Cô Thi đang định buông con mèo mình nuôi từ lúc nó
còn nhỏ đến tận khi lớn lên xuống để giúp đại thiếu gia cắt một nhúm
tóc, nhưng con mèo trắng vẫn luôn ngoan ngoãn bất chợt nổi điên bắt đầu
kêu gào, "Meo meo meo meo meo meo."
Trong lúc kinh ngạc cô ta ôm không vững nên con mèo trắng trong chớp mắt đã nhảy ra khỏi vòng tay
của cô ta rồi chạy như điên về phía đám đông không thèm quay đầu nhìn
lại, cô Thi cuống quýt chỉ về phía con mèo trắng đang chạy thục mạng rồi hô lên: "Mau, mau giúp tôi bắt Tiểu Mị lại!"
Mèo vốn là loài
động vật nhanh nhẹn khéo léo, ba chui hai nhảy Phong Ly đã chạy đến bên
chân Lệ Nam, đáng tiếc nó vẫn chưa quen với cơ thể mới của mình nên chưa học được cách leo cây chỉ có thể cào cào ống quần của Lệ Nam bày tỏ lo
lắng.
" Meo meo -- meo meo meo... meo meo!!"
Lệ Nam nhẹ
nhàng lên tiếng trấn an nó: "Ngoan, đừng sợ, tao biết rồi." Hắn thấy
Phong Ly thật sự hoảng loạn phải cố gắng lắm mới kìm lại được ý nghĩ giả vờ như không biết và trêu chọc nó. Lệ Nam ngồi xổm xuống vươn tay nâng
cái bụng mềm mại của Phong Ly lên rồi ôm nó vào trong lòng. Người ngoài
nhìn vào chỉ có thể thấy vị bác sĩ đẹp trai ưa nhìn nhẹ nhàng hôn lên
tai của con mèo trắng, chỉ có đương sự mới nghe được Lệ Nam đang nhỏ
giọng uy hiếp: "Nếu muốn bọn tao đưa mày ra khỏi cái nơi quỷ tha ma bắt
này thì chờ lúc nữa phải cào chết cái lão đạo sĩ kia cho tao."
Phong Ly mềm nhũn kéo dài âm cuối: "Meooooo~"
Tiếng kêu meo meo này thậm chí không cần phiên dịch, có cắt tai đi hắn cũng
hiểu Phong Ly có thể sẽ nói cái gì, hắn trực tiếp cười nói: "Tự nghĩ
biện pháp cụ thể đi, cố gắng lên nha chồn."
Phong Ly: "Meo meo grào!"
"Bác sĩ Trương, cảm ơn anh." Cô Thi mỉm cười đứng trước mặt Lệ Nam vươn tay
muốn nhận lại con mèo của mình, Lệ Nam cũng mỉm cười trả Phong Ly chỉ
hận không thể gào lên hai chữ không muốn cho cô ta.
Cô Thi nhận
lại mèo còn cố ý ngả ngớn mập mờ vuốt ve mu bàn tay Lệ Nam, cô ta cho
rằng mình làm rất bí mật không ai thấy được nhưng thực tế tất cả đều
không qua nổi đôi mắt lạnh lùng của Ngôn Hành Yến.
Đợi cô ta vừa
đi Ngôn Hành Yến lập tức kéo Lệ Nam đến trước người dùng sức lấy tay áo
chùi tới chùi lui chỉ hận không thể lột luôn lớp da này xuống. Người bị
sỗ sàng thì chỉ biết dở khóc dở cười, hắn vội vã bảo vệ cho mu bàn tay
bị lau đến đỏ bừng của mình, "Được rồi được rồi, không phải đã bảo cậu
kìm nén tính cách của thầy Lý rồi à, sao mà vẫn ghen nhiều như vậy chứ."
"Lại Đông Sơn tái khởi ngóc đầu trở lại không được à?" Ngôn Hành Yến hung
tợn lườm Lệ Nam, "Lẽ nào cậu có thể chữa được cái bệnh háo sắc của bác
sĩ Trương?"
"..." Lệ Nam bỗng nhiên thấu hiểu được tâm trạng vô cùng tệ của Ngôn Hành Yến hiện tại, hắn phá lệ thức thời lựa chọn im lặng.
Sau khi tìm được mèo cô Thi lại quay lại chuẩn bị cắt tóc cho đại thiếu
gia, trong ánh mắt đưa tình ẩn chứa tình cảm dịu dàng dù là Ngôn Hành
Yến cũng phải tán thán một tiếng ảnh hậu.
Thân thể nho nhỏ của
Phong Ly phải vác gánh nặng, nó hồi hộp căng thẳng đến mức lông trên
người dựng hết cả lên xõa tung chẳng khác gì con nhím, nhất định phải
dùng chồn lực để cho hai vị chủ nhân vô lương tâm thấy rõ thế nào là
hình thái của ba loài động vật. Nó tủi thân nhìn chằm chằm vào lão đạo
sĩ lỗ mũi trâu, coi bộ là định dùng ánh mắt để giết chết lão.
Rốt cuộc ngay trước khi đạo sĩ nhận lấy tóc của đại thiếu gia mắt mèo của
Phong Ly sáng ngời, nó túm lấy cơ hội hiếm có này nhảy vụt lên tránh
thoát khỏi vòng tay hầu gái đang ôm mèo giúp cô Thi, trực tiếp nhảy lên
mặt đạo sĩ cố gắng hết sức vừa gào meo meo vừa cào loạn một trận.
"A!!!" Lão đạo sĩ đáng thương bỗng nhiên bị mãnh thú tấn công bất ngờ không
kịp đề phòng hét lên một tiếng thảm thiết, tóc, kiếm gỗ đào với mũi kiếm đang đính một lá bùa đều rơi xuống đất, nào còn cái vẻ tiên phong đạo
cốt, "Nghiệt súc! Còn không mau đuổi con nghiệt súc này đi!!"
Lệ
Nam đã sớm đợi lâu lập tức tách khỏi đám người, hắn giả vờ gấp gáp kêu
mọi người xung quanh mau tản ra, ban đầu thì nói nếu bị mèo cào rách da
sẽ bị lây bệnh dại, thậm chí còn bị teo não dẫn đến tử vong, đang nói
lời đến bên mép Lệ Nam bỗng nhiên lại đổi giọng: "Ban đầu con mèo này
rất ngoan ngoãn nhưng hôm nay tính tình bỗng nhiên thay đổi, nhất định
là lão đạo sĩ kia đã câu ra quỷ nước bám lên người nó, mọi người nhanh
tránh ra đừng để bị quỷ nước đoạt xá!"
Lệ Nam bịa đặt có đầu có
đuôi nên hiệu quả tốt ngoài ý muốn, không chỉ người xung quanh lập tức
giải tán mà ngay cả chủ nhân của mèo trắng là cô Thi cũng cuống quýt đỡ
đại thiếu gia chạy ra xa.
Lão đạo sĩ: "..."
Đến cùng ai mới là đạo sĩ trừ yêu trấn tà hả?
Nghe tiếng bước chân Lệ Nam và Ngôn Hành Yến tới gần cuối cùng Phong Ly cũng dừng lại mấy đòn tấn công chả ra thể thống cống rãnh gì, vẻ mặt nó như
một con mèo yếu ớt bị hại meo meo một tiếng rồi nhào vào trong lòng Ngôn Hành Yến.
Lão đạo sĩ mới là người bị hại chân chính, lúc này
trên mặt lão toàn là vết cào đỏ trắng đan xen, lão đạo sĩ tức đến run cả người, lập tức nói theo Lệ Nam: "Đúng! Mắt âm dương của tôi có thể thấy rõ ràng con quỷ nước đã bám lên người của nghiệt súc này! Nhất định
phải dùng tam vị chân hỏa thiêu chết nó mới có thể tinh lọc oán khí của
con quỷ nước!"
"Tốt tốt." Lệ Nam không suy nghĩ đã phụ họa theo
lão, hắn mở cái cặp da mang theo bên người, "Đạo trưởng, tôi chỉ là một
bác sĩ khám bệnh ở một phòng khám tư nhân, mặc dù ngài có chân khí hộ
thể bách độc bất xâm nhưng hãy để tôi chữa trị giúp ngài."
Đạo sĩ được nịnh hót cực kỳ thư thái, lão hừ một tiếng rồi nói với vẻ khinh
thường: "Đồ của người Tây toàn thứ vứt đi!" Nhưng cũng không từ chối
bông còn tẩm cồn iot của Lệ Nam.
Trong lúc Lệ Nam hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người Ngôn Hành Yến lặng lẽ tới gần gương bát quái đạo sĩ để trên bàn. Phong Ly chui đầu ra từ trong lòng y tò mò nhìn Ngôn
Hành Yến chấm một chút chu sa rồi thành thạo thêm một nét phẩy lên hoặc
móc xuống một cái sửa đổi toàn bộ bùa chú trong tầm mắt.
Y chỉ
thay đổi một vài chỗ nhưng lá bùa đã khác ban đầu một trời một vực, hoặc tăng mạnh hoặc suy yếu thậm chí còn tương phản hoàn toàn. Vì gặp được
lĩnh vực sở trường của mình nên khóe môi Ngôn Hành Yến không tự chủ được vương chút ý cười, đôi mắt bị che sau cặp kính cũng cong lên. Trong lúc lơ đãng Lệ Nam nâng mắt đã thấy được nụ cười không có ý tốt sau khi đã
thực hiện được trò đùa dai của y.
Có chút hư, có chút ngạo mạn, có chút đắc ý, có chút ngang ngược, có chút... dễ thương.
- -- Hoặc là đáng yêu.
Ánh mắt Lệ Nam nhanh chóng né tránh như phải bỏng, hắn quyết định lát nữa
sẽ đeo một cặp kính râm, cái lớp filter lọc người đẹp của bác sĩ Trương
đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thẩm mỹ của hắn, còn tiếp tục như vậy nữa
hậu quả khó mà lường được.
"Móng vuốt." Ngôn Hành Yến nói khẽ với Phong Ly, con kia không hiểu gì vươn ra cái móng vuốt vừa ngắn vừa
nhiều lông của mình ra, lại xoẹt một cái khoe khoang móng vuốt sắc bén
của nó. Ngôn Hành Yến cứ thế nắm lấy móng mèo vẽ lên mặt gương làm cho
cái gương bát quái hỏng hoàn toàn.
Lệ Nam còn chưa bôi cồn iot
cho lão đạo sĩ xong Ngôn Hành Yến đã im hơi lặng tiếng xuất hiện sau
lưng hắn, trong lòng còn ôm con mèo trắng ngoan ngoãn như đã thay đổi
tâm trạng, "Nghe nói mắt mèo có thể thông linh, tôi chắc chắn lúc nãy nó đã nhìn thấy thứ bẩn thỉu gì đó nên mới có thể tấn công đạo trưởng như
vậy?"
"..." Đạo trưởng bị hủy dung tức giận thổi bay râu mép, đây là quanh co lòng vòng châm chọc lão là đồ bẩn? "Cậu có ý gì?"
"Không tin thì ông xem đi." Ngôn Hành Yến giơ Phong Ly lên trước mặt lão,
Phong Ly lập tức ngầm hiểu thể hiện trạng thái nhe răng trợn mắt, Ngôn
Hành Yến lại ôm Phong Ly vào lòng, Phong Ly bỗng chốc biến thành một con mèo dịu ngoan ngọt ngào kêu meo meo.
Lúc đầu cô Thi gọi một
người hầu bưng trà nóng lên an ủi lão đảo trưởng nhưng một màn kỳ lạ này trong chốc lát dọa cô hầu gái sợ đến mặt mày tái mét, cho dù cô Thi có
giục giã thế nào cũng không chịu tới gần. Đồng thời chuyện này cũng
khiến đám hạ nhân xôn xao, nhao nhao trốn càng xa càng tốt, bắt đầu bàn
tán.
Đạo trưởng râu mép hoàn toàn tức giận, "Các người... Dám
hoài nghi bản đạo, thi nhau nói lời bất kính! Tốt, vậy các người tự đi
mà giải quyết con quỷ nước hại người bán trên con súc sinh này đi! Bần
đạo cáo từ!"
"Đạo trưởng dừng chân! Đạo trưởng ngàn vạn lần chớ
tính toán với một con mèo." Cô Thi nóng nảy, ban đầu cô ta và cha mẹ đặt hết tiền lên mớ thuốc của Trương Diệc Minh nhưng Trương Diệc Minh không vì tiền chỉ vì sắc, nam nữ đều ăn, mỗi lần lá mặt lá trái với hắn khiến cho cô Thi tự cho rằng mình cao quý cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sau này vô tình được tiếp xúc với với lão đạo sĩ này, ban đầu cô ta còn
tưởng lão chính là một kẻ lừa đảo, bọn bịp bợm giang hồ nhưng không ngờ
mời lão về thử một lần lại thật sự có vài phần bản lĩnh. Cô Thi cứ thế
dứt khoát chọn cả hai đầu, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp hai bút cùng vẽ.
"Đúng vậy, đạo trưởng." Lệ Nam cất riêng bông gòn đã qua sử
dụng vào một túi riêng, hời hợt nói: "Đã nhận tiền tài của người ta thì
cũng phải trừ hại giúp người, việc còn chưa làm xong đạo trưởng đã muốn
bỏ chạy, thế thì trả lại tiền đặt cọc lúc trước đi."
"Tôi không
có ý này." Cô Thi không rõ sao tự nhiên đầu óc Trương Diệc Minh lại bị
nước vào như vậy, "Đạo trưởng... Chúng tôi có thể thêm tiền, cũng xin
ngài cầu phúc cho đại thiếu gia, mấy hôm nay thiếu gia gặp ác mộng liên
tục, bác sĩ khám cũng không ra vấn đề gì, tôi sợ là..."
"Hừ!" Đạo trưởng phất tay áo một cái, trợn mắt nhìn Lệ Nam: "Tôi là một đạo sĩ đi khắp thế gian trừ trừ ác hành thiện, cũng không phải kẻ ham mê tiền
tài, thằng oắt này lại nhục nhã tôi như vậy..."
Cô Thi lập tức nói tiếp, "Bác sĩ Trương, xin anh đấy, cái này cũng vì nghĩ cho đại thiếu gia, mau xin lỗi đạo trưởng đi!"
Mèo đương nhiên không thể nói xin lỗi, đạo sĩ lại cần một bậc thang, Lệ Nam lắm miệng lại thành người chịu tội thay, đời này hắn đã từng xin lỗi
rất nhiều người, thậm chí lúc trước còn thay Trương Diệc Minh nói xin
lỗi với đầu bếp Triệu.
Nhưng tình huống hiện tại... Hắn hơi nheo
mắt lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, chưa giết hai kẻ này đã
là tốt lắm rồi, vậy mà giờ còn muốn hắn xin lỗi sao?
Lệ Nam còn
đang trầm mặc Ngôn Hành Yến đã sớm không nhịn được tức giận ngập đầu, y
thấy Lệ Nam bị bắt nạt thì còn khó chịu hơn chính bản thân mình bị tấn
công. Y vắt chéo hai tay sau lưng gấp lá bùa vàng vừa 'mượn' thành hình
tam giác, tìm đúng hướng rồi ném đi.
Trong nháy mắt bên hồ nước
cuồng phong gào thét, cơn lốc trực tiếp xô ngã lão đạo sĩ còn thổi cho
cô Thi còn đang muốn khuyên nhủ gì đó cả một mồm đầy cỏ dại, đại thiếu
gia kinh hô một tiếng nhanh chóng ôm lấy cô Thi suýt chút nữa bị té
nhào.
Cơn gió này tới một cách kì lạ, chỉ còn kém chưa dán tờ
giấy ghi hai chữ "kỳ dị" lên trán, không biết là ai trong đám người hét
lớn một tiếng quỷ nước tới lấy mạng rồi mau chạy đi! Đám hạ nhân đang
đứng vây xem cuối cùng cũng lập tức giải tán, cũng không dám... tham gia vào cái trò náo nhiệt này nữa.
Lão đạo sĩ dù tham tài nhưng dầu
gì cũng có chút bản lĩnh thật sự, trong hồ này tuyệt đối không có quỷ
nước gì cả, trận gió này lại càng giống với bùa Tụ Phong bản nâng cấp
chuyên dùng để nguyền rủa của lão, nhưng năng lực của lão còn lâu mới có thể chế tạo ra cơn gió nguyền rủa mạnh mẽ đến như vậy.
Lẽ nào
phía sau hai thanh niên tới phá đám này vẫn còn cao nhân khác? Lão đạo
sĩ tung hoành xã hội nhiều năm dựa vào một phần kỹ năng chín phần trí
tuệ, lão nhanh chân chuẩn bị rời đi, quát lớn: "Các người sớm đã có cao
nhân khác lợi hại hơn, bần đạo cũng sẽ không quấy rầy, cáo từ!"
"Muốn đi?" Ngôn Hành Yến nhanh tay nhanh mắt túm lấy mái tóc dài của lão đạo
sĩ, vừa túm là cả một nắm to khiến lão đau đến kêu oai oái, trong thời
gian một cái chớp mắt ngắn ngủi Ngôn Hành Yến bóp trang thứ nhất của
sách giáo khoa trong tay đốt lên minh hỏa màu u lam thiêu sạch nhúm tóc
của đạo sĩ, sau đó rắc hết tro lên mặt gương bát quái.
Trong nháy mắt lão đạo sĩ sợ hãi đến cực điểm, lão không còn chút hình tượng nhã nhặn nào gào lên the thé: "Đừng!!"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Phong Ly, bên ngoài nhìn như con chồn nhưng lại vừa giống mèo vừa giống nhím, còn có thể xòe móng vuốt, trăm năm sau có thể đột phá biến thành người, hiện tại giá khởi điểm là một con cá nhỏ.