt đè lên sơ yếu lí lịch, "Trịnh Thiến, nữ, nguyên quán ở thành phố B, sinh năm XX15, mất năm XX39... Cô gái này đã chết từ hơn
hai mươi năm trước?" Nó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Chu Viễn
Các.
Phong Ly bỗng nhiên sung sướng, có thể khiến giáo viên chủ
nhiệm thay đổi sắc mặt là chuyện kiêu ngạo biết bao. Nhưng chuyện con
chồn trắng biết nói chuyện cũng chỉ khiến Chu Viễn Các tựa lưng vào ghế
điều chỉnh tam quan, hắn nhanh chóng điều chỉnh xong, làm như không có
chuyện gì tiếp tục giới thiệu tình tiết vụ án: "Đúng vậy, bởi vì thời
gian chết của người bị hại quá lâu, hơn nữa hộ khẩu cũng không ở thành
phố A nên thời gian phải rất lâu sau chúng tôi mới có thể điều tra đến,
nhưng hai vụ tai nạn chết ngoài ý muốn gần đây ở thành phố B đã thu hút
sự chú ý của chúng tôi.
Bối cảnh gia đình của người bị hại rất
bình thường, cha mẹ là giáo viên trung học cơ sở, cô ấy mất tích trong
một lần đi du lịch vào năm hai mươi tuổi sau khi tốt nghiệp, từ đó về
sau không còn tin tức gì nữa. Vì là con gái duy nhất trong nhà, mẹ cô ấy bị chuyện này đả kích nên tinh thần thất thường, cha bỏ việc ở nhà chăm sóc mẹ, cũng chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm tung tích nạn nhân.
Không biết mọi người còn nhớ vụ án ba thành phố A B C liên hợp phá vỡ đường
dây lừa đảo mua bán phụ nữ và trẻ em vào đầu thu năm ngoái không?"
Ngôn Hành Yến, Ngôn Hành Thiện và Đào Tuyền nhao nhao lắc đầu, từ trước đến
giờ họ chỉ qua lại với ma quỷ, thời gian dài khiến họ quên mất sự đáng
sợ của lòng người. Lệ Nam lại gật đầu, "Thi đại học môn văn tôi có nhắc
đến chuyện này."
"Ồ?" Ngôn Hành Yến thất thần nghĩ, đề thi đại học môn văn năm nay khác mà? Hay là y ngủ quên lúc thi văn?
Chu Viễn Các mở miệng lần nữa kéo lại sự chú ý của mọi người: "Dù tên chủ
mưu sau màn đã sa lưới, cũng đã đưa ra một danh sách dài, rất nhiều nạn
nhân mất tích bị lừa bán nhưng đa số những người này đều chết im hơi
lặng tiếng, một số ít khác không biết bị bán đến nơi hoang vu hẻo lánh
nào, mà trong đó có cái tên Trịnh Thiến đã chết hơn hai mươi năm này."
Một bàn tay lạnh như băng lặng im nắm lấy mu bàn tay Lệ Nam, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của nó là ai, hắn nghiêng mặt sang bên đối diện với
ánh mắt quan tâm của Ngôn Hành Yến, cùng với khẩu hình miệng: "... Sao
thế?"
"Không có gì." Cảm giác được quan tâm cũng không tệ, Lệ Nam nắm lại tay nghiêng người khẽ thì thầm bên tai Ngôn Hành Yến: "Nhớ tới
mẹ tôi. Bên ngoài bà ấy trông có vẻ kiên cường nhưng thật ra trong lòng
rất nhạy cảm... Nếu tôi xảy ra chuyện có lẽ bà ấy cũng không khá hơn mẹ
của Trịnh Thiến là bao."
"Cậu sẽ không xảy ra chuyện." Ngôn Hành
Yến không do dự chút nào, rất nghiêm túc nói: "Chỉ cần có tôi cậu sẽ
không bao giờ xảy ra chuyện gì."
Lệ Nam vốn đang một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đột nhiên chưa kịp chuẩn bị đã được nghe lời thề trịnh
trọng của Ngôn Hành Yến, như đang tuyên bố, hứa hẹn gì đó. Không hiểu
sao mặt hắn hơi nóng, ngay sau đó lỗ tai đỏ bừng, "Cậu làm gì đấy... Cứ
như kết nghĩ vườn đào."
"..." Bỗng nhiên bị phát thẻ anh em tốt Ngôn Huyền Đức tức giận đạp Lệ Nam một cú.
Một trong những điển tích nổi tiếng và được lưu truyền rộng rãi nhất chính
là lần "kết nghĩa vườn đào" của 3 anh em Lưu Bị - Quan Vũ - Trương Phi.
Theo tác giả La Quán Trung, 3 người Lưu Bị - Quan Vũ - Trương Phi biết
nhau không lâu nhưng lại vô cùng tâm đầu ý hợp, quyết định bày tiệc kết
bái huynh đệ ở vườn đào với lời thề: "Tuy không sinh cùng ngày cùng
tháng nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày". Kể từ đó, cả 3 người cùng đồng tâm hiệp lực, tạo nên Thục Quốc - 1 trong 3 thế lực hùng mạnh thời Tam Quốc. Lưu Bị có tên tự là Huyền Đức (玄德),
người huyện Trác, quận Trác thuộc U châu. Ông là dòng dõi của Trung Sơn
Tĩnh vương Lưu Thắng - người con thứ của Hán Cảnh Đế.
"Tuy
lực lượng chức năng biết Trịnh Thiến mất tích là bị lừa bán đến vùng núi nghèo khó giao giữa thành phố A và thành phố B nhưng vì thời gian đã
lâu, điều kiện trên núi đơn sơ nên cảnh sát không thể biết rốt cuộc thi
thể Trịnh Thiến ở nơi nào, nên họ chỉ có thể thông báo tin dữ này cho
cha của cô ấy."
Chu Viễn Các lấy ra hai tờ giấy từ tập tài liệu,
"Đáng nhắc tới chính là hai tháng trước, cha của Trịnh Thiến là Trịnh
Cao Thu đã tự sát."
"Hai tháng?" Ngôn Hành Thiện nhắc lại con số
này, anh và Đào Tuyền liếc nhau, gật đầu: "Không sai biệt lắm, người
chết sau bảy ngày được Hắc Vô Thường dẫn đến Địa Phủ, đến tầng mười tám
một lần, để Phán Quan trình lên Diêm La điện, nếu oan khuất là thật thì
hiệu suất cũng trong vòng hai tháng."
Lệ Nam không nhìn nội dung
trên giấy, hắn hỏi trực tiếp Chu Viễn Các càng hiệu quả hơn: "Mẹ Trịnh
Thiến đâu? Nếu Trịnh Cao Thu tự sát vậy có phải vợ ông ấy đã qua đời
trước đó?"
"..." Chu Viễn Các gật đầu mở ra trang giấy trong tay, bên trong là một bức ảnh đánh mosaic không nhìn rõ, trong nháy mắt Lệ
Nam cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình siết càng thêm chặt, Phong Ly nhỏ tuổi nhất phản ứng lớn nhất, khi nhìn thấy tấm ảnh nó lập tức chui
vào trong mũ áo của Ngôn Hành Yến, ngay cả đuôi cũng kẹp chặt.
Ngôn Hành Thiện xanh mặt hỏi chuyện gì xảy ra, Đào Tuyền gấp trang giấy lại, Chu Viễn Các trầm giọng nói: "Hai mươi năm qua cha của Trịnh Thiến chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm tung tích của con gái, thực tế ông ấy và cảnh
sát đều cho rằng Trịnh Thiến bị lừa bán, thậm chí còn tập trung điều tra nhóm người phạm tội, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, cũng bắt không
được chúng.
Trong thời gian này Trịnh Cao Thu cung cấp rất nhiều
chứng cứ trợ giúp cảnh sát phá được không ít cứ điểm buôn người, cũng vì vậy ông đã đắc tội rất nhiều người. Tuy Trịnh Cao Thu được cảnh sát bảo vệ, cũng có ý thức đề phòng nguy hiểm nhưng vợ của ông thì không, một
người phụ nữ bị bệnh tâm thần rất dễ bị..."
Chu Viễn Các không nói tiếp vì bức ảnh có sức hủy diệt lúc nãy đã nói rõ tất cả.