"Bạn nhỏ ơi, em có biết ông Lưu chết thế nào không?"
"Ặc... Để em đi hỏi chị!" Thằng bé nói xong chưa chờ Ngôn Hành Yến phản ứng đã nhảy lên còn nhanh hơn khỉ, chốc lát sau nó đã kéo chị gái qua.
Chị gái lớn tuổi hơn rất nhiều, thoạt nhìn đã là một nữ sinh cấp hai duyên
dáng yêu kiều, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến lại nhìn như vương tử làm con gái nhà người ta tự cảm thấy thẹn không dám trèo cao, chỉ dám đứng đó đỏ
mặt ấp úng: "... Các cậu... Em trai tôi nói mấy cậu tìm tôi à?"
"Chào em." Ngôn Hành Yến đẹp trai mở miệng trước, y không tin mình đã mất mặt trước em trai rồi lại không phục thù ở chỗ cô chị được, "Bọn anh muốn
hỏi về nguyên nhân tử vong của ông Lưu, là bị một con chó hoang màu đen
cắn rồi bị chó dại chết đúng không?"
"Chó hoang màu đen? Các anh
đang nói Điềm Điềm ạ? Không phải! Điềm Điềm rất ngoan, nó không cắn
người bao giờ." Nháy mắt cô gái trở nên kích động, nói chuyện tía lia
như bắn pháo khiến người khác phải kinh ngạc, "Ông Lưu vẫn muốn nhận
nuôi nó nhưng Điềm Điềm là chó hoang nên thường chạy lung tung, người
nhà ông Lưu cũng không đồng ý cho ông ấy nuôi một con chó ta lai tạp nên sáng sớm ông ấy chỉ đành mang chút đồ ăn cho Điềm Điềm."
"Ừ."
Nếu đúng là chó hoang thì câu trả lời của họ lại gần sự thật thêm một
bước, "Em nghe mẹ kể lại sáng sớm lúc đi mua thức ăn ông bị một con chó
không buộc dây xích đụng ngã, Điềm Điềm thấy vậy xông lên bảo vệ ông ấy
cắn con chó kia bị thương te tua, chủ nhân con chó kia tức giận muốn ông ấy phải đền tiền còn muốn giết Điềm Điềm, ông không cho còn bị chọc
giận đến lên tăng xông, không thở được, mà cũng không có ai đưa đến bệnh viện.
Mẹ em nói chuyện này cũng ầm ỹ, người nhà của ông chuẩn bị kiện chủ nhân con chó kia lên tòa, muốn khởi tố họ. Mấy ngày nay bảo vệ vẫn luôn nhắc nhở mấy nhà nuôi chó, dắt cho đi dạo nhất định phải xích
lại."
"Có không?" Lệ Nam và Ngôn Hành Yến liếc nhau, người sau
lắc đầu. "Chúng ta cũng đâu nuôi chó, giấy tuyên truyền dán trong thang
máy tôi còn không nhìn bao giờ." Lệ Nam không dám tiếp tục trông cậy vào tên này, đui một mắt mà cứ như đui hoàn toàn, hắn khom lưng nhìn thẳng
vào mắt cô gái, "Con chó hoang, Điềm Điềm ấy, nó sao rồi?"
Cô chị á lên một tiếng, lắc đầu nói: "Đã lâu chưa thấy nó..."
"Không đâu, Mập Mạp nói với em nó tận mắt nhìn thấy mụ phù thủy gầy còm mặt
mũi trắng bệch cãi nhau với ông cầm một túi thức ăn cho chó đổ vào trong cái bát ông vẫn hay cho Điềm Điềm ăn, sau khi thấy Mập Mạp đang nhìn
mình bà ta còn dặn nó đừng ăn mà."
Em trai nói sinh động như
thật, mở cờ trong bụng, "Mập Mạp là đồ ngốc, thật sự nghe lời, tan học
về nhà còn kể lại chuyện này cho em, em vừa nghe là biết bà phù thủy kia nên không yên lòng, kết quả đợi tụi em đuổi tới thì cái bát đã hết
sạch, trên mặt đất có vài vũng máu."
Chị gái trầm mặc, bỗng nhiên bác bỏ: "... Cũng không nhất định là máu của Điềm Điềm, em đâu có nhìn thấy tận mắt nó ăn."
"Có lẽ chỉ có Điềm Điềm mới biết được..."
"Chị em nói đúng đấy." Lệ Nam xoa xoa tóc của em trai, đưa điện thoại di
động đã mở sẵn trò chơi cho nó, "Điềm Điềm là chó hoang, mũi rất thính,
nhất định đã sớm ngửi thấy mùi của người đàn bà kia, cũng tránh xa thức
ăn cho chó bà ta mang tới, máu chắc là của mấy con chuột bọ linh tinh
khác."
Em trai dán mắt vào game không dời nổi, đương nhiên Lệ Nam nói cái gì chính là cái đó, chị gái cũng gật đầu, vô cùng tin tưởng phụ họa theo, "Anh nói rất đúng."
Trên thực tế giấc mơ của ông lão
sớm đã tuyên bố vận mệnh của con chó mực Điềm Điềm, nó thấy bát cơm bổ
trống nhiều ngày lại một lần nữa được đổ đầy thức ăn, quả thật là vui
đến lạ, có lẽ là quá đói, có lẽ là vì ông Lưu và cô gái thiện lương kia
nên nó đã mất đi lòng cảnh giác với con người.
Điềm Điềm ăn bát
thức ăn trộn bả, bụng dạ đau đớn vừa phun máu vừa mang theo giấc mộng
đẹp được gặp lại ông lão kia, yên lặng chết đi.
Ngôn Hành Yến tới gần lỗ tai Lệ Nam nhỏ giọng: "Nếu Điềm Điềm đã chết vậy mục đích của
giấc mộng này là gì? Để chúng ta tìm ra thi thể con chó rồi chôn cất
hoặc hỏa táng à? Hay là muốn chúng ta giúp người nhà ông ấy đòi được
tiền bồi thường từ người đàn bà gầy gò kia? Nói trước là cái sau đã vượt qua phạm vi nghiệp vụ, tôi kệ đấy."
"Có phải cậu đã quên..." Lệ Nam đặt khuỷu tay lên vai Ngôn Hành Yến, nghiêng đầu nhìn y: "Sau khi
cậu bị Điềm Điềm ăn mất thì chui ra từ chỗ nào?"
Ngôn Hành Yến: "..."
Ngôn Hành Yến: "Có thể đừng nhắc tới không?"
"Đi theo tôi." Lệ Nam dứt lời liền đi thẳng tới trước cửa sổ tại chỗ ở lúc
trước của ông lão, híp mắt nhìn vào bên trong, "... Con cháu ông ấy nhất định tới để chỉnh lí lại di vật, nếu như không ở chỗ này...."
"Cậu tìm cái gì?" Ngôn Hành Yến tựa lên tường chỉ vào cửa sổ đã khóa, "Nếu muốn vào tôi có thể giúp cậu cạy cửa, rất đơn giản."
Lệ Nam kiên quyết từ chối: "Không cần... Tôi nhận ra cậu càng ngày càng
không muốn động não suy nghĩ ý nghĩa cảnh trong mơ, tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta đi vào giấc mộng, rất nhiều tin tức khi ấy là do cậu nghĩ ra
được."
"Không phải vì có cậu rồi à?" Ngôn Hành Yến giang tay ra,
"Giống như việc ra ngoài du lịch với nhau ấy, trong chúng ta phải có một người đóng vai kẻ ngốc, nếu hai suy nghĩ trái ngược nhau thì hiệu suất
làm việc sẽ giảm đi... Nên là, tôi đây bất đắc dĩ làm cái bình hoa ngực
to không có đầu óc vậy!"
"... Cái gì cơ?"
"À à, làm kể ngốc."
"..."
Lệ Nam che lấy trái tim có chút không tốt lắm, hắn quay người đi lên cầu
thang bộ nơi ông lão sinh sống, thay vì đi lên cầu thang dần dần hướng
xuống, "Tôi nhớ không lầm những hộ gia đình ở tầng một đều được tặng kèm một tầng hầm ngầm, nếu tôi là ông ấy nhất định sẽ để Điềm Điềm có thai
sinh con ở đây."
"Cái gì? Có thai?" Ngôn Hành Yến kinh ngạc, "Sao đoán được nó mang thai?"
"Cậu không nghe à, em gái kia nói Điềm Điềm rất ngoan, chưa bao giờ cắn
người nhưng lại cắn con chó to kia thương tích đầy mình, có thể thấy
được trong thời gian đó tính tình của Điềm Điềm rất hung dữ, cứ thế dâng lên miệng nó lại chẳng toi mạng." Lệ Nam vỗ tay, đèn cảm ứng dưới hầm
nghe tiếng động liền sáng lên, "Vào lúc nào cảm xúc của giống cái sẽ
không ổn định?"
"Trước khi có bà dì..." Ngôn Hành Yến nhớ lại
khoảnh khắc cô út nhà mình điên cuồng nhất, "Cùng với khoảng thời gian
trước và sau khi mang thai."
Lệ Nam chỉ vào cửa tầng ngầm: "Mở cửa đi!"
Chỉ trong mười giây Ngôn Hành Yến đã dùng một cọng thép không biết lấy từ
đâu ra thành công mở khóa cửa, Lệ Nam còn tưởng thiên sư này sẽ dùng bùa nổ hoặc là thuật triệu hồi gì đó, khống chế vài thứ, ai ngờ đâu phương
pháp mở khóa của y lại bình dị gần gũi như vậy.
Sau khi nhấp nháy hai lần, ngọn đèn dệt màu trắng cuối cùng cũng thắp sáng không gian
nhỏ, trong phòng có nhiều đồ lặt vặt, một chiếc xe chạy bằng ắc quy bị
bỏ hoang đang dựa vào góc tường, không khí đầy bụi và một chút nấm mốc.
Lệ Nam lập tức kéo Ngôn Hành Yến ra sau lưng mình, cởi áo khoác ra rồi
trùm lên đầu y.
Trong tai truyền đến vài tiếng tiếng hít thở sâu, một lúc lâu sau Ngôn Hành Yến mới lộ một con mắt ra khỏi mớ quần áo,
trong con ngươi tràn đấy sự thỏa mãn, lười biếng và thảnh thơi. Con mắt
duy nhất của y cười đến cong lên rồi tự mình buộc hai bên tay áo lủng
lẳng xuống dưới cằm.
Lệ Nam đi vào hai bước, trong lúc Ngôn Hành
Yến đang cúi đầu hắn nhanh chóng tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh hắn đã
phát hiện ra một cái ổ nhỏ bằng thùng các tông được trải chăn lông mềm
mại bên cạnh cửa sổ. Tầng hầm ngầm này không hoàn toàn khép kín, vẫn có
một nửa lộ ra bên ngoài mặt đất nên ánh sáng ban ngày vẫn có thể chiếu
đến.
Nhưng tiếc là bên trong cái ổ lại yên tĩnh không một tiếng động.
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi Lệ Nam xốc lên chăn lông dữ ấm, hắn thấy năm con chó con nho nhỏ chỉ lớn bằng lòng bàn tay đã không còn hô
hấp thì nhịn không được mà mất mát thở dài.
Làn da năm con chó
con vẫn hồng hồng, trên thân phủ lông tơ mềm mại, tính từ bên trái bắt
đầu từ con có bộ lông đen nhất, ở giữa là xám, bên phải là một con trắng tinh, cũng giống mấy bức ảnh chụp chó đăng lên trên mạng, thế nào cũng
bị cười là đẻ ra không đen giống mẹ nó.
Đáng tiếc chó nhà người
ta còn có cơ hội khỏe mạnh lớn lên, vui vẻ, nhưng năm con chó nhỏ này
ngay cả cơ hội mở mắt ngắm nhìn thế giới này cũng không có.
Lệ
Nam khẳng định ông Lưu đã từng tràn ngập yêu thương đứng ở nơi này,
trong ánh mắt tin tưởng của Điềm Điềm vuốt ve từng con chó nhỏ vừa mới
sinh, xếp chúng nó theo màu lông vào trong cái ổ nhỏ mà ông đã đặc biệt
chuẩn bị cho chó mẹ và chó con, mỉm cười ghi lại khoảnh khắc đàn chó con tranh nhau sữa dưới bụng chó mẹ.
Ngôn Hành Yến bỗng nhiên ngồi
xổm xuống tự tay túm da gáy xách con chó trắng tinh kia lên, "Kỳ lạ..."
Lệ Nam không hiểu gì nhìn y, bỗng hắn kinh ngạc phát hiện bụng của con
vật nhỏ này vẫn khẽ phập phồng, hắn hé môi, thở dài nói: "Vẫn còn sống?" Chó con này đã không được gặp chó mẹ ít nhất ba ngày, cũng không ăn
uống, vậy mà còn có thể sống được sao?
Nhưng không nghĩ tới càng
khiến hắn không biết nói gì hơn là Ngôn Hành Yến lại nâng mông con chó
lên dí vào mặt Lệ Nam: "Con này không phải chó."
Lúc trước cái
con trắng này vẫn xen lẫn trong đàn chó, cơ thể lại nhỏ nên Lệ Nam cứ
thế mà coi nó là chó luôn, bây giờ Ngôn Hành Yến tách riêng nó ra Lệ Nam nhìn lại mới thấy không đúng, hắn cau mày nói: "Hình như không phải chó thật, nhìn giống như là... chồn?"
"Phong Ly." Ngôn Hành Yến
không hề có ý định kiếm công đức gì sất, y rút kiếm sáo ra định đâm vào
móng vuốt vật nhỏ nhưng mặc cho y phá phách thế nào vật nhỏ kia vẫn
không hề bị thương, "Còn được gọi là Phong Sinh Thú, sau khi lớn có lông xanh, dao chém không vào lửa thiêu không cháy, cậu không tin thì ném
thử cây đuốc vào nó mà xem."
"Tôi tin." Lệ Nam vẫn có chút lương
tâm không cho Ngôn Hành Yến hành hạ như thế một con Phong Ly bé nhỏ còn
bị bỏ đói ba ngày, "Phong Sinh Thú... Con này cũng là cấp bậc thần thú
à? Sao lại xuất hiện ở đây?"
"Hỏi rất hay, tôi cũng không biết."
Ngôn Hành Yến ném Phong Ly vào trong lòng Lệ Nam còn mình thì khom người ôm cái ổ chó lên, "Đi thôi, đến phòng khám thú y ở cửa khu dân cư xem,
hỏa táng mấy con này xong còn... cho con Phong Ly uống sữa nữa."
Lệ Nam không có kinh nghiệm chăm sóc thú cưng, hắn ôm Phong Ly mà cứ như
đang ôm ác quỷ lúc nào cũng có thể cắn mình, làm sao cũng không tự nhiên được, đến cuối cùng dưới chân sinh gió bỏ qua Ngôn Hành Yến vọt vào cửa hàng thú cưng nhanh như chớp.
Đương nhiên nhân viên công tác
không nhận ra đây là một con Phong Ly còn non, bọn họ pha sữa cho nó
theo công thức cho chồn sương, con Phong Sinh Thú cũng không kén chọn,
gào gừ xích lại gần mút núm vú cao su chùn chụt.
Ngôn Hành Yến
bàn giá hỏa táng với cửa hàng thú cưng xong thì ra ngoài ngồi bên cạnh
Lệ Nam, người sau nhanh chóng hỏi: "Chúng ta nuôi con này?"
"Không thì sao, chẳng phải lúc trước cậu muốn nuôi một con linh thú à? Phong
Ly là linh thú có thể gặp không thể cầu, hơn con Hoàng Đại Tiên kia cả
ba trăm level, hồ tiên cũng phải quỳ xuống gọi bố ơi."
"... Tôi
không có ý này." Bàn tay Lệ Nam nhẹ nhàng mà đập đập đầu gối, "Nào có
chuyện ra đường thuận tay nhặt một con thần thú về nhà, lỡ đâu con Phong Ly này có chủ nhân thì sao? Lỡ không cẩn thận làm mất?"
"Thế thì chúng ta không trả." Ngôn Hành Yến nghĩa chính nghiêm từ nói: "Nhặt được chính là của chúng ta!"
Lệ Nam: "..."
Còn có thể như vậy???
Không hề biết người bên cạnh đã dán cho mình các mác "vô sỉ", Ngôn Hành Yến
còn thẳng thắn nói: "Cậu cứ yên tâm đi, tôi đã liên lạc với Ngôn Hành
Thiện rồi, đầu tháng sau cậu phải đi thi tôi sẽ nhờ anh ấy qua đây đón
con Phong Ly về nuôi ba mươi ngày, thuận tiện đóng cấm chế của nhà họ
Ngôn lên người nó, chờ cậu thi xong chúng ta có thể đón Phong Ly về tự
mình chơi."
Còn không thèm dùng chữ "nuôi" mà lại dùng "chơi", ý
đồ gây rối của Ngôn Hành Yến đã rõ rành rành, Lệ Nam thương hại nhìn
thoáng qua Phong Ly không biết chút nào, đâu đầu lựa chọn cấu kết làm
bậy với Yến Đảng.
"Đặt tên cho nó đi!"
Ngôn Hành Yến ừ một tiếng, "Tôi thấy cậu không đặt tên cho pháp khí của mình, còn tưởng cậu sẽ giống tôi gọi nó là Bút luôn, rồi trực tiếp gọi con này là Phong
Ly."
"Thế cậu sẽ đặt tên cho cục tẩy, thước kẻ với sách ngữ văn
của mình à? Sau đó bô bô trước lớp: ÔI chao! Niếp Niếp của tôi đâu rồi?
Có phải hôm qua đã cho Tiểu Lý nhà bên mượn con Phệ Nguyên thú của tôi
rồi không?"
Ngôn Hành Yến: "Há..."
Vất vả lắm y mới cười
xong, mặc áo khoác lên người, "Vậy cậu chuẩn bị lấy tên gì cho nó? Con
kia của Ngôn Hành Thiện cứ gọi Hoàng Đại Tiên, con này của chúng ta,
Tiểu Bạch?"
"Dù sao cũng phải rõ ràng... không phải cậu nói Phong Sinh Thú trưởng thành là màu xanh à?"
"Đại Thanh?"
"Tiểu Thanh?"
"Hứa Tiền?"
Ngôn Hành Thiện: "..."
Sau khi Ngôn Hành Thiện vào cửa nghe thấy em họ mình và đối tượng minh hôn
của nó thảo luận, tại sao chùa Lôi Phong lại đổ, có thể thấy tháp
nghiêng Pisa có thể cũng sập trong vài năm tới.
"Vài hôm không
gặp, quan hệ hai đứa... Đột nhiên tăng mạnh ha." Ngôn Hành Thiện long
đong lận đận đứng trước mặt hai người, "Lúc trước hai đứa gặp nhau còn
khách sáo, ăn nói giữ ý, nghĩ dù đã kết hôn cũng vẫn vậy, nói thế nào
nhỉ... Tương kính như tân? Không nghĩ tới hôm nay gặp mặt..."
Phản ứng đầu tiên của Lệ Nam là Ngôn Hành Thiện còn biết dùng từ "hoan hỉ
oan gia" để hình dung họ, ban đầu trong lòng còn thấy thẹn thùng, bây
giờ lại nghe thấy trong miệng Ngôn Hành Thiện tuôn ra bốn chữ: "Diễn
viên tướng thanh."
Chú thích:
Phong Sinh Thú: còn được gọi là Phong Ly, hình dạng giống báo, màu xanh, kích thước to
bằng con mèo báo. Biết bay, không sợ dao, không sợ lửa, hồi sinh khi hít được gió, cách giết nó là cắm nhánh cây thạch xương bồ vào trong mũi
của nó.
Chồn sương: Chồn sương hay còn gọi
là chồn Ferret là một loại chồn trong chi Chồn thuộc họ Chồn và bắt
nguồn từ nhân nhánh của loài Mustela putorius. Đây là động vật đã được
con người thuần hóa để trở thành vật nuôi. Chồn sương là một loài ăn
thịt kích thước vừa phải. Chồn sương có màu lông màu nâu, đen, trắng
hoặc lang.
Phệ Nguyên Thú: là con Flerken
trong Captian Marvel, sinh vật ngoài hành tinh được người Kree đánh giá
là cực kì nguy hiểm. Trong đây tác giả chơi chữ khi đang nói đến việc
dùng đặc điểm để đặt tên cho mấy trang bị và con pet của hai bạn =))) vì loài này được biết đến với đặc điểm bụng không đáy, ăn cả thế giới.
Tướng thanh: còn được gọi là xuyên âm hoặc đối thoại truyện tranh, là một nghệ thuật biểu diễn truyền thống trong hài kịch Trung Quốc, và là một trong những yếu tố phổ biến nhất trong văn hóa Trung Quốc.