Vì sắp có chuyến đi nên không khí trong biệt thự sôi động hơn hẳn thường ngày, những người hầu đang bận rộn thu dọn hành lý, bà già đứng cạnh
cửa lớn tiếng chỉ huy còn cô Thi và những người hầu nữ khác cùng nhau
xách đồ lên xe.
Tiểu thiếu gia khó có dịp xuất hiện trong đại
sảnh tầng một, cậu mặc quần áo ngăn nắp sạch sẽ, áo gi-lê cỡ lớn ôm chặt lấy tấm thân béo núc ních. Cậu ta rất hưng phấn lẩm bẩm chơi diều chơi
diều, nhưng tình trạng sức khỏe hỏng bét tất nhiên chỉ cho phép cậu ta
nằm trên cỏ phơi nắng.
"Bác sĩ Trương, thầy Lý!" Đại Thành mặc
quần áo màu đen già dặn, trên đầu đội cái mũ vải nỉ mềm mới tinh thanh
xuân dào dạt. Gã lên tiếng chào hỏi bị bà già kia gọi lại ân cần dạy bảo ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc tiểu thiếu gia cẩn thận, nếu có
chuyện gì xảy ra sẽ tìm gã hỏi tội.
Tài xế của đại thiếu gia là
cha của cô Thi, cô Thi cũng ngồi chung một chiếc xe. Lệ Nam không lo
lắng trên đường sẽ xảy ra vấn đề gì, nhưng tiểu thiếu gia thì chưa chắc, lỡ đâu chúng lại thuê một tên lưu manh lái xe đâm chết người đồng quy
vu tận Lệ Nam cũng không biết phải nhặt xác cho nhóc béo kia kiểu gì.
"Bác sĩ Trương!" Cô Thi đứng trước cửa xe nhẹ nhàng cười với Lệ Nam, "Chào
buổi sáng, sao hai ngày nay không thấy Tiểu Triệu? Ngày thường quan hệ
của anh với anh ta tốt lắm mà, không biết anh ta có chuyện gì thế nhỉ?"
"Cậu ta bị ốm, đang nằm điều trị ở phòng khám của tôi." Lệ Nam chợt nhớ tới
đầu bếp Triệu bị hắn và Ngôn Hành Yến trói trong phòng khám, không biết
dưới thao tác biến hai ngày thành hai giây của Trạch quỷ Triệu Tích đáng thương có chết khác trong phòng hay không.
"Thế à? Vậy ngày mai tôi cho người mang chút quà sang, đến phòng khám thăm anh ta một lần." Cô Thi nói xong cúi đầu vào xe.
Đầu tiên Lệ Nam không hiểu cô Thi bỗng nhiên nhắc tới Triệu Tích là có ý
gì, chờ đến khi cửa xe đóng lại, tiếng động cơ vang lên hắn mới hiểu ra
cô ta đang nhắc nhở mình: Nhược điểm của hắn đều nằm trong tay cô ta như có một chân với Triệu Tích, như ảnh chụp trong phòng khám, nhắc nhở
Trương Diệc Minh đừng manh động.
"Quả nhiên lần đạp thanh này cô
ta có hành động." Lệ Nam chắc chắn, hắn nhéo nhéo bả vai Ngôn Hành Yến
rồi chậm rãi buông ra. Hắn nghiêng đầu thấy Ngôn Hành Yến gấp một con
chuột nhỏ trêu chọc Phong Ly, Phong Ly thì ra vẻ khinh thường nhưng chờ
con chuột lại gần nó xù lông lên rồi meo meo cào điên cuồng, cái con này đã hoàn toàn vứt bỏ liêm sỉ của một thần thú.
Chuột bị cào rách mặt Ngôn Hành Yến còn rất vui, y móc ra một hộp diêm không biết lấy ở đâu ra rồi đốt con chuột thành tro bụi.
Lửa luôn mang một ý nghĩa đặc biệt trong thế giới quỷ thần linh dị, Lệ Nam không hiểu hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"
"Đang làm phép." Ngôn Hành Yến phủi bụi trên ngón tay, "Thử xem có thể khiến
cho con đàn bà chết tiệt kia gặp xui xẻo một chút hay không."
Nghe được câu này Lệ Nam vui vẻ, "Chỉ có thể khiến cô ta xui xẻo một chút?
Ngôn thiên sư, ngài thần thông quảng đại, sao không trực tiếp làm một
cái hình nộm, khiến cô Thi..." Sau đó hắn làm một động tác cắt cổ.
"Bạn ơi, trận pháp của thiên sư đều dùng để giết quỷ, có thể ảnh hưởng đến
người sống thực tế cũng chỉ có mấy loại như thổi gió, nổi lửa các loại,
không có trò gì hữu dụng đâu.
Còn cái loại tà thuật mà bạn nói
ấy, sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ... Mạng của tôi đáng giá hơn những kẻ này, cần gì phải làm hình nộm ghim chết chúng?
Nếu bạn không tin,
không thì bạn đoán xem lão đạo sĩ kia năm nay bao nhiêu tuổi?" Nói xong
Ngôn Hành Yến mở cửa sau xe của tiểu thiếu gia, vừa cúi đầu đã đối diện
với ánh mắt nghi ngờ của Đại Thành.
Lệ Nam vẫn cho rằng đạo sĩ là một lão già hơn sáu mươi tuổi, nhưng vừa nghe vậy biết đâu lão lại là
thanh niên trai tráng ngoài ba mươi?
"Thầy Lý?" Đại Thành thò đầu ra, "Xe chuẩn bị cho các ngài ở phía sau ạ."
"..."
Lệ Nam cũng tiến tới lúc này mới phát hiện nguyên nhân Ngôn Hành Yến trầm
mặc, niên đại này vẫn chưa có xe bánh mì to rộng, một mình tiểu thiếu
gia đã ngồi hết hai phần ba chỗ, Đại Thành ngồi bên cạnh đã có chút chen lấn càng chưa nói đến việc phải bỏ thêm không gian cho Lệ Nam và Ngôn
Hành Yến vào.
Cả chiếc xe chỉ còn lại chỗ ngồi duy nhất bên cạnh
tài xế, tài xế đang phun mây nhả khói uống trà đặc, thấy họ thì cười ha
ha chào buổi sáng, còn khen thuốc lần trước hắn cho có tác dụng, con gái không còn sốt nữa nhưng ban đêm vẫn khóc, đúng là kẻ thù kiếp trước đến đòi nợ.
Trông cũng ngay thẳng, trung hậu, đàng hoàng? Lệ Nam cho Ngôn Hành Yến một ánh mắt, người sau hiển nhiên cũng nghĩ như vậy. Sau
khi yên lặng thương lượng với nhau hai người ngồi lên chiếc xe phía sau
xe của tiểu thiếu gia.
Ngôn Hành Yến bị lây bệnh cũng bắt đầu
ngồi ngáp, y không quen tháo kính xuống lập tức có người hầu nhận lấy
lau sạch giúp y. Lệ Nam nghiêng mặt sang bên hỏi: "Mệt à?"
"Cậu
không buồn ngủ à? Bên ngoài vẫn là đêm khuya, chúng ta ở trong mộng lăn
qua lăn lại như vậy vẫn chưa được ngủ." Ngôn Hành Yến thay đổi tư thế
ngồi, "Cậu có muốn cùng tôi nghỉ một lát không?"
"Không sao, tôi không buồn ngủ." Lệ Nam khẽ mỉm cười, "Cậu ngủ trước đi."
Ngôn Hành Yến thấy ánh mắt Lệ Nam nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước không
dời, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng quá khẩn trương, cũng không phải xe có rèm che chạy đến 180 dặm ở hiện đại, ngựa còn chạy nhanh hơn nó, trên đường cũng ít xe, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
"Lỡ như?"
"..." Ngôn Hành Yến bất đắc dĩ nhắm mắt lại, "Thôi được rồi, tôi ngủ trước đây."
Ba phút sau người hầu ngồi trên ghế cạnh tài xế lau sạch kính mắt quay đầu thấy thầy Lý và bác sĩ Trương ngồi ở hàng ghế sau đã ngủ say, cô nhanh
chóng hạ giọng khẽ khàng bọc kính mắt vào trong khăn lụa rồi đặt trên
đầu gối.
"Ôi ôi." Cô hầu gái quay người lại, sau đó thấy xe của
đại thiếu gia và xe mình cùng dừng lại, cô thở phào nhẹ nhõm ngồi nguyên chỗ cũ lại phát hiện xe của tiểu thiếu gia không hề giảm tốc độ mà vẫn
lao về phía trước.
Trong lúc mơ màng Lệ Nam nghe thấy tiếng hét
chói tai của phụ nữ, hắn giật mình tỉnh dậy, chốc lát thấy cảnh xung
quanh vẫn chưa biết rõ đây là nơi nào, Ngôn Hành Yến tựa lên vai hắn kêu khẽ một tiếng rồi ngước mắt đối diện với Lệ Nam.
Tiếng hét chói
tai của phụ nữ vẫn vang lên bên tai, bọn họ ý thức được điều gì liền
cuống quít đẩy cửa xe xông ra ngoài. Chiếc xe của tiểu thiếu gia bị đâm
lật nghiêng trên mặt đất, thành xe lõm vào, trên mặt đất bên cạnh có một con ngựa màu nâu nằm sõng soài nửa chết nửa sống, xung quanh tụ tập
đông đảo quần chúng vây xem.
Cô Thi cũng xuống xe, trên mặt là nét kinh ngạc không hề giả vờ tựa như tất cả chỉ là ngoài ý muốn.
Lệ Nam cảm thấy càng thêm không xong, nếu không vì hắn và Ngôn Hành Yến
bỗng nhiên xuất hiện dẫn tới cô Thi hành động sớm thì lịch sử cũng sẽ
như vậy, tiểu thiếu gia chết trong một sự cố ngoài ý muốn.
Hắn
vội vàng chạy nhanh tới, tài xế trong xe máu me đầy mặt, đã hôn mê, Đại
Thành vẫn tỉnh nhưng tinh thần hoảng loạn, lớn tiếng kêu gào cứu mạng.
Lệ Nam cách một cửa sô vỡ trấn an gã, "Không sao, bình tĩnh một chút... Tiểu thiếu gia thế nào?"
"Tiểu thiếu gia..." Đại Thành vừa nói vừa rơi lệ đầy mặt, "Tiểu thiếu gia không thở nữa..."
Nghe được câu này Lệ Nam đã cảm thấy không xong, quả nhiên một giây kế tiếp
trong mắt hắn vẫn lưu lại hình ảnh khuôn mặt khóc lóc của Đại Thành
nhưng cơ thể đã ngồi trên băng ghế sau ở trong xe. Ngôn Hành Yến tựa đầu lên vai hắn trợn trừng hai mắt không có chút buồn ngủ nào.
Lại bị bắt đọc hướng dẫn sử dụng rồi.
"Có cách nào làm cho xe phía trước dừng lại không?" Ngôn Hành Yến hành động luôn nhanh hơn Lệ Nam rất nhiều, tài xế nghi ngờ nhìn y thông qua gương chiếu hậu, Ngôn Hành Yến lập tức cao giọng lặp lại một lần, mặc dù
không hiểu ý của y nhưng tài xế vẫn duy trì khoảng cách không gần không
xa bóp còi ba tiếng.
Tốc độ của xe phía trước vẫn không hề thay đổi, lao thẳng về phía trước.
"Chẳng lẽ ngủ rồi?" Lệ Nam hối hận không thôi, "Lẽ ra khi anh ta nói ban đêm con khóc tôi nên nghĩ sẽ sớm xảy ra chuyện này."
"Bác sĩ Trương, anh nói gì thế?" Cô hầu gái không hiểu gì quay đầu lại hỏi,
cô đưa kính cho Ngôn Hành Yến, lúc này xe phía trước truyền đến rối loạn kèm theo cả tiếng ngựa hí.
Lần này Lệ Nam tận mắt thấy xe của
tiểu thiếu gia va chạm với con ngựa rồi lật như thế nào. Ngôn Hành Yến
lười xuống xe, hỏi trong tiếng hét chói tai của cô hầu gái: "Làm sao bây giờ? Thời gian quay lại trước đó cũng không phải là tốt."
"Đúng
thế, nếu là trước lúc xuất phát chúng ta có thể trực tiếp ngăn nhóc béo
lên xe, hoặc là đổi tài xế... Ít tí nữa thì có thể ngồi ghế bên cạnh
nhắc nhở tài xế không nên ngủ gật." Lệ Nam mím mím môi, bỗng nảy ra chủ
ý, Ngôn Hành Yến thấy hắn đã nghĩ ra cách liền cười hỏi: "Cậu ngồi ghế
cạnh lái xe thì tôi ngồi ở đâu?"
"... Ngồi lên đùi tôi?" Lệ Nam
cũng cười rộ lên, chỉ trong chớp mắt khung cảnh xung quanh lại thay đổi, lúc này hắn nhân lúc vừa quay lại hô lên trước: "Sư phụ, tăng tốc vượt
qua, tài xế trên xe tiểu thiếu gia đang ngủ, mau cản chiếc xe đó lại."
"Hả?" Tài xế sửng sốt, muốn tăng tốc lại nhận ra đường quá chật không đủ cho
hai xe đi ngang hàng, hắn bíp bíp bíp bóp còi, "Không được, không vượt
được... Sao hai người biết tài xế đang ngủ?"
"Thế dừng xe đi."
Ngôn Hành Yến đạp tung cửa xe, tài xế hoảng sợ phanh xe lại. Xe còn chưa dừng hẳn Ngôn Hành Yến đã nhảy ra ngoài, y lăn trên mặt đất một vòng
rồi chộp lấy xe đạp của một người qua đường, Lệ Nam cũng lập tức lao ra, hắn ngồi ổn định trên yên xe đạp, chân trái chống đất, chân phải đạp
trên bàn đạp, Ngôn Hành Yến thì ngồi nghiêng trên thanh trước của xe.
Hai người động tác liền mạch, lấy tốc độ của tên lửa lao nhanh ra ngoài.
Tài xế: "..."
Cô hầu gái: "..."
Ngoài xe Lệ Nam và Ngôn Hành Yến giành giật từng giây sinh tử đoạt mệnh, bên
trong xe Đại Thành vẫn đang kể chuyện cổ tích cho tiểu thiếu gia không
hề cảm thấy nguy hiểm sắp đến. Thẳng đến khi cửa xe bị Ngôn Hành Yến tay không xuống dưới sau đó sáu tấm bùa tỉnh táo liên tiếp bay về phía
huyệt thái dương của tài xế, y thề phải cho tên lái xe này ba ngày ba
đêm không ngủ được.