Lệ Nam không vui rồi đấy, hắn trừng mắt nhìn con
quỷ đang treo trên trần nhà không ngừng kêu gào, nhỏ giọng trách mắng:
"Đến cùng ai mới là quỷ?"
Nói xong hắn lại nghiêng đầu hỏi Ngôn Hành Yến, "Vì sao nó có thể nhảy cao như vậy?"
"Tính chất của quỷ đặc biệt, không thì cậu nghĩ sao chúng nó thể nằm trên đầu người khác, thỉnh thoảng rơi mất đầu để hù dọa người ta? Đều là truyền
nhân của võ lâm có thiên phú dị bẩm chắc?"
Quỷ trường thi rống
lên nửa ngày rồi bỗng ý thức được nó mới là quỷ, lại gào xuống với bên
dưới: "Các ngươi là người phương nào? Vì sao có thể thấy được tiểu sinh! Cũng là quỷ à?"
"Tụi này là cha mi đó." Ngôn Hành Yến chiếm tiện nghi của con quỷ đến là đương nhiên, sau đó y lại thì thầm bên tai Lệ
Nam: "Thấy nó vô hại chưa, cũng không bài xích dây đỏ của cậu, lại cũng
không nhìn thấy khí thế sát phạt trên người tôi, nó chỉ là một con quỷ
ngốc thích khoe khoang học thức thôi, thấy người khác giải đề sai thì
vui vẻ, cảm thấy ai cũng không giỏi bằng nó."
Ngôn Hành Yến nói
xong lại chờ mãi không thấy Lệ Nam trả lời, y rất không hài lòng về việc mình bị bơ nên dùng đầu ngón tay chọt chọt má Lệ Nam, nhíu mày gọi tên
của hắn: "Lệ Nam!"
"Chờ chút!" Lệ Nam đẩy ngón tay quấy rối của
Ngôn Hành Yến sang một bên, hắn nghiêng người về phía trước nghiêm túc
xem đề bài vừa bị con quỷ trường thi nói mình làm sai, hắn đọc lại bài
văn một lần rồi dẫn vào ngữ cảnh phân tích, lại lật xuống cuối sách bài
tập để xem đáp án, "Tôi không làm sai đề này."
Ngôn Hành Yến: "..."
Y đang muốn nói đúng thì đúng thôi thì quỷ khoa cử đã hung hăng vọt đến
bên cạnh bàn của Lệ Nam, "Ngươi sai rồi! Đạo, hiển nhiên đã vậy. Lão Tử
nói Đạo sinh một..."
"Mi có thể liên hệ đến đoạn trước và đoạn
sau được không, ý ở đây là..." Lệ Nam dùng bút gạch chân những câu có
liên quan, quỷ khoa cử chắp hai tay duỗi cổ ra trợn mắt nhìn, "Bậy ba,
vạn sự vạn vật đều do Đạo sinh ra, sao có thể mang ý kinh qua được, hầy, ngươi đúng là ngu đần hồ đồ."
Lệ Nam: "..."
Mắt thấy Lệ
Nam rơi vào trầm mặc, không đả thông tư tưởng chắc sẽ tự chết chìm trong đó Ngôn Hành Yến nhanh chóng nhận vơ mở miệng nói lung tung thực hiện
nghĩa vụ làm cha hờ của mình, y lườm con quỷ trường thi tỏ vẻ cảnh cáo
sau đó lại vỗ vai nịnh hót con trai cưng Lệ Nam: "Đừng tính toán với đứa ngu, nếu nó có thể phản bác lại thì đã trúng cử lâu rồi, việc gì phải
oán khí quấn thân biến thành quỷ như vậy..."
Lời còn chưa dứt
trên bàn học của Lệ Nam bỗng phát ra tiếng vang trầm đục, Ngôn Hành Yến
bỗng dưng bị rung khiến y cắn phải lưỡi đau đến nhe răng trợn mắt, mà
theo đó tiếng kêu thảm thiết của con quỷ trường thi cũng vang lên, "Á á
á, tay của ta, tay của ta --"
Học sinh đi lại xung quanh hoặc tốp năm tốp ba tụ lại buôn chuyện nghe tiếng nhao nhao nhìn sang, chỉ thấy
trên bàn học của Lệ Nam đang cắm một cây bút, ngòi bút cắm ngập vào mặt
bàn, mà kẻ tạo ra hết thảy lúc này đang nắm chặt tay, vẻ mặt hung tợn
như sắp ăn thịt người.
"Lệ Nam?" Bạn cùng lớp cách đó gần nhất không sợ chết lại gần dò hỏi, "Sức lớn thế... Sao lại, ai chọc giận mày à?"
"Không sao." Lệ Nam bỗng dưng thay đổi sắc mặt, hắn mỉm cười ngẩng đầu vẻ mặt
thả lỏng tự nhiên, "Sắp phải thi tốt nghiệp nên tính tình hơi nóng nảy,
hiện tại đã tốt hơn nhiều."
"À, có cần tao giới thiệu cho mày mấy game xả stress không? Mày phá hoại của công như vậy cẩn thận bị chủ nhiệm mắng đó."
"Thật sự không sao."
Lệ Nam còn đang tán phét với bạn cùng lớp, bên kia Ngôn Hành Yến lại thấy
rất rõ cây bút đã xuyên qua mu bàn tay của con quỷ khoa cử, ghim chặt nó lên bàn học.
Không được nói học bá làm sai bài - Ngôn Hành Yến
khắc sâu câu này ở trong lòng, nhìn xem Lệ Nam ngay cả câu chửi tục còn
chưa nói bao giờ mà nay đã tức thành cái dạng gì.
Nhưng trên thực tế Lệ Nam bỗng nhiên tức giận còn một nguyên nhân khác, hắn qua loa với mấy bạn học hóng chuyện rồi quay người tựa lên lưng ghế, khoanh tay
trước ngực, trên mặt lộ vẻ không ngại mà thẩm vấn con quỷ trường thi,
"Đừng gào lên nữa, mày nói thật cho tao, mày đã đổi đáp án của bao nhiêu người rồi? Đổi trong tình huống nào, kiểm tra hàng tháng, kiểm tra cuối kỳ, thi đại học năm ngoái, mày có vào quấy rối những kì thi khác trong
xã hội không?"
Ngôn Hành Yến vừa nghe liền hiểu Lệ Nam thật sự
giận chuyện gì, nhưng lưỡi y vẫn đau chết đi sống lại nên chỉ đành che
miệng nói không ra lời, mà con quỷ trường thi ngu đến mức là người ta
điên tiết dù đã bị ghim tay nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt, nó rầu rĩ
nói: "Cái gì gọi là quấy rối? Tiểu sinh có lòng tốt chữa lại lỗi sai cho ngươi, ngươi đã không biết hối cải thì thôi lại còn lấy oán trả ơn..."
Cổ văn không ra cổ văn, hiện đại không ra hiện đại, lại còn nói vừa chậm
vừa chua xót, nội dung khiến Lệ Nam nghe xong mà cánh tay nổi hai sợi
gân xanh, Ngôn Hành Yến lập tức thuần thục móc ra một... cây bút khác
đưa tới bên tay hắn, "XXX nó."
Quỷ khoa cử lập tức phát ra tiếng
khóc thảm thiết, nếu không phải nó là một con quỷ thì chắc đã tiểu trong quần rồi, nó run rẩy kêu lên: "Chưa từng, chưa từng ạ! Tiểu sinh sợ
nhất nơi thi cử làm sao dám tới gần chứ, sao có thể đi vào chỉ đạo người khác!"
Còn dám nói chỉ đạo, đúng là chết cũng không hối cải...
Lệ Nam hết cách mím môi nhưng nếu con quỷ chỉ thay đổi đáp án của người
khác trong bài tập hàng ngày thì hắn cũng lười không thèm chấp, "Đi sửa
lại đáp án mày đã đổi đi, hôm nay bỏ qua cho mày, về sau có thể lượn lờ
nhưng không được phép đổi đáp án của người khác."
Quỷ trường thi
vội vàng gật đầu lia lịa, sau khi Lệ Nam rút bút ra nó xoa xoa lòng bàn
tay đau đớn, lại lành sẹo quên đau mà đổ thừa không chịu đi, ưỡn mặt ra
hỏi: "Vì sao tiểu sinh không đổi được đáp án của ngươi?"
Cây bút
xoay tròn qua lại giữa năm ngón tay khớp xương rõ ràng của Lệ Nam, hắn
cười không đáp chỉ nâng tay trái lên, ngón trỏ chỉ ra ngoài bắt con quỷ
nhanh đi làm nhiệm vụ của nó, quỷ khoa cử thấy Lệ Nam không muốn trả lời đành nhảy ra ngoài một thước, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định quay đầu lại, nói: "Nhưng cái giải thích về "Đạo" của ngươi thực sự sai rồi..."
Lệ Nam chợt đứng lên đâm bút vào bụng dưới của con quỷ khoa cử sau đó xốc
nó lên vai như xốc một cái bao tải, hắn chạy mấy bước đến bên cửa sổ rồi lẳng con quỷ ra ngoài.
Bạn cùng lớp ngồi bên cửa sổ trợn mắt há
mồm nhìn động tác không thể nào giải thích nổi của Lệ Nam, do dự một lát hỏi: "Lệ Nam, ông thật sự không sao hả?"
"... Không sao, stress quá, hóng gió tí thôi."
"..."
※
Mãi đến bữa cơm chiều ngày hôm sau Ngôn Hành Yến thỉnh thoảng vẫn cứ phải
cười trộm hai tiếng, sau đó cầm trong tay thứ gì che mặt len lén nhìn Lệ Nam. Lệ Nam bị y cười đến không thể nhịn được nữa, bùng nổ ngay cổng
khu dân cư, chỗ một đám các bà các dì đang nhảy quảng trường: "Được rồi, có cái gì đáng cười chứ!"
"Nhưng cứ nghĩ đến cậu hôm qua thở hổn hển như vậy là... há há há..."
"Tôi thấy dạo này cậu không ho khan nữa mà bắt đầu thở gấp rồi đúng không?"
Ngôn Hành Yến chớp mắt mấy cái rồi thốt lên đầy ngạc nhiên: "Ôi chao? Cậu
không nói tôi còn thật sự không để ý đấy, đúng là lâu rồi tôi không ho
khan nữa!"
"... Chứ không phải tại cậu bị ngốc à?"
"Đúng là một chuyện đáng để ăn mừng..."
Lệ Nam nghe câu này là biết ngay Ngôn Hành Yến muốn gây sự, "Chúc mừng cái gì mà chúc mừng, ba lô của tôi còn đầy bài tập đây này, chờ ba mươi
ngày nữa cậu muốn đi đâu tôi cũng chiều." Nói đến đây Lệ Nam bỗng nhiên ý thức được thi xong hắn phải đưa Ngôn Hành Yến cùng nhau về nhà ở, ở một lần là ba tháng luôn, đến lúc đó phải giải thích lí do với bố mẹ thế
nào đây?
"Tiếng nhạc to như vậy cậu học không vào đâu, để anh
Ngôn mời cậu ăn kem, thời gian ăn một cái kem hẳn cũng không ảnh hưởng
gì đến việc của cậu đâu ha?"
"Cậu có nhìn thấy ba lớp trong ba lớp ngoài áo lên trên người mình không, còn dám nói chuyện đi ăn kem với tôi?"
Mặc kệ Lệ Nam nói có sách, mách có chứng phản đối có trật tự thế nào cuối
cùng hắn vẫn thua cái kiểu tôi không nghe và siêu sức mạnh thần bí của
Ngôn Hành Yến, rất nhanh hắn đã bị năn nỉ lôi kéo tới cửa hàng tiện lợi, lại bị ép buộc cầm trong tay một cây kem sữa.
Cứ như bắt ôm bom không bằng.
Đầu tháng năm phía chân trời chỉ có vài ánh sao mờ, Lệ Nam mặc áo khoác kín mít đối diện với hoàng hôn manh theo gió lạnh mặt mũi cứng đờ ăn kem,
tên đầu sỏ gây chuyện Ngôn Hành Yến ăn hai cái làm hàm răng bị đông cứng lạnh không chịu nổi, còn cố tình gây sự mà lén lút đưa hai phần của
mình cho Lệ Nam, lại còn tiện thể ghé vào cổ hắn hít hà vài ngụm tiên
khí sau đó chạy đi mua hạt dẻ ăn.
Thương thay cho Lệ Nam hai tay
trái phải cầm hai cái kem mà chẳng muốn ăn, hắn tránh né những con chó
đang lao về phía mình đánh hơi sau đó nói một tiếng không sao với người
dắt chó, hắn quay người nghe tiếng Ngôn Hành Yến còn đang lải nhải bên
tai: "Chỗ này buổi tối còn chiếu phim ngoài trời? Chúng ta ở phía Bắc
nên không phát hiện ra... Khu này thế mà còn có cả bảo vệ luôn, trên
cành cây còn treo cả xích đu nữa à?"
Bỗng nhiên nảy ra một câu: Người ta dắt chó đi dạo, hắn dắt Ngôn Hành Yến đi dạo.
Lệ Nam vất vả lắm mới hốc xong một cây kem nhưng một tay khác vẫn còn cầm
que kem còn lại, vài giọt kem chảy còn rơi lên vòng tay màu đỏ trên cổ
tay hắn, Lệ Nam thầm cảm thấy không ổn đáng tiếc hắn lại không phải là
cậu bé lúc nào cũng mang theo khăn tay tinh xảo, chỉ đành dùng tay không lau kem dính trên vòng tay.
" Ngôn Hành Yến, vòng tay quỷ sư cho tôi bị dính kem rồi, sẽ không sao chứ?" Lệ Nam vừa nói vừa ngẩng đầu
lên, nhưng trước mắt nào còn bóng dáng Ngôn Hành Yến? Người sống không
cùng tầng dắt mấy con chó nhỏ đi dạo, bà lão dắt cháu đi tản bộ, còn cả
những người đi làm uể oải vội vã đi ngang qua cũng đã biến mất.
Khu dân cư lớn như vậy bỗng chốc chỉ còn lại một mình Lệ Nam.
Mặt trời chiều khuất sau tay áo, ánh nắng chiều tà cuối cùng hoàn toàn biến mất, Lệ Nam còn cầm trong tay cây kem đã chảy mất một nửa ngồi xuống
ghế trên vỉa hè trong khu dân cư an tĩnh đợi Ngôn Hành Yến theo chân
tiến vào giấc mộng của mình.
Dưới ánh trăng sợi dây đỏ chính xác
báo cho hắn biết Ngôn Hành Yến đang quay trở về chỗ ở của hai người,
nghĩ có lẽ đối phương nhất định chuẩn bị về nằm lên giường rồi cả hai
mới an tâm đi vào giấc mộng.
Trong khoảnh khắc vạn vật tĩnh lặng, đến cơn gió đêm thoảng qua cũng như không có âm thanh, như một làn
hương thơm lượn lờ lan tỏa bên người Lệ Nam.
- - Tắc vi nhĩ như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên. Thị đáp nhi nhàn tầm biến, tại u khuê tự liên. (Tạm dịch: Người như hoa mỹ quyến, tháng năm như nước chảy. Rảnh rỗi tìm khắp chốn, xót xa ngay thư phòng.) (1)
Một khúc kinh kịch từ phương xa vọng tới, lạnh lẽo thê lương, tràn đầy oán
thán, giọng nữ uyển chuyển như khóc như kể, lại như một sợi tơ vàng từng chút siết lấy lục phủ ngũ tạng của Lệ Nam khiến cho lòng hắn căng
thẳng.
Hắn đứng dậy nhìn về phía xa xa nơi thanh âm truyền tới,
một cây đại thụ sum suê cho khuất tầm mắt của hắn nhưng trên ngọn cây
lại treo thứ gì bồng bềnh phấp phới, hình như là một ngọn cờ xí, Lệ Nam
nheo lại hai mắt cẩn thận quan sát lại thấy thứ kia như tay áo khẽ mở,
nhan sắc tịnh lệ, giống như một bộ quần áo.
Là một bộ quần áo biểu diễn màu hồng nhạt.
Lệ Nam thuận tay cởi cái ba lô nặng trịch ra, hắn đưa tay vào trong túi quần móc ra cái bút có thể nói chuyện với quỷ.
- - Nhân dịch lão, sự đa phương, mộng nan trường. Nhất điểm thâm tình, tam phân thiển thổ, bán bích tà dương. (Tạm dịch: Người sẽ già, đời lắm chông gai, mộng đẹp khó dài lâu. Một chút thâm tình, ba phần hời hợt, nửa ánh tà dương.)(2)
Tiếng ca u oán não nề dai dẳng càng lúc càng rõ ràng, tựa như tấm màn sân
khấu đã được kéo lên chính thức xông vào thế giới này. Sau khi Lệ Nam
lấy bút xong sau đó mới ngẩng đầu, bộ trang phục biểu diễn ở xa xa đã
biến mất chỉ còn lại lá cây rì rào và tiếng gió.
Mí mắt Lệ Nam
chợt giật, hắn nhanh nhẹn quay đầu chỉ thấy bộ quần áo kia tay áo tung
bay đứng sau lưng mình từ bao giờ, cứ như có một người vô hình đang
khoác nó.
Dáng người duyên dáng, mỗi bước đi lại uyển chuyển như một đào kép nổi danh trên sân khấu.
Lơ lửng trên bộ quần áo là một chiếc mặt nạ được tô vẽ trang điểm xinh đẹp theo kiểu nữ hoa đán, mắt phượng mày liễu, môi đỏ mọng khẽ nhếch, làn
điệu thê mỹ từ trong đó tràn ra, một câu hát ba tiếng thở dài.
- - vô tình vô tận khước tình đa, tình đáo vô đa đắc tận ma? Giải đạo đa tình tình tận xử, nguyệt trung... (Tạm dịch: Vô tình đến vô tận mà lại yêu quá nhiều, tình chẳng có bao mà sao không dứt? Hiểu rõ tình sâu đến tận cùng, trăng...)(3)
Lệ Nam nhét cây kem chảy vào trong miệng, cũng không quay đầu lại nhanh chân chạy.
- --
Chú thích:
(1) và (2) đều trích "Mẫu đơn đình" của Thang Hiên Tổ.
Mẫu đơn đình (phồn thể: 牡丹亭; bính âm: Mǔ dān tíng) hay còn gọi là Hoàn hồn
ký (giản thể: 还魂记; phồn thể: 還魂記; bính âm: Huán hún jì) hay Đỗ Lệ Nương
mộ sắc hoàn hồn ký (giản thể: 杜丽娘慕色还魂记; phồn thể: 杜麗孃慕色還魂記; bính âm: Dù
lì niáng mù shǎi huán hún jì) là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà
Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa
nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.
Nội dung chủ yếu của Mẫu đơn
đình là câu chuyện tình lãng mạn triền miên sinh sinh tử tử của đôi trai gái: Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai.
Đỗ Lệ Nương là con gái độc
nhất của quan thái thú Nam An là Đỗ Bảo. Nàng vừa xinh đẹp lại rất đỗi
thông minh nên vợ chồng Đỗ Bảo rất yêu quý, mời thầy học là Trần Tối
Lương về nhà dạy cho con gái về Kinh Thi. Nhà họ Đỗ giáo dục con gái rất nghiêm, suốt ngày Đỗ Lệ Nương chưa bao giờ dám rời khỏi khuê phòng nửa
bước. A hoàn là Hương Xuân cũng theo nàng cùng học, nhưng Hương Xuân rất ham chơi, thường trốn học đi ra ngoài.
Một hôm, Hương Xuân rủ Lệ Nương ra vườn hoa sau nhà chơi. Sắc xuân khắp vườn đã khiến cho Lệ
Nương vô cùng say đắm. Khi vào đình Mẫu đơn trong vườn nghỉ chân, Lệ
Nương chợp mắt ngủ thiếp đi, mộng thấy mình gặp một chàng thư sinh tài
mạo là Liễu Mộng Mai trò chuyện tâm tình rất tương đắc. Từ đó Lệ Nương
về nhà ốm tương tư Liễu Mộng Mai. Bệnh tương tư càng ngày càng nặng, Lệ
Nương vẽ một bức chân dung tự hoạ và đề một bài thơ bảo Xuân Hương đem
giấu dưới ngọn giả sơn rồi lặng lẽ qua đời. Vợ chồng Đỗ Bảo theo di
nguyện của con, an táng nàng dưới một gốc mai ở vườn hoa sau nhà. Sau đó Đỗ Bảo được thăng làm An phủ sứ ở Hoài Dương, trước khi đi ông cho dựng Mai Hoa quán ở trong vườn rồi sai Trần Tối Lương và Thạch Đạo Cô ở lại
trông nom phần mộ của Lệ Nương.
Liễu Mộng Mai lên kinh đi thi,
trên đường qua Nam An bị cảm ốm phải xin ở nhờ Mai Hoa quán. Một hôm
Mộng Mai ra sau vườn dạo chơi nhặt được bức chân dung tự hoạ và bài thơ
trước khi chết của Lệ Nương, liền đem về phòng. Mộng Mai vừa thấy chân
dung Lệ Nương tưởng như mình đã quen biết khi nào, tình cảm vô cùng sâu
nặng, cũng đề một bài thơ lên tranh, rồi suốt ngày ngồi bên bức vẽ,
"cùng chơi, cùng hỏi, cùng gọi, cùng đùa". Cảm tấm chân tình của Liễu
Mộng Mai, Lệ Nương đã ra khỏi bức tranh và hẹn hò ước nguyện với người
tình trong mộng năm xưa. Sau khi biết căn nguyên câu chuyện, Mộng Mai
năn nỉ Thạch Đạo Cô cho mở nắp quan tài lên. Lệ Nương sống lại, hai
người nên duyên vợ chồng, cùng với Thạch Đạo Cô lên kinh ứng thí. Trần
Tối Lương phát hiện ra bèn đến Hoài Dương tố cáo với Đỗ Bảo tội trộm mộ
của Liễu Mộng Mai.
Liễu Mộng Mai ứng thí ở Lâm An (tức Hàng Châu) thì gặp lúc quân Kim vào cướp phá. Việc yết bảng bị đình lại, Hoài
Dương bị vây hãm. Lệ Nương liền bảo Mộng Mai đến Hoài Dương dò la tin
tức cha mẹ. Mộng Mai đến Hoài Dương cũng vừa lúc quân Kim lui binh.
Nhưng Đỗ Bảo cho rằng Liễu Mộng Mai là kẻ dối trá nên đánh cho một trận
rồi áp giải về Lâm An thẩm vấn. Ngày yết bảng, Liễu Mộng Mai đỗ trạng
nguyên, nhưng Đỗ Bảo cố chấp vẫn không chịu nhìn mặt cả con gái lẫn con
rể. Đến khi Hoàng thượng hỏi rõ câu chuyện liền giáng chỉ cho nhà họ Đỗ: "Cha con vợ chồng nhận nhau, về phủ đệ thành thân". Cuối cùng cả gia
đình đoàn viên sum họp, Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai sống với nhau vô
cùng hạnh phúc.
- --
Câu (1) trích trong đoạn "Sơn đào
hồng" thoe mình tìm hiểu thì trong đoạn này Đỗ Lệ Nương du xuân sầu não, Liễu Mộng Mai nằm mơ và thốt lên "Tắc vi nhĩ như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên. Thị đáp nhi nhàn tầm biến, tại u khuê tự liên." Sau đó lôi kéo Đỗ tiểu thư vào trong đình, ở những câu thơ tiếp theo có
miêu tả về chuyện mây mưa của hai người (xin phép không trích tiếp nếu
bạn nào muốn có thể tự tìm hiểu). Nói chung mình xin giải thích theo ý
hiểu của mình, chàng thấy nàng xinh đẹp, tự thủy lưu niên cũng ý chỉ
thời gian qua đi, tìm kiếm biết bao lâu hóa ra lại ở ngay chốn khuê
phòng.
Về câu (2) được trích trong một đoạn khác chương "Thương
xuân – tìm xuân". Sau khi trở về từ khu vườn, Đỗ Lệ Nương luôn mơ thấy
một thư sinh cầm cành liễu đến tỏ tình, hai người hẹn ước bên Đình Mẫu
Đơn. Từ đấy Đỗ Lệ Nương sầu muộn đến hao gầy, ốm không dậy nổi. Trước
khi chết nàng nói với mẫu thân hi vọng được chôn dưới gốc cây đào, dặn
dò nha hoàn Xuân Hương giấu bức tranh tự họa của mình dưới khe đá ở Thái Hồ. Hiểu nôm na trong cuộc đời mỗi người, tuổi trẻ luôn dễ qua đi,
những điều tốt đẹp luôn cản đường, ước mơ ngọt ngào thì khó lớn, chút
tình cảm ấy nhạt nhòa chẳng khác gì mặt trời lặn.
(3) Vô tình vô tận khước tình đa, tình đáo vô đa đắc tận ma. Giải đáo đa tình biểu thuyết xử, nguyệt trung vô thụ ảnh vô ba. (Thang Hiên Tổ) Ý nói: Tận cùng của yêu là hận, tuyệt tình mà không dứt sẽ chuyển thành đa tình.