Qua một hồi lâu, Triệu Thành hỏi dò: "Vất vả rồi... Nói cách khác biệt thự rất nhanh là có thể vào ở?"
"Đúng vậy, cũng mong ngài sớm thanh toán nốt số tiền còn lại." Lệ Nam dùng
giọng điệu công thức hóa muốn để Triệu Thành không thoải mái, nhưng phú
nhị đại không hề để ý, còn ngạc nhiên cảm thán: "Nhanh như vậy?"
Lệ Nam nghe cái giọng ngốc nghếch này thì hết giận, còn cảm thấy có hơi buồn cười: "Nhanh không tốt sao?"
"Tốt lắm, tốt lắm... À, nếu hiệu suất như vậy cho thêm các cậu mười vạn."
Triệu Thành vừa nói, bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng xé séc, cứ
như không kịp chờ phải gửi tiền đi ngay.
"..." Lệ Nam thôi ghi
thù, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ông chủ vừa ngốc
nghếch vừa nhiều tiền như vậy, ngốc đến mức có chút dễ thương, "... Cảm
ơn."
"Ha ha, không cần khách sáo, những chuyện có thể dùng tiền
giải quyết đều không phải là vấn đề." Triệu Thành có cái nhìn rất
thoáng, "Cụ thể thì lúc nào căn nhà này hoàn toàn sạch sẽ? Năm trước tôi đã đồng ý với rất nhiều bạn bè sẽ đưa họ đến đây nghỉ hè, trước đó còn
phải lắp đặt sửa sang lại một lần..."
Lệ Nam mỉm cười ngắt lời:
"Ông chủ Triệu, đã đợi lâu vậy rồi thì cũng không ngại đợi thêm một hai
ngày nữa đúng không? Nếu ngài vội chúng tôi sẽ đẩy nhanh tốc độ đuổi quỷ rồi nhận tiền rời đi, nhưng chúng tôi không đảm bảo con quỷ có để lại
thứ không tốt gì trong biệt thự..."
"Lại thêm mười vạn, ngày mai."
"Thành giao." Lệ Nam ngoài miệng nhanh chóng đồng ý, chẳng khác gì giọng điệu
của mấy tên bịp bợm giang hồ nhưng vẻ mặt lại không hề rung động, mi tâm nhíu chặt, dáng vẻ không biết làm thế nào, sau khi cúp điện thoại hắn
rơi vào trầm tư chậm chạp không buông di động xuống.
Thái độ của
Triệu Thành thay đổi quá nhanh, lúc trước từ miệng Ngôn Hành Yến hắn
biết được vì chuyện ma quỷ nên việc tu sửa biệt thự bị gác lại mấy tháng cứ như tòa nhà này không có ai mua lại, nhưng qua cuộc nói chuyện vừa
rồi hắn ra vẻ hiệu suất rất nhanh lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Trong
lúc nói chuyện Triệu Thành bỗng nhiên trở nên lo lắng, thậm chí trong
tình huống Lệ Nam chưa nói gì đã chủ động thêm tiền yêu cầu đẩy nhanh
tốc độ.
Lệ Nam suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Triệu Thành - Ông chủ Triệu, xin hỏi chữ "Thành" trong tên của anh là chữ nào?
Triệu Thành trả lời rất nhanh, vừa nhìn đã biết là một tiên cuồng chơi điện
thoại, đôi mắt trên màn hình trợn to - Nhất định sẽ thành, Triệu Thành.
Còn nữa, đã bảo gọi tôi là anh Triệu, tôi không phải ông chủ gì hết.
(Chữ thành: 城)
"..." Triệu Thành... Có phải hắn suy nghĩ nhiều
rồi không? Lệ Nam đặt điện thoại của Ngôn Hành Yến về chỗ cũ rồi vội vã
chạy xuống tầng. Cũng phải, dưới gầm trời này nào có chuyện trùng hợp
như vậy? Cũng có phải phim kiếp trước kiếp này đâu, lại còn trăm năm sau nối lại tiền duyên?
Đợi khi Lệ Nam chạy tới ban công tầng một
Phong Ly đang đối diện hồ nước thét dài, âm thanh nó phát ra như cuồng
phong tàn phá bừa bãi, cơ thể nho nhỏ nhưng ẩn chứa sức mạnh vô biên làm người ta đinh tai nhức óc.
Còn Ngôn Hành Yến vẻ mặt lạnh nhạt
nhìn về một điểm trong hồ, nhẹ nhàng gõ sáo trúc trong tay như con mèo
đang ép con chuột vào trong góc, "Mi rượu mời không uống lại muốn uống
rượu phạt. Người sống khó đối phó chứ mấy thứ chết rồi như mi ông có hẳn 100 cách thu phục."
Lệ Nam bịt tai đi tới bên cạnh y, một câu
nói đơn giản nhưng đã ngăn thế công của người ta lại, "Đừng giả ngầu
nữa, bảy trăm ngàn vừa nãy biến thành chín trăm ngàn rồi, nhưng yêu cầu
mai đến xem nhà."
Ngôn Hành Yến: "..."
Ngón tay Ngôn Hành
Yến xoay tròn đặt cây sáo bên môi, mi mắt rũ xuống, khẽ lấy hơi sau đó
thổi lên một khúc cực kỳ thê lương. So với giai điệu được cất lên ở cõi
âm dành cho một người phụ nữ bị bạo hành gia đình thì khúc nhạc hiện tại trầm lắng mà u uất, như tiếng khóc than ai oán nức nở của thiếu nữ.
Phong Ly dừng tiếng hét chói tay của mình lại, tự cho là đã phô trương thanh
thế giúp chủ nhân liền oai phong vung vẩy cái đuôi, nó bước chân nhẹ
nhàng quay lại trên vai Lệ Nam, còn tranh công mà cà cà đệm thịt lên cổ
hắn, rất nhanh Phong Ly đột nhiên nhạy bén nhận ra tình huống tinh thần
của Lệ Nam không đúng.
Đôi mắt cười chúm chím nay mất hồn tan rã, viền mắt hơi ửng hồng, miệng nửa khép nửa mở, cả người trông như mất hồn.
"Lệ Nam? Lệ Nam!" Phong Ly cuống quýt gọi to, tiếp đó nó dùng móng vuốt cào lên cằm Lệ Nam để lại bốn miệng vết thương rướm máu.
Đau đớn khiến thần chí Lệ Nam có chút tỉnh táo, hắn lập tức vươn tay bịt
tai lại rồi nhanh chóng lùi ra ba trượng cách xa vùng cấm của Ngôn Hành
Yến. Dưới cằm vừa nóng vừa rát, trên cổ áo còn dính vài giọt máu, Lệ Nam muốn mở miệng cảm ơn Phong Ly nhưng lại càng muốn mắng nó không thể ra
tay nhẹ chút à.
"..." Lúc đầu ánh mắt Ngôn Hành Yến vẫn nhìn hồ
nước, thấy Trạch quỷ bị mê hoặc trong lòng y tràn đầy quyết tâm chiến
thắng. Y vốn định dùng tiếng sáo để đùa giỡn Trạch quỷ một lúc, trả thù
nó bắt họ làm đi làm lại nhiều lần trong quỷ mộng, vừa phải đọc hướng
dẫn sử dụng vừa bị gán cho một đống đào hoa nát nhưng lại quên mất Lệ
Nam cũng sẽ bị khúc nhạc này ảnh hưởng.
Y thấy cuối cùng Phong Ly cũng có chút tác dụng thì thở phào một hơi rồi tăng nhanh nhịp điệu
tiếng sáo, cuhts trêu đùa biến thành sát ý thật sự, con mắt quỷ đỏ thẫm
híp lại thành độ cong hẹp dài, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trạch quỷ.
Lúc đầu Trạch trốn trên mặt nước phía sau đình giữa hồ để kéo dài hơi tàn,
nó cho rằng thiên sư chỉ biết dùng kiếm sẽ không thể làm gì được nhưng
không ngờ Ngôn Hành Yến không chỉ biết cận chiến và còn có thể chuyển
cách thức sang tấn công tầm xa, một khúc nhạc đã có thể mê hoặc Trạch
quỷ vốn chẳng còn bao nhiêu tinh thần tỉnh táo.
Đợi Trạch quỷ mờ
mịt bay đến trước mặt Ngôn Hành Yến, y lập tức dùng động tác dứt khoát
dán ba lá bùa vào hai vai và sau gáy Trạch quỷ, rồi dán bùa của Hắc Vô
Thường vào giữa mi tâm của nó.
Trong nháy mắt Trạch quỷ như bị
đánh tan hóa thành một đám quỷ khí tạp nham nhưng bị đống bùa đóng đinh
tại chỗ, không thể nào nhúc nhích.
"Hừ." Ngôn Hành Yến nhỏ giọng
nghiến răng nghiến lợi nói, "Mi dám an bài cho Lệ Nam cái thân phận đàn
ông cặn bã như vậy... Phiền chết ta..." Y nói xong liền quay đầu nhìn về phía sau, Lệ Nam đang che thăm dò nhìn về phía bên này, Phong Ly cũng
vậy, bốn con mắt mở to bên trong đều viết: "Xong rồi hả? Xong chưa? Có
được không đó?"
"Phiền chết đi được... Phiền chết đi được phiền
chết đi được!" Ngôn Hành Yến lại nhỏ giọng lặp đi lặp lại, cũng không
biết Lệ Nam chỉ vào vai một bác sĩ thì y thì phiền cái gì.
Tiếng
sáo dừng lại, nỗi hậm hực quanh quẩn trong lòng Lệ Nam lập tức tan thành mây khói, cha mẹ hắn vẫn còn, gia đình hạnh phúc, qua hai tháng nữa sẽ
lên đại học, bây giờ không có gì quanh quẩn trong lòng nên Lệ Nam không
hề bị tác dụng phụ, chớp mắt hắn lại là một hảo hán có thể lật tung cả
mái nhà.
"Ngôn Hành Yến!" Phong Ly ngồi xổm trên vai Lệ Nam xé họng gọi to: "Người làm xong chưa? Ta không thấy con quỷ kia ở đâu nữa!"
"Mày đui nên mới nhìn không thấy." Lúc trước tâm trạng Ngôn Hành Yến vẫn rất tốt, không hiểu sao sau khi khống chế được Trạch quỷ lại càng thêm tệ.
Phong Ly bỗng nhiên bị công kích cá nhân tức giận chạy lên người Ngôn Hành
Yến cuốn chặt đuôi quanh cổ cố gắng siết chết y. Lệ Nam không thể không
biết xấu hổ nói mình còn đui hơn cả Phong Ly được, tuy rằng đây là điều
trong lòng ai cũng hiểu rõ, hắn cũng đi tới bên cạnh Ngôn Hành Yến nhàn
nhã nhìn không khí một vòng, nói: "Khi nào Hắc Vô Thường tới đón người?"
"Nhanh nhất cũng phải tối." Ngôn Hành Yến không biết lấy đâu ra một tấm vải
nhung, y cúi thấp đầu chậm rãi lau chùi sáo trúc. Lệ Nam ồ một tiếng,
không chờ hắn nghĩ xem nên nói gì tiếp đã nghe Ngôn Hành Yến bỗng nhiên
nói: "Lá bùa đen này không so được với lưỡi hái của cậu, nhiều lắm cũng
chỉ có tác dụng thông báo cho Hắc Vô Thường nơi này có việc. Lưỡi hái
kia là một trận truyền tống, một khi sử dụng Hắc Vô Thường bất kể đang
ăn uống ngủ nghỉ hay đi vệ sinh trong nháy mắt sẽ xuất hiện."
Nghĩ đến việc anh đẹp trai Tiểu Hắc lạnh lùng vẫn chưa kịp kéo quần đã xuất
hiện ở chiến trường khiến Lệ Nam nhịn không được phụt một tiếng bật
cười, hắn cười nhìn về phía Ngôn Hành Yến lại thấy đối phương đang cúi
đầu phân cao thấp với sáo trúc.
Thật ra cảnh tượng này rất bình
thường, dù sao nói chuyện cũng không nhất thiết phải nhìn đối phương
nhưng Lệ Nam nhìn cảnh này vẫn thấy không khỏe, dường như Ngôn Hành Yến
đang trốn tránh không nhìn thẳng vào hắn, "Ngôn Hành Yến?", hắn thôi
cười, tiếng nói trầm thấp chậm rãi, "Cậu làm sao vậy?"
"Cái gì
cơ?" Ngôn Hành Yến nhíu mày nhìn Lệ Nam, y thoải mái đeo sáo trúc bên
hông, buộc lại bịt mắt để lộ ra con mắt bình thường màu nâu sậm. Y dùng
giọng điệu cậu không sao chứ để nói chuyện với Lệ Nam: "Cái gì, làm sao
vậy?"
Cảm giác không thoải mái lúc nãy lập tức biến mất không còn bóng dáng, Ngôn Hành Yến vẫn mang dáng dấp tự nhiên như cũ khiến Lệ Nam phải nghi ngờ có phải mình xảy ra vấn đề rồi không, sao bỗng nhiên lại
nghĩ Triệu Thành chính là Đại Thành, lại còn cảm thấy Ngôn Hành Yến
trong lòng có quỷ, "... Không có gì."
"Thế sao cậu lại hỏi tôi làm sao?"
"Cậu nghe nhầm rồi!"
"???" Ngôn Hành Yến dùng ánh mắt nghi ngờ đảo qua toàn thân Lệ Nam, "Cậu không sao đấy chứ, hay là bị quỷ chiếm xác rồi?"
Lệ Nam: "..."
※
Ngôn Hành Yến không hổ là đàn ông được sinh ra trong thiên sư thế gia, từ
nhỏ đã đoán chính xác tung tích của quỷ, trong này đương nhiên cũng bao
gồm cả Hắc Vô Thường. Y nói tối sẽ đến, quả nhiên đúng 18h tối không
lệch một giây Tiểu Hắc xuất hiện trong căn biệt thự.
Tối qua ở
trong quỷ mộng giằng co đến nửa đêm, sau khi bắt được Trạch quỷ Lệ Nam
và Ngôn Hành Yến không ăn uống gì về phòng ngủ đến hơn năm giờ chiều mới dậy.
Giữa không khí tràn ngập mùi thơm của mì ăn liền Lệ Nam
tỉnh dậy che lại cái bụng đang không ngừng kêu réo, hắn đi vào bếp nhận
lấy cái bát Phong Ly tha tới, nhìn bát mì bốc khói trước mặt hắn không
khỏi cảm thán thức ăn lúc nghỉ hè còn không bằng đồ ăn trong canteen
trường cấp ba.
"Không thích thì đừng ăn." Ngôn Hành Yến ăn một
miếng mì khiến quai hàm của y bạnh ra như con chuột hamster, Phong Ly
thì vùi cả mặt vào trong bát mì tôm, mải ăn đến mức cái mặt đầy lông màu trắng cũng được rửa nước nóng luôn, đúng là trẻ con đều sẽ thích mấy
món như mì ăn liền, gà rán, coca, đồ ăn vặt các loại.
"Chưa nói
không ăn, nhưng mà... chán cái hương vị này lắm rồi. Bởi vì tôi thường ở lại lớp mười phút sau tiết tự học vào buổi tối, đợi đến lúc vào canteen mua bữa khuya thì chỉ còn lại cái món kinh điển này."
"... Sao
tôi không biết?" Ngôn Hành Yến bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, Lệ Nam buông
đũa đã đưa đến bên mép, ừ một tiếng không biết Ngôn Hành Yến đang hỏi
cái gì.
"Sao tôi không biết bữa khuya của cậu là mì ăn liền?"
Ngôn Hành Yến cau mày không đầu không đuôi quăng ra một câu hỏi. Lệ Nam
trừng mắt nhìn y, lập tức cảm thấy buồn cười vươn tay sờ trán Ngôn Hành
Yến xem y có sốt hay không, kết quả bị y ghét bỏ một phát đập bay.
"Cậu nói xem, cậu có sao không thế hả, ba năm cấp ba cậu đi học được mấy
ngày? Cũng không trọ ở trường thì làm sao biết tôi ăn cái gì?"
Ngôn Hành Yến chậc một tiếng, ảo não lẩm bẩm: "Lỗ rồi..."