Tốc độ máu loãng hôi tanh dâng lên rất nhanh như đại
hồng thủy, trong chớp mắt đã nhấn chìm nắp bồn cầu. Lệ Nam hết cách để
mặc nước pha máu buồn nôn tràn qua mắt cá chân mình, dù vẫn chưa dâng
đến eo nhưng hắn đã không thể tìm được chỗ khác cao hơn nữa.
Lệ Nam biết tất cả đều là giả nhưng hắn vẫn cảm thấy đoạn ngón tay cùng miếng thịt còn dính lông tóc trôi nổi buồn nôn vô cùng.
La hét gọi Ngôn Hành Yến bên kia chắc chắn không nghe được, dù sao cách âm của biệt thự này cũng rất tốt. Hắn nhớ lại phương pháp dùng máu nhỏ lên dây đỏ lúc trước nhưng hắn còn chưa kịp lấy bút ra máu loãng xung quanh bỗng nhiên tăng tốc, cuồn cuộn dâng lên nhấn chìm qua của hắn.
Mọi thứ đều là giả, đều là ảo giác... Lệ Nam cố gắng khắc phục chướng ngại
tâm lý trong cảm giác hít thở không thông, bong bóng thoát ra từ mũi
miệng hắn, cuối cùng Lệ Nam vùng vẫy chậm rãi hít một hơi thế nhưng
ngoài dự đoán ngay khoảng khắc hít thở ấy hắn đã uống một ngụm nước, hắn cảm thấy trong khí quản tất cả đều là nước, ho đến nổ phổi.
Hắn thật sự ở trong nước!
Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng kêu thảm thiết không thuộc về con
người, ngay sau đó có tiếng bước chân vội vã chạy cùng với tiếng cửa
phòng bị đá văng.
Ngôn Hành Yến không vặn mở được cửa nhà tắm nên trực tiếp dùng kiếm sáo phá cửa xông vào, thấy cảnh trước mắt y chưa
bao giờ biết sợ hãi là gì lại bỗng thấy hoảng sợ, một dòng điện xộc
thẳng lên đến đỉnh đầu khiến ngón tay Ngôn Hành Yến cũng phải run rẩy.
Y vội vàng ôm Lệ Nam đang vục mặt vào bồn tắm ra, nhịn không được đỏ mắt
quát tháo Phong Ly: "Mày làm cái gì đấy hả? Cứ thế để hắn bị quỷ mê hoặc tự sát à?" Lối nói hung ác nhưng động tác trên tay Ngôn Hành Yến lại
rất nhẹ nhàng, y vững vàng thả Lệ Nam lên giường, mười ngón tay giao
nhau ấn lên trái tim Lệ Nam chuẩn bị làm hồi sức tim phổi.
"Ta
không có!" Phong Ly cũng cuống, cụp lỗ tai xoay quanh bên gối, "Tuy rằng ta nhìn không rõ lắm nhưng cũng cảm giác được có thứ gì đến gần, ta còn cố ý đi theo Lệ Nam. Nhưng giây trước hắn vẫn còn đang yên lành, không
có gì khác lạ mở vời sen xả nước, ta cho rằng hắn muốn tắm, kết quả...
Kết quả hắn bỗng nhiên chui đầu vào!"
Khắp người Lệ Nam đều là
nước, tóc đen rối tung, quần cũng ướt một mảng lớn dính vào trên đùi
thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Hắn chỉ đuối nước trong thời gian rất ngắn, vẫn còn cảm giác, có thể thấy được ánh sáng mơ hồ, cũng có thể nghe
được tiếng cãi nhau văng vẳng bên tai.
Khí quản, cổ họng và phổi
đều đau đớn lại bị Ngôn Hành Yến dùng sức nén nên càng muốn ho khan.
Ngay sau đó Lệ Nam cảm thấy mũi bị siết chặt, sau đó trên môi có một thứ gì đó mềm mại lại lạnh như băng áp lên, không một kẽ hở, nhưng hơi thở
tiến vào lại nóng bỏng.
Lặp lại lần hai, cuối cùng Lệ Nam cũng ho sạch nước trong khí quản, lý trí và năng lực hành động nhanh chóng phục hồi, hắn xoay người bắt đầu ho chết đi sống lại.
Ngôn Hành Yến
thấy vậy cũng có thể thở dài một hơi, y thở hổn hển ngồi ở mép giường
dùng mu bàn tay quệt nước trên miệng, tức giận nói: "Cậu là cái đồ vô
dụng, có phải muốn tôi tức chết đúng không? Tôi mới rời khỏi cậu mấy
phút là cậu đã nghĩ làm sao để tự chơi chết mình rồi à? Còn cả cái con
Phong Ly này nữa, càng không có tác dụng, lần sau còn không trông chừng
Lệ Nam tao lột da chưng cách thủy mày!"
"..." Phong Ly vừa tủi thân vừa áy náy rúc vào sau lưng Lệ Nam.
Ngôn Hành Yến thấy dây đỏ bị bọc trong màng bọc thực phẩm trên cổ tay Lệ Nam tức đến bật cười: "Lệ! Nam! Cậu có cần phải cẩn thận thế không? Con
trạch quỷ này đã ở nhân gian trăm năm đấy! Là đại quỷ! Cậu bọc vòng tay
lại có khác gì cho nó cơ hội thừa lúc vắng nhà đến hôi của hả! Cậu không thể dùng khăn mặt lau qua người chút là được à? Dây đỏ mỏng manh nhưng
thể chất của cậu càng giòn! Mấy tình huống bỗng nhiên rơi vào mộng cảnh
lúc trước còn chưa đủ để dạy cậu hả?"
"Xin lỗi... Tôi khinh
địch." Sắc mặt Lệ Nam ngâm nước đến trắng bệch, giọng nói cũng khàn như
cái ống bễ cũ, "Tôi không có kinh nghiệm đối phó với ảo giác, cũng lầm
tưởng đi vào giấc mộng sẽ không gặp nguy hiểm gì nên lần này muốn tự
mình giải quyết, nên mới không định báo cho cậu đầu tiên."
Nghe
Lệ Nam xin lỗi lại ho nhiều như vậy Ngôn Hành Yến vẫn chưa xả hết nỗi sợ hãi từ trong ra ngoài khi nãy, cái cảnh Lệ Nam gần như chết chìm khi
nãy đúng là ác mộng thật sự tồn tại, chơ tới tận bây giờ Ngôn Hành Yến
nghĩ mà thấy sợ, lỡ đâu mình đến muộn một bước sẽ xảy ra chuyện gì.
Y còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt Lệ Nam u ám, đôi mắt trời sinh
biết cười như bị đêm tối che khuất, đôi môi tái nhợt mím chặt, mà cái
kiểu muốn phát cáu nhưng vẫn cố nhịn này của hắn đúng là chưa thấy bao
giờ.
Trong nháy mắt Ngôn Hành Yến cũng đóng cái miệng còn muốn dạy dỗ lại.
Y và Phong Ly đồng thời cảm nhận được cơn giận bị Lệ Nam nhịn lại, cũng đồng thời cảm nhận được vật chết đúng là xui xẻo.
Lệ Nam sau khi kiểm điểm không nói một lời, đến tận khi Phong Ly rót cho
hắn nửa cốc nước uống cho ấm người, Ngôn Hành Yến cũng tìm quần áo cho
hắn phủ thêm, do dự một lát mới quyết định khẽ nói: "Vậy... lần sau đừng như thế, cậu đừng ngại sẽ làm phiền tôi, cũng đừng cảm thấy mình bây
giờ đối mặt với ma quỷ không có sức đánh trả lại là chuyện mất mặt, tôi
cũng từng là người chỉ biết kêu giống cậu, cũng từng trải qua giai đoạn
phải gọi người khác đến cứu, hơn nữa... Tôi cũng rất vui lòng được cậu
cần..."
"Cậu đang thông báo à? Mới vừa chiếm nụ hôn đầu của tôi
xong giờ lại nói những thứ này để tôi hiểu lầm... Hả?" Lệ Nam hỏi vặn
lại mang theo đầy mờ ám, hắn uống nước ấm xong vẻ mặt cũng thả lỏng hơn, khóe môi cuối cùng cũng có chút tươi cười, Ngôn Hành Yến cũng cười
theo, không dùng sức nện lên vai hắn một quyền, "Đúng thế đấy Ngôn Lệ
thị, môi rất mềm, tôi rất thích."
Lệ Nam đặt cốc giấy lên trên tủ đầu giường, hắn tháo màng bọc thực phẩm trên vòng tay ra, rũ mắt nói:
"Cảm ơn cậu an ủi... Nhưng tôi tức giận, bây giờ con quỷ kia đang ở
đâu?"
"Trước khi tôi tới đã bị tóc Thần Chung Quỳ dọa chạy." Ngôn Hành Yến giải thích: "Máu Cùng Kỳ đuổi quỷ, tóc Thần Chung Quỳ sẽ khiến ma quỷ có ác ý với cậu sợ hãi, e rằng lúc trước nó đã muốn dọa cậu nên
mới chọn lúc dây đỏ bị bọc lại mùi máu nhẹ hơn để tiếp cận cậu.
Nhưng không ngờ cậu lại dễ bắt nạt như thế, tùy tiện đã có thể trúng chiêu,
lúc ban ngày chúng ta tỏ ra có thể uy hiếp đến thực lực của nó nên nó
sinh ra ác niệm giết chết cậu để dọa chúng ta chạy, thêm cả ý nghĩ ác
độc này nên trong nháy mắt nó bị tóc Thần Chung Quỳ dọa sợ đến thét chói tai."
"Thấy là trái hồng mềm, dễ bóp đúng không?" Lệ Nam cười
lạnh một tiếng, hắn mặc quần áo tử tế rồi lật túi lên cầm bút trực tiếp
ra khỏi phòng ngủ bước nhanh qua mười bậc cầu thang lên đến tầng ba.
Phong Ly vươn bốn cái chân nhanh nhẹn đuổi theo, Ngôn Hành Yến ở phía sau ôi
chao một tiếng, thấy không ai để ý đến mình cũng nhanh chóng vươn chân
dài, năm ngón tay nhận mệnh nắm chặt sáo trúc tranh lên lầu trước Lệ
Nam.
Tầng ba và tầng hai như không cùng một căn nhà, tựa như hai
tầng này tồn tại hai thời không trái ngược nhau. Tầng dưới ngăn nắp sạch sẽ nhưng lên đến tầng cuối cùng này đập vào mặt chỉ toàn mùi hôi thối.
Mặt đất vừa bẩn vừa lộn xộn, trong góc phòng chất đống rác rưởi linh
tinh không rõ là gì hiển nhiên nhiều năm qua không có ai dọn dẹp quét
tước, bụi dày đến mức bước lên có thể để lại dấu giày rõ ràng. Trên trần nhà cũng bám đầy mạng nhện và bụi bặm, trên mặt đất còn có thi thể một
con chuột chết khô quắt.
Tầng một và tầng hai con trạch quỷ còn
có thể khoan nhượng cho người tiến vào vệ sinh, nói vậy tầng ba chính là điểm mấu chốt của nó, nó không cho phép có bất kì ai lại gần, thay đổi
nơi đây.
"Lúc còn sống nhất định nó ở chỗ này, chấp niệm tất
nhiên cũng có quan hệ với tầng ba." Lệ Nam suy đoán, Phong Ly không muốn móng vuốt bị bẩn nên đã khéo léo đứng trên vai Lệ Nam, hai con ngươi
màu vàng óng không ngừng cảnh giác ngắm nhìn chung quanh, không bỏ qua
bất cứ xó xỉnh khả nghi nào.
Đèn trần ở tầng ba đã rất cũ kỹ, vẻ
hấp hối lộ ra rõ ràng bất cứ lúc nào cũng sẽ sống thọ chết tại nhà. Như
để chứng minh suy nghĩ này của mọi người ngay khi Ngôn Hành Yến tới gần
một trong hai cửa phòng thì đèn trần nhanh chóng chớp tắt hai lần, sau
đó thì tắt hẳn, trong khoảnh khắc bóng tối nhân cơ hội xâm chiếm, bao
phủ lên những vị khách ngoại lai không mời mà tới.
Một giây kế
tiếp Lệ Nam móc ra chiếc đèn pin tăng cường độ sáng bất khả chiến bại mẹ mình đã chuẩn bị cho lần đi phượt này, ánh sáng mạnh của đèn pha trong
nháy mắt chiếu sáng trưng khắp tầng ba.
Ngôn Hành Yến vẫn giữ
nguyên động tác kẹp lá bùa giữa hai ngón tay, con mắt quỷ hẹp dài màu đỏ thẫm sát khí cuồn cuộn, y nhìn chăm chú vào bóng đèn tắt, môi mấp máy
như đang niệm chú pháp. Rất nhanh dây tóc lại một lần nữa run run rẩy
rẩy sáng lên làm như lúc trước chỉ là ngoài ý muốn, mình còn rất sung
sức, còn có thể sáng thêm trăm năm nữa.
Nhưng bọn hắn đã không cần cái đèn của nợ này nữa, đèn pin của Lệ Nam quả thực sáng như ban ngày.
"Không biết sống chết." Trong lòng Lệ Nam càng thêm dậy sóng, trên mặt lại
chẳng tỏ vẻ gì, dù là sợ hãi hay phẫn nộ. Dứt lời hắn dùng sức đẩy cửa,
nhấc chân muốn tiến vào giết quỷ. Ngôn Hành Yến vội vàng cản hắn lại rồi ngăn ở sau lưng mình, y rút sáo kiếm ra rồi vào phòng trước.
Vừa mới vào trong được hai bước Phong Ly đột nhiên hưng phấn nghển cổ kêu lên: "Nó nhất định ở chỗ này, ta cảm nhận được!"
Lệ Nam ấn cái đầu nhỏ ngẩng cao của nó về trên vai, "Kích động gì, tầng ba chỉ có hai phòng, tỷ lệ 50/50."
"Cảm giác của mày rất đúng." Ngôn Hành Yến nhệch khóe môi, "Tao thấy nó."
Nghe vậy Lệ Nam lập tức nhìn theo ánh mắt của Ngôn Hành Yến, nhưng trong mắt của hắn không có gì, hắn rất rất vui sướng khi biết mình không thể thấy con quỷ kia, "Vì sao?"
Không cần nói hết Ngôn Hành Yến cũng biết Lệ Nam đang hỏi cái gì, "Cấu tạo mắt người sống quyết định nó rất dễ bị lừa, mặc dù mắt âm dương cũng có cấu tạo giống như vậy nhưng mắt của
tôi chính là mắt quỷ, đương nhiên có thể thấy nhiều hơn cậu."
Giải thích xong y cầm kiếm lên, dùng mũi kiểm chỉ về phía bóng quỷ đang rúc
trong góc, "Ngươi đã có ác niệm, hiện tại ta hoàn toàn có thể giết
ngươi."
Bức tranh này rơi vào trong mắt của Lệ Nam chính là Ngôn
Hành Yến đang hung dữ đe dọa không khí, hắn nhớ lại lúc mình gặp dâm
quỷ, bản thân cũng không phát hiện ra gì mà thảm hại trúng chiêu, lúc
này đây Lệ Nam tỉ mỉ híp mắt nhìn, vất vả lắm mới thấy chút khói đen lại cảm thấy mình rất có thể là dùng mắt quá độ nên mới sinh ra ảo giác.
Ngôn Hành Yến đe dọa bằng lời nói xong bên tai chậm rãi vang lên một thứ âm
thanh không thể diễn tả bằng lời, xa xôi lại hoảng hốt. Phong Ly chớp
chớp mắt nói với Lệ Nam: "Nó đang nói xin lỗi?"
"Mày nghe hiểu
tiếng quỷ à?" Lệ Nam cảm thấy ngạc nhiên hỏi, Phong Ly lại nhanh nhẹn
ngẩng đầu, "Nghe không hiểu, là trực giác..."
Trực giác của Phong Ly đúng là rất chính xác, tiếng quỷ khóc vẫn văng vẳng không biết lặp
lại bao nhiêu lần, dần dần biến thành ngôn ngữ nhân loại: "Xin...
lỗi..."