Arthur từ nãy đến giờ vẫn phải ngồi coi 2 vị này đút cơm chó cho nó ăn,
thật sự thì ông ta cũng muốn chen vào để đổi qua chủ đề về Morgan và
Gorau lắm, dù sao ông ta cũng đã chờ hàng triệu năm rồi, giờ đây sự thật đằng sau vụ việc năm đã gần ngay trước mắt mà không thể làm gì được thì quả đúng là cực kỳ khó chịu.
Nhưng Arthur có thể làm gì trong
hoàn cảnh hiện tại cơ chứ? Avalon căn bản sẽ bóp chết ông ta ngay lập
tức nếu như ông ta dám xen vào chuyện của bọn họ giữa chừng, dù sao vị
này cũng mang tiếng là tàn bạo nhất trong 18 lệnh bài, căn bản là đối
tượng mà nên tránh xa được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu.
Mà thật ra thì Arthur cũng cảm thấy khá hứng thú với cảm nhận của Riley khi mà
Avalon đã kể ra hết mọi việc, dù sao bất cứ sinh vật nào cũng vậy, khi
biết cảm xúc của mình té ra chỉ là 1 thứ bị đối phương chơi đùa, kiểm
soát qua từng đó thời gian thì đương nhiên đều sinh ra sợ hãi.
Bản thân Arhur cũng cảm thấy rợn hết cả người khi nghe Avalon kể, thực sự
thì ai ai cũng biết Avalon chính là kẻ khiến mọi cuộc tình trở nên khả
thi, nghe qua vấn này cũng đã thấy kinh khủng rồi, dù sao đến cả việc
yêu, thứ mà rất nhiều sinh vật tưởng mình đã được tự do chọn lựa mà thật ra lại bị 1 kẻ khác sắp xếp thì đây cũng chỉ là phản ứng thường tình mà thôi.
Hơn cả Avalon cũng không chỉ có vậy, tình yêu cho gia
đình, giữa cha mẹ với con cái, anh em chí cốt, v.v, thậm chí cả mảng hận thù, căm ghét, v.v đều là do Avalon điều hành, tất cả những thứ đó được 1 kẻ duy nhất sau màn giật dây tất cả, càng chứng kiến nhiều, càng biết nhiều thì chúng ta lại càng sợ hãi thần linh hơn.
Vậy tình
thương mà Arthur dành cho Morgan để rồi sinh ra 1 sự hận thù, lòng căm
phẫn bất tận với Gorau phải chăng đến cuối cùng cũng chỉ là do Avalon
muốn như vậy? Càng nghĩ thì ông ta càng cảm thấy sợ hãi, đôi khi không
biết gì lại chính là cách đạt tới sự hạnh phúc đời thường nhanh nhất,
bây giờ mọi chuyện chỉ khiến cho ông ta càng ngày càng trở nên rối bời
thêm.
Nhưng câu trả lời của Riley lại khiến cho Arthur ngộ ra rất nhiều điều, đúng vậy, nếu ngay từ đầu Avalon đã sắp đặt sẵn như vậy thì tại sao không chấp nhận nó? Miễn là bản thân ông ta chấp nhận nó là đã
quá đủ rồi, cha yêu thương con gái chẳng có gì sai cả, ngay cả chuyện
hận thù kẻ dẫn đến cái chết của con gái mình cũng vậy.
Đây chính
là tính logic trong yêu, Avalon chỉ đơn giản là thông qua đó để tạo ra
các mối quan hệ ban đầu, còn việc nó đi tới ngang đâu và xa như thế nào
là hoàn toàn do các cá thể tham gia trong mối quan hệ đó can thiệp vào,
Arthur thương Morgan bằng cả trái tim và hận Gorau bằng tất cả lý trí,
đó là con đường mà ông ta đã chọn lựa, là con đường mà chính ông ta muốn đi.
Nghĩ kỹ xong thì Arthur cũng chỉ biết thở dài, ông ta đã
sống quá lâu rồi, sống lâu hơn cả khởi nguồn của chủng tộc Aura
Guardians gấp mấy lần và gấp hàng trăm triệu lần so với Riley bé nhỏ,
vẫn còn non dại, có thể chỉ có mỗi Tha là đủ đảm đương để đứng ra rồi tự nhận rằng mình lớn tuổi hơn con thỏ này trong các sinh vật cấp phàm.
Nhưng đến cuối cùng Arthur lại thua về nhận thức so với 1 tên nhóc chỉ mới 10 tuổi, việc này khiến ông ta tự dưng muốn cười để mỉa mai chính mình
nhưng cũng đồng thời phải giữ im lặng khi mà ở bên cạnh ông ta, Avalon
đang đưa ra quyết định sau cùng của mình trong mối quan hệ này với
Riley.
Sau khi mọi chuyện đã kết thúc viên mãn thì Arthur mới thở dài nhẹ nhõm, chứng kiến cặp đôi này khiến cho ông ta cảm giác mình như già đi rất nhiều vậy, cứ như chuyên gia tư vấn tình cảm dù trên thực tế thì 1 trong 2 kẻ trước mặt ông ta còn lớn hơn ông ta gấp khoảng chục
lần gì đó.
"E hèm, chúng ta cũng nên trở lại chủ đề chính thôi
nhỉ? Điều kiện thứ nhất về căn bản ngươi cũng hiểu rồi, ta không thể nào làm gì được ngay từ đầu khi ta chính là bên bị ép buộc, điều kiện thứ 2 thì đơn giản thôi.
Dù sao kiểu gì thì nó sẽ tự rụng và mọc lại
hoàn chỉnh sau mỗi 1000 năm nên ta cũng có cất 1 đống ở trong kho, nhưng bản thân ngươi cũng nên nhận thức được rằng giờ đối với ngươi và ngài
ấy thì thứ này hoàn toàn không có bất cứ giá trị nào cả ngay từ đầu
rồi."
Để giải thích kỹ càng thì trong tộc thỏ song đồng nhãn thì
chỉ có mỗi Arthur và những đứa con của ông ta là có thể mọc sừng được,
nó không hề được di truyền xuống lứa con cháu sau này mà chỉ được giữ
nguyên trong 2 thế hệ duy nhất, ngoài ra thì đây được coi là biểu hiện
danh giá nhất của cả tộc luôn rồi.
Nhưng đám con của Arthur chỉ
mọc được thôi chứ không hề tự rụng hay hồi phục như ông ta được, trong
xuyên suốt mấy tỷ năm nay thì chỉ có mỗi Morgan là kế thừa được hoàn
chỉnh đặc tính này nên toàn tộc cũng như ông ta đều tin rằng cô ấy chính là kẻ sẽ sánh ngang được với ông ta trong tương lai, con thỏ song đồng
nhãn sở hữu tuổi thọ bất tận.
Nên việc để mất Morgan đã thực sự
khiến cả tộc thỏ song đồng nhãn bất mãn với các vị thần và cùng với
Arthur thoái ẩn cho tới tận ngày nay mà không hề có bất cứ sự hối tiếc
hay phản đối nào vì họ biết rằng chính Gorau đã bóp chết hy vọng của bọn họ còn các vị thần thì lại giúp ông ta.
Trở về đặc tính của cặp
sừng này, nó có thể ban cho chủ sở hữu 1 lượng may mắn nhất định, thường thì Arthur sẽ cho các cặp cha mẹ thỏ song đồng nhãn có công với tộc 1
cặp để khi con họ chào đời thì có thể mài cặp sừng thành bột rồi trộn
với sữa cho nó uống mãi cho tới tận khi cai sữa tức cũng là vừa hết 1
sừng.
Điều này sẽ khiến những con thỏ song đồng nhãn nhận được 1
lượng lớn may mắn hay nói đúng hơn là chúc phúc của Prosperus dù chúng
đã nhận được 1 mớ vì là gia luyến của lệnh bài hệ thường rồi, nói chung
việc nhận được 1 cặp sừng hoặc chỉ 1 bên sừng thường là 1 sự vinh hạnh
rất lớn vì đây chính là biểu tượng chứng minh rằng bọn họ đã đóng góp
rất nhiều cho tộc.
— QUẢNG CÁO —
Sự đóng góp lớn lao của
họ sẽ được Arthur ban thưởng bằng 1 đời sau có tiềm lực lớn hơn những
đứa bạn đồng trang lứa gấp nhiều lần, đây cũng chính là những cá thể đặc biệt có thể phá được mốc 10 triệu tuổi và tiếp tục sống tiếp hàng chục
triệu năm sau đó, nói chung là 1 sự ban ân rất rất lớn thay cho những
đóng góp của họ.
Đây cũng chính là lý do mà Riley nhắm tới cặp
sừng này của Arthur, cậu muốn những đứa con của cậu và Whitney có tiềm
lực và 1 khởi đầu cao hơn so với đồng trang lứa xét theo phương diện của tất cả mọi chủng, việc này sẽ giúp chúng đỡ phải vất vả hơn trong tương lai.
Nhưng hiện tại nếu Whitney đã là Avalon rồi thì thực sự thì cũng chẳng cần nữa vì các vị thần chắc chắn sẽ tận lực phù hộ cho con
của cả 2, trong số đó đương nhiên là có cả Prosperus, thực sự thì giá
trị của cặp sừng này không còn quá cao so với cậu nữa rồi.
Có
điều Riley đương nhiên cũng muốn tranh thủ 1 cặp, dù cậu và Avalon không cần nhưng Rice thì chưa hẳn nên nếu được thì cậu vẫn muốn giúp đỡ anh
ta phần nào, dù sao gần đây cậu gọi anh ta đi làm mấy việc vặt cũng hơi
nhiều nên coi đây như là phần thưởng đi, với mớ công sức đã bỏ ra thì
anh ta thực sự rất xứng với nó.
Arthur nghe xong thỉnh cầu của
Riley thì cũng gật đầu đồng ý, dù sao mấy cái này ông ta cũng cất trong
kho cả đống, thiếu 1 cặp đôi khi lại nhìn đỡ vướng chỗ hơn ấy chứ, mà
thật ra thì ông ta cũng có hứng thú với thằng nhóc Rice kia nên đương
nhiên cũng sẽ đầu tư ít nhiều vào nó, coi như xem nó đi được bao xa vậy.
Sau khoảng 5 phút thì có 3-4 con thỏ bắt đầu bưng vào đây 1 cặp sừng khổng
lồ để bên cạnh Riley, giờ cậu cũng được tháo xích xuống rồi, còn về cặp
sừng thì mỗi cái chắc phải cao gấp 1.5 lần cậu, tuy cậu tự biết là bản
thân lùn rồi nhưng có cần nhất thiết phải tới cái cấp độ này không?
Avalon khi thấy phản ứng của Riley thì cũng cười thầm rồi thay đổi về hình
dạng của Whitney, thực sự thì Tuyệt có hơi quá cao so với tầm của cậu
hiện tại, mà ở dạng Whitney cũng phù hợp với cả nhóm hơn là dạng kia, dù sao thì miễn cậu chấp nhận phần bản chất của cô ấy là được rồi.
"Giờ còn mỗi điều kiện thứ 3 thôi nhỉ? Ta từ nãy đến giờ vẫn chưa thật sự
hiểu rõ ý của ngươi là gì? Chẳng lẽ nơi cất giữ mọi manh mối liên quan
đến cây sinh mệnh hay sao? Nếu vậy chắc chỉ có 1 nơi duy nhất thuộc
trong diện đó, 1 trong 2 bí cảnh của gia tộc Aura Guardians phải không?"
"Đúng như ông đoán, tất cả mọi manh mối đều được đặt ở đó và kẻ canh gác nó
là cận thần Wolf, nếu chỉ mình ông tới đó thì không bao giờ thắng nổi
Wolf đâu, cái bí cảnh kia đã khiến cho nó gần như bất bại dưới thần rồi, chỉ có khi nào đời tộc trưởng tới và xác nhận thì nó mới đồng ý thả cho chúng ta vào mà thôi."
"Vậy tại sao phải cần chờ đến ngày cây
sinh mệnh được trồng lại? Không phải chúng ta có thể đi ngay lúc này hay sao? Ngươi muốn tới Indigo Plateau để lấy lại 'thân cây' chứ gì? Chi ta vài phút là ta có thể san bằng cả đỉnh núi đó và mang cái ghế kia cho
ngươi."
Arthur vừa nói vừa nhìn về phía Riley với 4 con mắt đỏ
rực, ông ta không đùa đâu, ông ta hoàn toàn có thể làm được nhưng ông ta quên mất rằng con người là 1 chủng tộc quan trọng nằm trong bố cục của
vị kia, nếu ông ta làm vậy thì không khác gì thực sự chọc đến thần nộ
cả, hơn cả Avalon còn ở ngay hiện trường, ông ta hoàn toàn không thể nào rời đi khỏi đây nếu vẫn giữ cái tư tưởng như vậy.
"Đừng quá nóng vội, chúng ta không cần phải làm tới mức độ phá mất bố cục của vị kia,
lý do mà cần phải tới ngày cây sinh mệnh được trồng xuống là vì tốt cho
cháu của ông cả, nếu chúng rời đi khỏi đó cũng như có cái gì đó tiến vào trong khoảng thời gian này thì chúng sẽ mất đi cơ hội kia, dù sao nhờ
cái bí cảnh đó nên chúng mới duy trì được tới tận bây giờ."
Hình
như Riley vừa nói ra cái gì đó không đúng thì phải vì võng mạc của
Arthur bắt đầu có dấu hiệu kia rồi, nếu nó mà nhảy lên tiếp thì có khi
cậu sẽ bị cái áp lực khổng lồ này đè bẹp mất, may mà có Avalon đứng ra
cho ông ta 1 phát đấm văng lui ra phải hàng trăm km nên cái khí tức kia
tạm thời đã biến mất hoàn toàn rồi.
Sau đó thì cấu trúc không
gian cứ như bị đảo ngược lại, Arthur đang nằm bất tỉnh ở đâu đó ngoài
kia tự dưng lại xuất hiện về đây lại, không gian bị phá hủy bởi cú đấm
của Avalon cũng dần dần phục hồi lại nguyên trang nhưng cặp sừng trên
đầu của ông ta cũng ngay lập tức rụng xuống và hóa tro.
Té ra đây chính là Move độc quyền của tộc trưởng tộc thỏ song đồng nhãn, né tránh nhân quả, quả đúng là 1 Move quá đáng sợ, Arthur lúc nãy đã lấy cái giá là cặp sừng trên đầu của mình để sửa chữa lại nhân quả khiến cho cú đấm của Avalon trên mặt lý thuyết vẫn chưa thật sự được tung ra.
Tiếc là cái giá của nó là 1 phần cơ thể của Arthur nên đây mới chính là chức năng chính của cặp sừng, chính vì chúng có thể tái tạo lại sau mỗi 1000 năm nên ông ta có thể mặc sức sử dụng mỗi 1000 năm 1 lần, tuy Morgan
không có Move này do yếu tố độc quyền của nó nhưng vậy cũng đã là rất
mạnh rồi.
"Ngài ra tay hơi nhẫn tâm quá rồi đấy, nó thực sự rất
đau, có điều bản thân tôi cũng tự nhận thức được rằng mình phản ứng có
hơi thái quá nhưng thằng chó Gorau kia dám chơi con gái của ta, đáng lý
ra ta phải ép con bé ở nhà, không, đúng không là triệt sản hắn ta vào
cái năm đó rồi mới đúng.
— QUẢNG CÁO —
Có điều nhờ nắm đấm của ngài nên tôi cũng suy nghĩ kỹ rồi, dù sao giờ hắn tới bộ xương cũng không còn thì chẳng có lý do gì phải tiếp tục mối hận thù này nữa cả,
hậu đại của hắn với con bé không có tội nên đương nhiên tôi sẽ đón chúng về để chăm sóc, nuôi lớn nhiệt tình.
Vậy giờ Riley, ý của ngươi
là gì? Tại sao chúng ta không thể tới bí cảnh kia vào lúc này được? Tại
sao phải đợi tới thời cơ chín muồi và cái mà ngươi nói nhắc tới là cái
gì? Nó có liên quan trực tiếp liên quan đến tiềm lực của thằng cháu của
ta à? Và bao lâu thì ngươi định sẽ trồng cây sinh mệnh xuống?"
"Chắc ngài cũng biết vụ việc 3000 năm trước, việc cây sinh mệnh bị đốn hạ đã
làm sói mòn đi Aura trên khắp lục địa Indigo này và khiến rất nhiều Aura Guardians mất hoàn toàn khả năng thao tác Aura, những thế hệ sau này vì lai tạp quá nhiều với chủng người cũng như mất đi sự ban ân của cây
sinh mệnh nên cơ thể đã không còn mang Aura Seed nữa, phải nói đúng hơn
là không còn thích hợp.
Chúng tôi cứ như trở thành gen lặn vậy
trong khi có Aura thì chúng tôi lại là gen trội mạnh nhất đủ khả năng
lai tạo với bất cứ chủng nào mà không hề phải lo đến chuyện sói mòn gen
nhưng sau khi mất đi cây sinh mệnh thì chúng tôi cũng đã đánh mất quá
nhiều thứ.
Chỉ có vào cá thể may mắn được thông qua quá trình lai tạo có chọn lọc như tôi hay 10 gia chủ hiện tại cũng như các thành viên hiện tại của gia tộc là may mắn có đủ khả năng gánh chịu được Aura Seed và sau đó thông qua Mew đại nhân để trồng lại Aura Seed bên trong
người.
Cháu của ông được sinh ra từ gen của Gorau tức Aura
Guardians siêu thuần chủng với trên 4 cặp cánh và Morgan, thỏ song đồng
nhãn có mức độ huyết mạch gần với ông nhất, 2 đứa nó đương nhiên kế thừa được gen của cả cha lẫn mẹ do 1 vài yếu tố liên quan đến bí kỹ.
Nhưng vì vụ việc 3000 năm trước đã gây ra sói mòn Aura nên cũng đã khiến cho
rất nhiều Aura Guardians mất đi Aura Seed, 2 đứa cháu của ông nếu như
không được nuôi dưỡng ở bên trong đó mà ra ngoài này trong khoảng 3000
năm gần đây thì đương nhiên kết cục cũng sẽ giống y hệt như những cá thể ngoài này.
Nói chung thì chúng là những cá thể được chọn để tiếp tục kế thừa Aura Seed từ 3000 năm trước, chúng đang chờ tới lúc ngoài
này 1 lần nữa ngập tràn Aura rồi mới bước ra ngoài còn hiện tại thì tự
giam lỏng chính bản thân mình trong bí cảnh kia chính là quyết định hợp
lý nhất để giữa lại dòng gen thuần chủng này rồi."
"Tức tổ tiên
của ngươi vào 3000 năm trước đã có 1 cuộc tuyển chọn những thành viên
xứng đáng để tới sống trong bí cảnh, nơi hoàn toàn khép kín với bên
ngoài và có đủ lượng Aura để nuôi dưỡng 2 đứa trẻ cho tới khi những kẻ
bên ngoài như người thành công trồng lại cây sinh mệnh và mang chúng đi
ra.
Lý do mà tổ tiên các ngươi chọn chúng là vì tiềm lực cũng như dòng gen của chúng có thứ bậc cao nhất trong tất cả cũng như số lượng
tuổi thọ đáng kinh ngạc của chúng chứ gì? Chúng là những cá thể duy nhất có thể trụ được tới ngày mà đám ở bên ngoài như các ngươi thành công."
"Về căn bản thì là như vậy, giờ chúng ta cũng nên tới chủ đề chính nhỉ? Sự
thật đằng sau vụ việc hàng triệu năm về trước, lý do mà Gorau và Morgan
quyết định lừa ông thay vì cả 2 cùng chung tay trở về vào cái ngày đại
thắng mà ai cũng vui vẻ đó.
Sự thật đó chính là căn bản tất cả đã là sự thật ngay từ đầu, sự đau khổ của Gorau là thật, cái xác kia là
thật, cái chết của con gái ông đương nhiên cũng là thật, tất cả đều là
sự thật ngay từ đầu, thứ mà ông đã thấy, đã trải qua chính là sự thật
không thể hối cãi."
"Đúng vậy, ta cảm nhận được tâm tình lúc đó
của Garou, cái xác kia chắc chắn là của Morgan không thể nào nhầm được,
ta vẫn nhớ như in cái ngày đó, ta tuyệt vọng tìm kiếm bất cứ sự sống nào trong cái xác vô hồn đó, ta cố gắng thay đổi sự thật và tự lừa dối
chính mình rằng đây là cái xác của ai đó khác chứ không phải là của con
gái ta, rằng con gái ta vẫn chưa chết."
"Đáng lý ra Morgan đã
chết theo nghĩa đen, bất cứ ai bị Ghoul bắt nhốt đều không thể nào sống
sót trở về được, thậm chí là không thể nào gia nhập vào vòng đầu thai để đạt tới được sự an nghỉ sau cùng, nhưng con gái ông lại khác, cô ta đã
trở về bằng lý do nào đó."
"Cái gì? Bị Ghoul hút hồn mà vẫn chưa
chết? Nhưng nếu dù điều đó có đúng là sự thật và nó đã được Giratina đẩy về đi chăng nữa thì ta cũng đã hủy xác của nó rồi mà, nó hoàn toàn
không có khả năng quay về được nữa, dù có đầu thai về lại với đầy đủ ký
ức cũng vẫn vậy, không có con thỏ song đồng nhãn nào ra khỏi nơi này kể
từ ngày đó."
"Không, Morgan đã thực sự chết rồi, cô ta thực sự đã chết hoàn toàn như ông nói, Ghoul đã hấp thụ hoàn toàn phần hồn của cô
ta khiến cho không thể nào tham gia vào vòng đầu thai được nữa, cô ta đã thực sự chết thấu rồi nhưng sau tất cả thì cô ta vẫn quay về được."
Nói rồi Riley từ chiếc hộp của Pandora lấy ra 1 tập tài liệu đưa cho Arthur xem, ông ta đọc rất chăm chú và nhận ra rằng điều này là không thể nào, đây căn bản chính là Morgan và con bé đúng là đã thực sự trở lại với
cái xác mà chính tay ông ta đã bóp nát kia.
— QUẢNG CÁO —
"Morgan đã được chọn làm hạch tâm để trở thành nội dung chính cho thử thách của Deoxys, chính ông ta đã hồi sinh cô ta và gắn kết cô ta với hạch tâm
của hành tinh, giờ dù cô ta có bị giết chết bao nhiêu lần đi chăng nữa
thì chỉ cần hành tinh này vẫn còn sống thì cô ta vẫn có thể trở lại
được."
"Vậy tốt quá rồi, nhưng ý của ngươi là sao? Nó đã trở
thành hạch tâm của thử thách Deoxys? Không phải hạch tâm là 1 con người
hay sao? Tại sao lại có chuyện như thế này xảy ra được?"
"Đúng
vậy, Morgan thực sự đã trở thành hạch tâm của hành tinh này, là hạch tâm cho thử thách Deoxys, thứ đã được định là sẽ diễn ra tại Hoenn region
trong vài năm sắp tới, nhưng ông cũng hiểu số phận của hạch tâm mà, kẻ
nào làm hạch tâm thì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu, là bia ngắm cho
những kẻ tham gia vì nội dung của thử thách này là như vậy.
Có
điều Gorau đã thảo thuận với Deoxys để thay thế cho vị trí đó nhưng đời
nào Deoxys lại đồng ý cơ chứ, Aura Guardians vốn dĩ đã có 2 vị trí cực
kỳ quan trọng trong thời khắc cuối cùng của bố cục rồi, việc có thêm 1
kẻ như vậy nữa như Gorau là chuyện không thể nào chấp nhận được.
Nhưng cuộc thảo thuận vẫn thành công với việc Deoxys sẽ chọn 1 đối tượng mới
và đó chính là tên con người làm hạch tâm kia còn số phận của Gorau là
không rõ, về cơ bản thì nó không được ghi chép lại cũng như ta không
thấy được cảnh tượng đó, nếu được thì chắc có mình em biết đấy Avalon."
"Được thôi, dù sao ta cũng sắp trở thành bậc phụ huynh nên cũng hiểu cho
ngươi phần nào, số phận của Gorau sau đó là trở thành màn bọc bảo vệ,
che chắn giữa Nowhere và thế giới này, nói chung là y hệt như Ouroboros
vậy, tức trừ khi vấn đề của Nowhere được khắc phục không thì hắn ta và
con rắn kia sẽ mãi chết dí ở đó."
"Giờ thì tôi cũng đã kể cho ông nghe mọi thứ mà tôi biết rồi, khi nào cây sinh mệnh được trồng lại thì
bên phía tôi sẽ tự động tới gửi thiệp mời nên đừng lo lắng về chuyện lỡ
hẹn, còn về việc của quá khứ thì cũng đừng nên nghĩ quá nhiều cho Gorau, ông ta sẵn sàng hy sinh là vì Morgan là vợ của ông ta chứ không phải vì cô ta là con gái của ông."
Nói rồi thì cả Riley và Avalon đều
biến mất để lại Arthur đang ngồi suy ngẫm về 1 chuyện gì đó rất xa xăm,
trở lại với đầu bên này, cả 2 vợ chồng cũng vừa đang đi dạo giữa đường
phố của đảo Cinnabar vừa thổ lộ với nhau rất rất nhiều chuyện trước đây.
"Anh có nghĩ chúng ta thực sự nên có con với nhau không? Không phải là em
không thích hay không muốn làm với anh mà là thực sự thì anh hiểu tình
huống của em cũng như các anh chị em và đám nhóc ở trên kia mà, thực sự
thì khả năng cao em vẫn bị vô sinh thôi."
Nghe thấy những lời thổ lỗ đầy vẻ bối rối mang theo 1 chút ngốc của Avalon thì Riley khẳng định 1 lần nữa đây chính là đối tượng mà cậu yêu xong rồi nắm chặt lấy tay
của cô ấy rồi bắt đầu nói ra cảm nghĩ của cậu về chủ đề này.
"Không làm thì sao mà biết được? Đến Nis và Kraken cũng không từ bỏ cho đến
giây phút cuối cùng rồi sinh ra 1 Ina'nis hùng mạnh, sở hữu tiềm năng
vượt trội đấy thôi, dù sao hiện tại em cũng là con người rồi nên mọi
chuyện sẽ ổn thôi, có khi chúng ta sẽ có nhiều hơn mong đợi ấy chứ."
Avalon nghe xong thì cũng hơi đỏ mặt cúi gục đầu xuống nhưng cô ấy giờ nhận ra thêm 1 vấn đề nữa và đương nhiên là Riley cũng biết là cô ấy đang nghĩ
cái gì.
"Tùy thuộc vào vận mệnh thôi, gen của chúng ta dù sao
cũng quá chênh lệch, khả năng cao sẽ không đứa nào chịu nổi nhưng ít ra
chúng sẽ được làm những cá thể bình thường, không phải lo nghĩ về quá
nhiều chuyện cũng như trách nhiệm và gánh vác, cứ sống hết 1 cuộc đời
bình thường đôi khi lại hạnh phúc hơn rất nhiều."
"Nếu chúng
không hiểu thì sao? Dù sao đây cũng là lỗi của chúng ta nên chúng mới sẽ bị thiếu hụt, hơn cả cha mẹ quá cao nhưng chúng lại chỉ là những cá thể bình thường thì đôi khi lại là 1 áp lực kinh khủng khi sự kỳ vọng từ
bên ngoài luôn đè nặng lên bản thân chúng."
"Trước 18 tuổi, trước đó chúng ta sẽ làm tất cả cho chúng, sau đó vẫn không thành công thì
chúng phải tự mình bước đi, dù sao đó cũng là con đường mà chúng phải
đi, vận mệnh luôn công bằng, có những kẻ đặc biệt thì luôn có kẻ tầm
thường, chúng phải hiểu rõ điều đó thì mới có thể thoát khỏi sức nặng do chúng ta mang lại được.
Đó là cuộc đời của chúng chứ không phải
của chúng ta, nếu đến cuối đời vẫn không thể nào thoát ra khỏi cái bóng
của cha mẹ mình để bước ra 1 đầu đường riêng thì căn bản là chúng đã
thất bại trong kiếp sống này rồi, chúng ta cũng đã làm hết sức có thể để giúp nó."