Nếu đây là trò chơi giải đó Lệ Nam tin rằng lúc này trên màn hình sẽ xuất hiện dòng chữ vàng óng ánh: Chúc mừng nhận được đạo cụ quan trọng - lưỡi hái của Hắc Vô Thường.
Hắn tìm kiếm xung quanh cuối cùng
cũng tìm thấy một sợi dây bạc để xỏ lưỡi hái lên rồi đeo trên cổ, tóc
Thần Chung Quỳ, máu Cùng Kỳ, lưỡi hái đen, dây tơ hồng, "Vừa vòng tay
vừa vòng cổ, có phải một thời gian nữa còn đeo cả nhẫn với khuyên tai
luôn không? Mẹ nó tôi sắp vô địch rồi."
"Đúng đúng đúng, ngươi là nhất." Phong Ly nâng lên chân thúi không hề có thành ý, "Thích chưng
diện là bản tính, người không cần khắc chế bản thân."
Ngôn Hành
Yến tấm tắc lấy làm lạ, "Cậu nhìn cái con chuột này đi, mới một tháng
tuối, chỉ ở với Ngôn Hành Thiện một tháng đã bị cảm hóa cái thói nói
nhảm của anh ta rồi."
"Cái từ 'cảm hóa' này dùng rất tinh túy."
Lệ Nam mở ứng dụng bản đồ trên điện thoại rồi nhập địa chỉ vừa ghi lại
vào, "... Số 198, cách ba người chúng ta một giờ đi xe, nhưng trong số
chúng ta không ai biết lái xe mà đi tàu cao tốc thì hơn một tiếng mới
đến nơi."
"Có thể mang thú cưng lên tàu cao tốc không?"
"Chắc có thể gửi vận chuyển? Phải nhốt trong lồng, còn phải đưa ra các loại giấy chứng nhận miễn dịch."
Ánh mắt chê bai của đám nhân loại như con dao sắc đâm vào cơ thể mỏng manh
của bé chồn, Phong Ly tức giận kêu gào: "Cái gì đấy! Chờ một trăm năm
nữa là ông đây có thể biến hình rồi!"
"Khi đó tụi tôi sớm không còn rồi!" Lệ Nam nhức đầu đặt trước xe đi xuyên qua thành phố, "Chúng ta đi hôm nào?"
"Ngày kia, ngay mai tôi sẽ chuản bị đồ đạc mang theo." Ngôn Hành Yến mở cửa
sổ ra, trong nhát mắt hơi nóng tràn vào trong nhà, "Cậu cũng nhanh nói
một tiếng với ba mẹ đi, lý do tự bịa, một ngày không đủ đâu cứ nói ít
nhất ba ngày."
Lý do, còn có thể có lý do gì? Tối hôm sau trên
bàn cơm Lệ Nam cẩn thận đưa ra dự định ngày mai sẽ đi du lịch, ba mẹ
cũng không phản đối nhưng bà Lệ vẫn kinh ngạc trước sức sống của tuổi
trẻ, "Không ở nhà thêm vài ngày nữa à? Chưa gì đã vội ra ngoài chơi như
vậy?"
"Vâng..."
"Đi với à? Đi chơi ở đâu?" Ông Lệ hỏi, Lệ
Nam nhanh chóng nêu ra phương án đi du lịch đã chuẩn bị từ sáng, "Đi
cùng bạn ở tầng dưới ạ, học cùng lớp với con, tên là Ngôn Hành Yến. Ngày đầu tiên sẽ đi phố cổ ở thành phố J, buổi tối ngủ lại gần đó, ngày thứ
hai đi leo núi xx, con nghe nói đặc sản gà ở đó ăn rất ngon, ngày thứ ba đến trường đua ngựa xx."
"Ngôn Hành Yến?" Ông Lệ và bà Lệ hoàn
toàn không có ấn tượng với cái tên này, bà Lệ lại càng khó hiểu hơn: "Ở
ngay dưới tầng nhà chúng ta? Không phải ở tầng dưới nhà mình là gia đình mẹ đơn thân à?"
Lệ Nam nhanh chóng lấp liếm, không cần có kịch
bản trước, đúng là mở mồm liền ra, "Cậu ấy vừa chuyển nhà, con cũng mới
biết thôi, hôm qua bỗng nhiên gặp cậu ấy ở dưới tầng con cũng bất ngờ
lắm."
"Trùng hợp vậy à? Thế bảo người thường xuyên đến chơi." Ông Lệ không nghi ngờ gì, bà Lệ càng thêm bận rộn cứ như Lệ Nam và Ngôn
Hành Yến đến nơi hoang dã không người mưu sinh vậy, bà chuẩn bị cho con
trai mình một gói hành lý, miễn cưỡng nhét vào bốn năm quả táo đỏ to,
còn bánh mì, nước khoáng, ngay cả dưa lưới rửa sạch cắt nhỏ cũng cho
vào. "Đừng nói mẹ phiền phức, phải biết hào phóng chủ động trả tiền xe,
đến nơi trước tiên phải xem đường xá, tối đi ngủ nhất định phải khóa
cửa, nhớ cẩn thận trộm cắp, nhất định phải để ý điện thoại và ví
tiền..."
Lệ Nam sống không còn gì luyến tiếc ngồi bấm điều khiển
TV cuối cùng trốn về phòng vì lý do buồn ngủ muốn xỉu, kết quả sáng hôm
sau thấy hai va ly hành lí to xếp trước cửa phòng Lệ Nam vẫn không tránh khỏi nhắm hai mắt lại.
Sáng sơm Ngôn Hành Yến ngậm một cái bánh
bao nóng hổi gõ cửa nhà Lệ Nam, cái miệng nhỏ nhắn của Phong Ly cũng
đang gặm một cái bánh bao nhân đậu trắng nõn nà, phía sau thân thể lông
nhung mượt mà còn đeo một cái túi nilon, nó bận rộn ngẩng đầu lên nói:
"Lệ Nam, phần cho ngươi một cái bánh bao này, hình như là vị dưa chua
đó."
"Để trên bàn đi!" Lệ Nam nhức đầu không thôi nhức đầu không
thôi ngồi xổm dưới đất bỏ bớt những thứ không cần ra khỏi va li, Ngôn
Hành Yến thấy hai cái va li lớn mở toang để trên đất cũng chậc chậc một
tiếng, "Cậu muốn dọn nhà à?"
"Cái gì kia cái gì kia! Cái thứ vừa
hồng vừa tròn ý!" Phong Ly ăn trong bát nhìn trong nồi, bánh bao thồn
vào miệng căng phồng, chỉ cần trong tay không có gì là nó bắt đầu nhớ
thương đến những thứ khác, Lệ Nam ngước mắt lên, "Quả táo.", nói xong
hắn ném một quả sang, "Ngọt lắm, mày sẽ thích đấy."
Phong Ly vui vẻ tiếp được, vui vẻ giấu vào trong mũ áo của Ngôn Hành Yến định tí nữa sẽ ăn.
"..." Ngôn Hành Yến tức giận lấy quả táo và cả Phong Ly ra ngoài, "Mày nghĩ
mày là chó con thật à! Lăn sang chỗ chủ nhân chân chính của mình đi."
Thật ra chủ nhân chân chính cũng rất không muốn nó, nhưng dù sao cũng là
thần thú hàng thật giá thật nên vẫn phải cho nó mặt mũi, Lệ Nam an ủi
cất thêm một hộp bánh ngọt nhân lòng đỏ trứng phô mai vào trong túi,
Phong Ly không tim không phổi lập tức coi hắn như cha ruột.
Tài
xế mạng hẹn trước đến rất đúng giờ, là một người đàn ông trung niên thân thiện, dọc đường đi còn không ngừng thảo luận làm sao nuôi chồn, hoặc
là hỏi chồn có thể ăn như vậy à, mua ở đâu thế, sao ngoan dữ vậy, ngoan
quá còn biết tự mình chải lông, thông minh quá trời quá đất còn biết tự
mở nắp chai uống nước, trước khi xuống xe tài xế còn bị sắc đẹp của
Phong Ly đầu độc, phấn khởi nói muốn mua cho con gái một con chồn để
nuôi.
Phong Ly không thể nói chuyện suốt ba tiếng quả thực nghẹn
muốn chết, nó vòng quanh cổ Lệ Nam tỏ vẻ mình chỉ là một cái khăn quàng
cổ lông chồn, "Có thể nói chuyện rồi, Lệ Nam, ngươi có biết lúc nãy ta
rất muốn nói với chú lái xe bản chất để phân biệt ta và lũ chồn ngốc
ngếch không? Ta là thần thú thượng cổ..."
"Từ điển bách khoa đã
nói dùng não của mày để uống có thể kéo dài tuổi thọ." Lệ Nam mỉm cười
túm gáy Phong Ly kéo nó ra trước mặt, "Không muốn bị đưa đi làm trà chồn thì bớt nói nhiều, đừng ghé vào người tao nữa, nóng lắm."
Phong Ly: "..."
Phong Ly tủi thân ghé lên bao đựng sáo trúc của Ngôn Hành Yến rồi thuần thục
mở khóa kéo chui vào, còn biết dùng đuôi ở bên trong kéo khóa lại.
Sau khi bên tai được yên tĩnh cuối cùng Lệ Nam cũng rảnh để quan sát tòa
nhà trước mặt, cách trang trí bên ngoài, sắp xếp đồ vật, toàn bộ tòa nhà đều mang theo hơi thở dân quốc vô cùng cổ kính.
Bên cạnh tòa nhà là cây ngô đồng lớn tỏa bóng mát, bên dưới có bộ bàn ghế ngoại trắng
tinh, là một nơi thích hợp để uống trà chiều, đáng tiếc bộ bàn ghế đã
lâu không có người dùng dãi nắng dầm mưa khiến nó bị biến chất han gỉ
nặng.
"Tôi tra được trên mạng tin tức nội bộ của thiên sư tài
liệu về nơi này, trước đó tòa nhà này đã qua tay sáu người, mỗi đời chủ
nhân đều xảy ra một vài chuyện thần bí không có cách nào giải thích.
Ví dụ như nửa đêm có tiếng khóc u oán của phụ nữ trên tầng cao nhất, còn
có chuyện rõ ràng trong nhà chỉ có một người đang ngắm cảnh trên sân
thượng bỗng nhiên cảm thấy có người đẩy mình một cái, quay đầu lại phát
hiện chẳng có cái gì cả.
Chủ nhân mới nhất thuê một đội thợ xây
muốn trùng tu lại toàn bộ căn nhà nhưng ngày đầu tiên đã liên tục xuất
hiện mấy hiện tượng kì lạ, thang bỗng nhiên đổ, thùng dụng cụ không cánh mà bay, các công nhân đang ngủ trưa không hẹn mà cùng gặp một cơn ác
mộng, bọn họ đều nói nơi này rất bất thường, một truyền mười mười truyền trăm nên không còn ai muốn sống ở đây, nhà cũng không bán được."
Lệ Nam lui về phía sau mấy bước nhìn chăm chú vào bóng đen u ám chẳng biết xuất hiến từ bao giờ ở phía sau cửa kính trong suốt kéo dài từ sàn đến
tận trần ở trên tầng cao nhất, "Nghe cứ như mấy trò đùa dai vậy?"
"Trạch quỷ không phải là trò đùa dai à?" Ngôn Hành Yến hung tợn cắn răng nanh
lườm bóng đen kia, bóng đen trước cửa sổ lập tức biến mất, "Chúng cho
rằng ngôi nhà thuộc về mình nên nghĩ mọi cách để đuổi những kẻ xâm lấn
địa bàn của mình đi.
Nhưng ban đầu sức mạnh của chúng rất yếu nên tối đa cũng chỉ tạo ra được chút âm thanh nhỏ hoặc tiếng vang kì quái
để hù dọa người nhát gan. Thời gian lâu dài con trạch quỷ trăm năm có
thể di chuyển vật thể thậm chí ảnh hưởng đến nhận thức của người sống,
dựa vào ý muốn của bản thân để tạo ra ảo giác.
Cho nên đến lúc
này trạch quỷ không thể ở lại, những người từng ở nơi này bị nó ảnh
hưởng sẽ sinh ra oán khí, oán khí này lại ảnh hưởng đến trạch quỷ khiến
nó biến thành ác quỷ chấp niệm quấn thân, đả thương người không hề kiêng kị gì cả."
"Hắc Vô Thường nhận ra điểm này nên qua đây muốn dẫn
trạch quỷ lên đường nhưng con trạch quỷ này vẫn còn chuyện chưa xong,
không muốn vào Hoàng Tuyền đầu thai chuyển kiếp." Lệ Nam quay đầu hỏi:
"Không thể dùng biện pháp cưỡng chế sao? Như kiểu gây trở ngại nhân viên chính phủ phá án sẽ trực tiếp bị bắt đến Địa Phủ."
"Người ta đã
thành ác quỷ đâu, cũng không gây thương tích gì." Trên mặt Ngôn Hành Yến hiện ra vẻ hôm qua nhất định cậu không đọc sách rồi bổ sung thường
thức, "Mấu chốt là xoa dịa, nếu hoàn thành chấp niệm của loại trạch quỷ
trăm năm không chịu rời đi này thì tôi tích thêm được bao nhiêu âm đức
đây, tóm lại chỉ bằng một câu châm ngôn: Tìm phú quý trong hiểm cảnh."
Phong Ly vô dụng mông lung nghe hai người đàn ông bên ngoài túi nói chuyện
với nhau, nó hoàn toàn không theo kịp tin tức, cuối cùng Phong Ly thông
minh lựa chọn giữ yên lặng, ngoan ngoãn làm một con chồn bình hoa dễ
thương.
Ngôn Hành Yến lại nhắc nhở: "Trước tiên cậu đừng tháo
vòng tay, chúng ta vào ở một đêm đã, xem rốt cuộc là tình huống gì, dù
sao cũng là quỷ hơn trăm năm, giấc mơ của nó sẽ rất chân thực, có thể sẽ bị nó khống chế, chúng ta vẫn cẩn thận là tốt nhất...
À, còn
nữa, cho cậu Phong Ly này, dù nóng cũng phải luôn mang nó theo người,
gặp nguy hiểm cứ để nó thổi phì phì vào quỷ, tuy còn non nhưng vẫn có
chút tác dụng."
Nói xong Ngôn Hành Yến lấy Phong Ly ra khỏi túi rồi đặt vào trong lòng Lệ Nam.
Lệ Nam ôm một cơ thể nóng bỏng thận trọng gật gật đầu, hắn thầm nghĩ lúc
về phải cạo hết lông cho Phong Ly mới được, mới đó đã thấy Ngôn Hành Yến móc chìa khóa cửa ra từ trong túi thoải mái mở cửa sắt bên ngoài tòa
nhà.
Hắn đột nhiên hỏi: "Cậu lấy chìa khóa đâu ra thế? Hắc Vô Thường cho hả?"
"Cơ thể Hắc Vô Thường không bị thực thể nhân gian cản trở, ra vào tự do lấy đâu ra chìa khóa?" Ngôn Hành Yến cười cười, "Hôm qua tôi liên hệ với
chủ nhân ngôi nhà thượng lượng bảy trăm ngàn giúp ông ta giải quyết vấn
đề trong biệt thự."
Lệ Nam: "..."
"Không lẽ tôi phải học
Lôi Phong làm việc tốt không để lại tên ư, không công phí sức giúp người khác đuổi quỷ?" Thấy Lệ Nam còn có một mặt như vậy ý cười bên môi Ngôn
Hành Yến càng sâu, y cởi ra cái bịt mắt che lại bên mắt nhân loại để lộ
ra con mắt quỷ đen thui nhìn bốn phía, hai tròng mắt đều cong lên như
một con hồ ly tinh vụng trộm, "Ngôn Lệ thị, cậu còn phải học nhiều."