Lệ Nam đứng trước cửa sổ nhìn chăm chú con sông lẳng
lặng chảy xuôi cách đó không xa, nếu là hắn sẽ nghĩ sông cách nhà gần
như vậy, nhân lúc trời tối vắng vẻ không người vứt thi thể xuống sông.
Trừ khi dòng người qua sông này luôn rất đông, hắn chợt nhớ đến một cây cầu nổi tiếng trên mạng ở tỉnh, vì sông sâu và cằn cỗi tỷ lệ nhảy cầu tự tử cao nên dần dần được xã hội quan tâm, trên thân cầu được viết đầy những lời ấm áp cổ vũ tinh thần, chính quyền cũng trang bị thêm đèn điện trên cầu đồng thời chú trọng nâng cao số lần tuần tra ban đêm.
Vừa
nghĩ đến thành phố Lệ Nam lập tức nhận ra điều gì đó, hắn nhanh chóng mở ngăn kéo bàn cà phê trước sô pha, lấy ra gói thuốc lá đã bóc vỏ, thuốc
lá S, quả nhiên, đây là loại thuốc lá đặc sản của tỉnh bọn họ, cũng vì
quá mức phổ biên nên trước đó Lệ Nam không nhận ra một gợi ý dễ thấy như vậy.
Khóe mắt lại liếc thấy cái bật lửa trong ngăn kéo, bên trên ghi rõ biểu tượng quán rượu XXX, Lệ Nam nhẹ giọng cười, cũng lấy ra
ngoài.
Tiếp theo hắn rút mấy tờ giấy ăn lót tay lấy mấy thứ đã
vứt trong thùng rác ra, mì ăn liền là loại bán chạy đến nước ngoài cũng
có nên không có gì đáng chú ý, mặc dù được bán trong chuỗi cửa hàng trải rộng toàn quốc nhưng ở tỉnh này chỉ có một chi nhánh.
Lệ Nam nhớ kỹ từng cái, cuối cùng ánh mắt tập trung vào lon bia.
Nhãn hiệu nhỏ không mấy nổi tiếng, ngoài tỉnh lị sẽ không có ai uống, lúc
trước hắn lên mạng tìm kiếm bài viết của một đàn anh trường đại học lý
tưởng, anh ấy đã đề cập một câu như vậy trong bài post.
Ngôn Hành Yến thổi sáo một lúc cảm thấy tức giận với một con quỷ chẳng để làm gì, quay người lại đã thấy Lệ Nam đang trầm tư trước đống rác. Áo khoác của hắn mở rộng, cơ ngực mơ hồ lộ ra dưới chiếc áo sơ mi bó sát, tay áo vẫn xắn lên đến khuỷu tay lộ ra đường nét cánh tay lưu loát, giữa động tác
ẩn hiện gân xanh càng thêm gợi cảm quyến rũ.
Hai chân dài thẳng
tắp duỗi ra, bởi vì khoảng cách giữa ghế sô pha và bàn cà phê quá hẹp tư thế cớ hơi bị bó buốc nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của Lệ Nam
khi hắn đang ngồi suy nghĩ nghiêm túc.
"... Phát hiện cái gì." Ngôn Hành Yến không hiểu tại sao mình lại muốn nuốt nước miếng.
"Cậu còn nhớ Cầu Tự Tử được đồn thổi trong tỉnh lúc trước không? Nếu không
đoán sai thì chính là chỗ đó." Lệ Nam chỉ ngón tay ra hiệu Ngôn Hành Yến đi đến bên cửa sổ nhìn, "Nhớ kỹ phương hướng để ra ngoài tìm."
Ngôn Hành Yến không hỏi vì sao, y đã có câu trả lời, ánh mắt y đảo qua những thứ trên bàn trà cũng hiểu được bảy tám, trong lúc y đứng trước cửa sổ
Lệ Nam dạo qua căn nhà một vòng, cuối cùng hắn dừng lại trước mặt nữ
quỷ, "Chúng tôi phải đi, sau khi ra khỏi đây chúng tôi sẽ cố gắng hết
sức giải quyết chuyện của cô."
Nữ quỷ yên lặng giương đôi mắt
trũng sâu, không còn vướng bận vì sao tay chân không vừa vặn, cái đầu
lăn đến trước cửa dùng sức đưa mặt chỉ hướng cho họ ra ngoài.
Vừa bước một chân ra cửa Lệ Nam bỗng phát hiện mình đang đứng trên cầu Nại
Hà ngựa xe như nước, ngẩng đầu nhìn cái chân đang đặt trên bậc thang,
không cần quay đầu lại hắn cũng có thể biết Ngôn Hành Yến đang đứng sau
lưng cách mình một cánh tay.
Thời gian mới qua mười lăm phút nhưng hai người cũng mất hứng thú dạo chơi, gọi ngựa về thẳng Ngôn phủ.
Lần đầu tiên tới nơi này trên đầu Lệ Nam đang đội khăn cô dâu, lần thứ hai
trở lại hắn mới phát hiện cổng vòm của tòa phủ đệ này rất cao, hai chữ
"Ngôn phủ" cũng được viết cực kỳ khí vũ hiên ngang, vào cửa, hàng lang
quanh co, cầu nhỏ nước chảy, mặc dù diện tích tổng thể không tính là lớn nhưng khắp nơi được bài trí tỉ mỉ cho thấy chủ nhà rất có gu và thú vị
trong cuộc sống.
Nếu trên mặt Ngôn quỷ sư có thể mang nhiều cảm xúc hơn có lẽ ngài sẽ luôn nở nụ cười hòa ái.
Thời gian hai người trở về quá sớm, Ngôn quỷ sư ở trong thư phòng thấy hai
người về còn thấy lạ, đến khi Ngôn Hành Yến nói rõ chuyện vừa gặp phải
ngài trầm ngâm chốc lát, thu hồi sợi dây đỏ bện từ tóc thần Chung Quỳ
trên tay Lệ Nam rồi lấy ra một cái bình nhỏ, đổ thứ chất lỏng màu đỏ bên trong lên sợi dây sau đó giao lại cả giây và bình cho Lệ Nam.
"Máu Cùng Kỳ, cách một tháng nhỏ lên một giọt, quỷ bình thường sẽ không dám
tới gần ngươi. Việc trực tiếp kéo ngươi vào giấc mộng như vậy ở nhân
gian quá nguy hiểm."
Lệ Nam cũng nghĩ tới vấn đề tương tự, lỡ đâu hắn đang đi sang đường lại rơi vào trong mộng chỉ sợ sẽ phải cùng con
quỷ kia bám trên lề đường rống cổ kêu oan, Ngôn quỷ sư suy nghĩ vấn đề
toàn diện mà cẩn thận khiến Lệ Nam không thể không cảm ơn ngài một lần
nữa.
Ngọn nến trắng đặt ở bên cạnh bàn lập lòe ba cái, Ngôn Hành
Yến tóm lấy tay Lệ Nam cười cười với hắn, chỉ nghe Ngôn quỷ sư mở miệng
nói: "Trở về đi." Trước mắt bỗng nhiên trời đất ngả nghiêng, Lệ Nam tỉnh lại trong căn phòng ngầm ở nhà họ Ngôn, hắn vẫn quỳ trên đệm hương bồ,
toàn thân đau nhức, đầu gối càng là tê dại không còn cảm giác, nến xung
quanh đã cháy hết tích đầy sáp đỏ.
Lệ Nam vén chiếc khăn phủ đầy
bùa chú trên đỉnh đầu lên, đối diện với con mắt bình thường của Ngôn
Hành Yến, "... Nhìn đôi mắt trắng đen của cậu tôi lại có chút không
quen."
Ngôn Hành Yến không quan tâm đến vấn đề này của hắn, "Trời đã sáng, cậu muốn ngủ một lát không?"
"Ngủ cái gì mà ngủ, tra án đi."
Ngoài miệng nói muốn tra án nhưng không có khả năng hai học sinh cấp ba đi
điều tra thực địa, chớ nói chi ban ngày còn phải đi học, anh họ Ngôn
Hành Thiện đang học đại học trong tỉnh, nghe Ngôn Hành Yến miêu tả địa
phương xong ra hiệu không thành vấn đề.
"Yên tâm, anh có người ở sở cảnh sát."
Cô út cũng ngỏ ý mình sẽ đi hỗ trợ, thuận tiện sửa lại cho đúng lời của
Ngôn Hành Thiện, "Không phải nó có người trong sở cảnh sát mà là trên
tỉnh thành lập tổ điều tra đặc biệt phối hợp với thiên sư để điều tra
chuyện thần bí... Tục xưng Quỷ Điệu Biện."
Tên này, quá thô bạo.
Lệ Nam cảm thấy không còn chuyện gì cần mình làm nữa, lại nói ba tháng sau thi đại học, "Vậy con... về trường chờ tin tức của mọi người."
*
Ba ngày sau Lệ Nam ngồi ngáp ngắn ngáp dài trong tiết ôn bài đầu giờ,
trong cơn buồn ngủ bỗng nghe tiếng động ồn ào náo nhiệt trước cửa, nhìn
lên thì thấy Ngôn Hành Yến lâu ngày không đi học xuất hiện trước cửa
lớp.
Ngày ấy hai người vốn là cùng nhau rời khỏi nhà họ Ngôn
nhưng lái xe đến cổng trường thì Ngôn Hành Yến bỗng nhiên nói y phải đi
làm vài việc, sau đó mất tích mấy ngày liền. Lệ Nam nghĩ đến giữa bọn họ có ước hẹn hồn phách không thể cách xa nhau quá 1km, Ngôn Hành Yến nhất định không đi quá xa, kết quả ba ngày liền người này lấy hắn làm tâm
chạy loạn trong bán kính 1km.
Sáng nay tỉnh lại Lệ Nam cảm nhận
được Ngôn Hành Yến tới gần, nghĩ có lẽ người này sẽ tới trường học, kết
quả người này đi học đúng như hắn dự liệu.
Sắc mặt Ngôn Hành Yến
tốt hơn trước kia nhiều, ít ra không phải cái kiểu nói nửa câu ho khan
mười tiếng như trước nữa, bước đi nhẹ nhàng, khi chạy còn có gió thổi
qua. Y vừa vào cửa không nói hai lời đã xông thẳng đến chỗ Lệ Nam, hùng
hùng hổ hổ vùi đầu vào cổ hắn ngay trước ánh mắt của tất cả mọi người,
nghiêm túc hít một hơi mới quay về chỗ mình ngồi xuống.
Lệ Nam: "..."
Vì còn đang trong tiết đọc sớm bạn học quanh chỉ chú ý đến hai người một
chút, có lẽ là chưa tỉnh ngủ, cũng không ai cảm thấy có gì lạ, rất nhanh đã tiếp tục viết chính tả của mình, còn Lệ Nam dùng sách ngữ văn che
mặt, quay lưng ghế về phía sau nhỏ giọng hỏi: "Cậu đi làm gì đấy?"
"Khụ... Đi tìm nhà cho chúng ta."
"Cái gì?" Lệ Nam rất kinh ngạc quay đầu lại, "Nhà gì?"
"Thì nhà để ở đó, chậc, bây giờ tôi không cách xa cậu được, cậu lại không
thể rời khỏi trường học, mấy thứ kia của tôi lại không thể mang vào kí
túc xá cho người khác thấy, nên hai ngày trước tôi đã mua một căn chung
cư được trang hoàng sạch sẽ, chia thành hai tầng, bên trên cho cậu tự
học, bên dưới của tôi." Ngôn Hành Yến ấp úng ho khan hai tiếng, uống
miếng nước tiếp tục nói: "Kết quả lúc xem phòng phát hiện trong nhà có
gì lạ, tôi tốn hai ngày trừ tà đổi phong thủy hôm nay mới xong... Lát
nữa tôi làm thủ tục lui kí túc xá cho cậu, tan học cậu về phòng thu dọn
đồ đạc, tối nay xách đồ sang ở với tôi."
Lệ Nam: "..."
Hắn cũng không biết nên sợ Ngôn Hành Yến mười bảy tuổi đã mua được nhà hay
nên hỏi trong nhà có thứ gì, cuối cùng hắn đem trọng điểm rơi vào điều
quan trọng nhất học sinh lớp 12 nên chú ý: "Cậu không phải lên đại học
à?"
"Lên chứ..." Ngôn Hành Yến gật đầu như chuyện đương nhiên,
"Cậu đi đâu tôi sẽ đi đó, cậu không cần áp lực, thi vào đâu cũng không
thành vấn đề. Khụ khụ khụ... Đương nhiên Đại học N là tốt nhất, bên
trong có vài người đồng nghiệp, cả Ngôn Hành Thiện cũng học ở đó."
Đại học N... Điểm của Lệ Nam cũng không thể nói là cao để chọn chuyên
ngành, lỡ đâu vào ngày thi lại đau đầu đau bụng, có khi còn chẳng qua
nổi điểm chuẩn, kết quả Ngôn Hành Yến chưa từng học tử tế nổi hai tiết
lại nói chuyện cùng nhau thi vào đại học như đang tùy ý chọn món ăn...
"Mấy người khụ... tất cả đều được vào đại học?"
"Ờ, phúc lợi quốc gia."
"..."
"Tôi đây tốt xấu gì cũng mới coi là một nửa, có phúc lợi của tôi không?'
Ngôn Hành Yến nghe vậy con mắt lộ ra ngoài cong thành vầng trăng khuyết,
"Hả? Tôi còn tưởng cậu sẽ liều mạng dựa vào năng lực của bản thân để vào đại học chứ, khụ khụ khụ..."
"Cậu nghĩ tôi chính trực quá rồi
đấy!" Lệ Nam cười cười, ngồi lại bàn học chỉ chừa lại cho bàn sau một
bóng lưng thẳng tắp cùng với cần cổ thon dài.
Tư thế ngồi của hắn rất tốt, người xung quanh đều cong thắt lưng rụt cổ viết chữ chỉ hận
không thể dán mặt lên trang giấy, chỉ có Lệ Nam ngồi ngay ngắn nghiêm
chỉnh, đầu hơi cúi, thị lực cũng tốt, như hạc giữa bầy gà.
Ngôn
Hành Yến nhịn không được rướn cổ lên xem Lệ Nam viết chính tả bài thơ cổ nào, lại thấy trong tay đối phương là pháp khi hình cái bút mang ra từ
địa phủ.
Người này thế mà ỷ vào pháp khí không cần tốn mực, không cần thay ruột lấy nó làm bài thi? Mấu chốt là chính cái pháp khí kia
còn đồng ý, nếu y cầm sáo trúc đi xâu thịt nướng thì có khi nó xiên mình luôn rồi.
Lệ Nam không biết lúc này Ngôn Hành Yến đăm chiêu suy
nghĩ, ban đầu hắn cầm pháp khí bút viết chữ cũng không để ý, kết quả
thấy nét mực đều đặn còn không phải thay ngòi thì muốn ôm luôn vào phòng thi, bài thi dính đầy linh khí nhất định có thể trừ tà chấn quỷ không
được lại gần, có khi pháp lực lại khiến thành tích của hắn cao hơn thì
sao?
Đương nhiên hắn chỉ nghĩ linh tinh vậy thôi, hai tiết tự học buổi sáng còn chưa qua Ngôn Hành Yến nhiều năm không đi học đã ngủ gật ở bàn cuối.