Trình độ sủng thê của Phương Tiến Tài, thật sự là khiến Giang Trúc Tâm xem thế là đủ rồi.
"Uyển Nhi, em có nóng không ha? Có lạnh không? Buổi sáng lúc anh thức đã nấu
nước đường nấm tuyết táo đỏ đặt ở trong bình thủy rồi đấy, em có muốn ăn bây giờ không?" Sau khi Phương Tiến Tài một gậy vào lỗ xong, thì đột
nhiên cao hứng bắt đầu hầu hạ Uyển Nhi đang vỗ tay vì hắn. Hành vi này
hoàn toàn đều là theo bản năng, đặc biệt rõ ràng nhất là lúc cao hứng.
"A Tài, anh lau mồ hôi trước đi đã." Hạ Uyển Nhi lấy khăn tay ra, nhẹ
nhàng nhón mũi chân mà lau mồ hôi cho đối phương, Phương Tiến Tài cũng
cong lưng mà hưởng thụ, để cho tư thế của Hạ Uyển Nhi có thể tự nhiên
một chút.
"...Bảo bối, em cũng lau mồ hôi cho anh đi." Tần Phú Hữu kề tai nói nhỏ với Giang Trúc Tâm.
"Vậy nước đường nấm tuyết táo đỏ của em đâu?" Giang Trúc Tâm chọc chọc eo
của Tần Phú Hữu, trong mắt mang theo ý cười. Rốt cuộc thì bộ dáng "Show
ân ái không thể thua" hiện tại của Tần Phú Hữu đối với cậu mà nói, thật
sự là quá mức khôi hài luôn á.
"Vậy bây giờ anh kêu người đưa lại đây ha." Tần Phú Hữu lại xem như thật sự, liền lập tức móc ra điện thoại.
"Thôi đi, người ta là tự nấu đó." Giang Trúc Tâm áp xuống cái tay đang chuẩn
bị gọi điện thoại của Tần Phú Hữu, lại thuận miệng nói.
Không
nghĩ tới Tần Phú Hữu thật sự lại từ chỗ ngồi đứng lên, nghiêm nghiêm túc túc nói: "Vậy giờ anh liền mượn dùng phòng bếp của sân bóng một chút."
"Chờ một chút!" Giang Trúc Tâm giữ chặt Tần Phú Hữu, "Anh sao lại cứ vừa nghĩ đến cái gì thì lập tức muốn đi làm liền vậy hả?"
Kì thật Tần Phú Hữu dưới đại đa số tình huống, đều là bình thường, ôn nhu, cơ trí, lại tràn ngập hơi thở thành thục. Nhưng mà một khi gặp được
Giang Trúc Tâm, thì hắn liền rất dễ dàng xem lời vui đùa thuận miệng của Giang Trúc Tâm xem như sự thật.
Cho dù lời nói kia có buồn cười đến đâu, thậm chí còn không thực tế đi nữa, thì có lẽ Tần Phú Hữu chỉ
cần thấy là Giang Trúc Tâm thích, thì ngay cả ngôi sao hay mặt trăng gì
hắn cũng đều muốn hái xuống cho Giang Trúc Tâm được hết.
Cái loại hình tượng này có lẽ cũng sẽ chỉ biểu hiện ra ở trước mặt Giang Trúc
Tâm mà thôi. Nhưng có lẽ là bên phía Phương Tiến Tài show ân ái khiến
Tần Phú Hữu không phục, cho nên Tần Phú Hữu mới có thể đột nhiên phạm
xuẩn ở trước trường hợp công chúng như vậy.
"Ha ha ha ha, Tần
tổng, từ sau khi cậu kết hôn thì càng thêm có sức sống đấy." Phương Tiến Tài nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Uyển Nhi, trên mặt cực kì đắc ý. Thể chất của
hắn vốn dĩ rất dễ dàng ra mồ hôi, cho nên Hạ Uyển Nhi trên người luôn
mang theo khăn giấy căn bản cũng đều là vì chuẩn bị cho hắn.
Trước kia, hắn sợ hãi mùi mồ hôi của mình sẽ khiến Hạ Uyển Nhi không thích.
Nhưng mà Hạ Uyển Nhi trước nay đều không có lộ ra một tia chán ghét nào, còn càng xem như mồ hôi không chịu khống chế của hắn nói thành là vị
đàn ông.
Phương Tiến Tài chưa bao giờ nghĩ đến, mình có thể
khiến cho một người mềm mại thơm thơm như vậy thích được, cho nên cũng
không ngăn được mà càng thêm quý trọng.
Hạ Uyển Nhi bị Phương
Tiến Tài làm cho choáng ngợp, trong ánh mắt của cô toàn bộ đều là Phương Tiến Tài, một cổ toàn tâm toàn ý kia thật là người mù cũng có thể nhìn
ra được.
Tần Phú Hữu đứng ở trước mặt Giang Trúc Tâm, trên người
hắn thật ra lại không ra mồ hôi, cho nên ngay từ đầu cũng chỉ là làm bộ
nháo muốn lau mồ hôi mà thôi. Nhưng nhìn thấy Hạ Uyển Nhi thân mật dựa
vào trên người Phương Tiến Tài, thì hắn cảm thấy cũng muốn nữa! Vô ý
thức mà thả lại ánh mắt trên người Giang Trúc Tâm, nội tâm lúc này của
Tần Phú Hữu:
Được ái nhân dính dính, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã cảm thấy thật hạnh phúc rồi.
Giang Trúc Tâm không dính người, thiếu chủ động, hắn có thể kế hôn với Giang
Trúc Tâm, đều là dựa vào bảo bảo đến bất ngờ kia. Tần Phú Hữu ngẫu nhiên sẽ cảm thấy, mình thật sự là dựa vào hack mới có thể tha được Giang
Trúc Tâm về nhà đấy. Cái loại tự mình hoài nghi này thường thường xuất
hiện, tỷ như bây giờ liền xuất hiện đây nè.
"Phương tổng gọi anh
đó, anh nhìn chằm chằm em phát ngốc cái gì thế hả?" Giang Trúc Tâm giơ
tay nắm lấy cái mũi của Tần Phú Hữu, Tần Phú Hữu phát ngốc thật sự là
rất hiếm thấy. Giang Trúc Tâm cảm thấy Tần Phú Hữu thật sự rất đáng yêu, liền cười dùng cái trán đâm đâm huyệt Thái dương của Tần Phú Hữu. Từ
phía người khác xem, chính là Giang Trúc Tâm đang cọ cọ Tần Phú Hữu.
"Giang tiên sinh thật dính Tần tổng đấy ha ha ha ha!" Tần Phú Hữu lấy lại tinh thần, liền cười ha ha một cái với Phương Tiến Tài, nói Giang Trúc Tâm
dính người.
Sau đó lại nhìn thấy Giang Trúc Tâm tiêu sái vung tay lên, không chút nào thẹn thùng mà nói: "Không dính ái nhân của tôi thì
dính ai đây nha?"
Tần Phú Hữu:...Tâm động.
Mặc kệ Giang Trúc Tâm có phải dính người thật hay không, nhưng mà Tần Phú Hữu vẫn có thể thấy được, Giang Trúc Tâm yêu hắn.
Cậu yêu hắn!!!
Chỉ là cá tính của bản thân Giang Trúc Tâm đã tiêu sái mạnh mẽ, còn là
người còn muốn nỗ lực đi làm trong thời kỳ mang thai nữa. Nhưng giống
như bây giờ, ở trước mặt người ngoài làm ra những hành động thân mặt
khăng khít với hắn như thế, dù có nghĩ như thế nào thì Tần Phú Hữu cũng
chỉ có thể kết luận được rằng Giang Trúc Tâm yêu hắn mà thôi.
Nháy mắt hắn liền khôi phục lại bình thường, sau đó cũng giơ tay lên mà ôm
lấy Giang Trúc Tâm, lại nói với Phương Tiến Tài: "Đã để Phương tổng chê
cười rồi, là tôi dính em ấy mới đúng."
Trong ngày hôm nay, mối
quan hệ giữa Tần Phú Hữu với Phương Tiến Tài vốn dĩ đã không tệ, vậy mà
lại bởi vì show ân ái mà càng thêm bền chắc. Cuối cùng bọn họ còn bỏ
luôn xưng hô chức vị, mà trực tiếp gọi lẫn nhau là "Tài ca" và "Phú đệ", mặc cho ai cũng đều có thể từ xưng hô mà cảm giác được quan hệ giữa bọn họ không tệ.
Giang Trúc Tâm:...Hả?
Bị bao phủ bởi một tài phú một tràn ngập hơi thở của xã hội đen, quan hệ được hay không thì
không biết, nhưng dù sao thì Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy bọn họ nhất
định có thể cùng nhau phát tài đấy.
"Bảo bối, vốn dĩ có một con
đường ở bên phía Tài ca, hôm nay là bởi vì em, Tài ca liền buông tay để
anh đi làm, có muốn khen thưởng cho anh cái gì không hả?" Lúc Giang Trúc Tâm vừa tắm rửa xong lại lên giường xem video phát âm Tiếng Anh, thì
Tần Phú Hữu liền cọ lên, ngửi ngửi chỗ cổ của cậu, sau đó mới tới gần
động mạch, độ ấm so với làn da bên cạnh đều cao hơn nhiều. Tần Phú Hữu
cảm thấy mùi hương trên người Giang Trúc Tâm nhất định đều là từ chỗ này mà ra.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Chuyện làm ăn thì Giang Trúc Tâm không hiểu lắm. Nhưng mà cậu biết đại khái,
hôm nay Tần Phú Hữu không phải thật sự chỉ đơn thuần ra ngoài chơi cùng
với Phương Tiến Tài không đâu, mà cũng là mang theo lòng buôn bán đi xã
giao nữa, chỉ là vì để cho Giang Trúc Tâm không cần có áp lực, cho nên
mới chưa nói ra miệng mà thôi.
Tuy rằng sự nghiệp của Tần Phú Hữu ở trước mặt rất nhiều người đã là đỉnh cấp rồi, hắn xác thật cũng không cần phải đi lấy lòng người khác mới có thể làm tốt việc làm ăn của
mình. Nhưng việc như hợp tác này, trừ bỏ nói lợi ích, thì còn phải xem
nhân duyên nữa. Giống như lần này vậy, Phương Tiến Tài cũng có thể lựa
chọn không hợp tác, nhưng bởi vì Tần Phú Hữu hợp nhãn duyên với hắn, cho nên làm thì đã sao.
Đây cũng là một quá trình để kết bạn. Trước
đây Tần Phú Hữu và Phương Tiến Tài cũng xem như là một nửa bạn bè, bằng
không sao có thể hẹn nhau đánh golf được chứ, nhưng chân chính có thể
thoải mái mà tiếp tục thăng hoa tình bạn này......
Quả nhiên vẫn là cần phải dựa vào show ân ái!!
Giang Trúc Tâm:???
"Khen thưởng thì không cần đâu nhỉ, em rất vinh hạnh có thể giúp được anh.
Phiền toái anh không cần ảnh hưởng em học tập là được rồi." Giang Trúc
Tâm vô tình mà đẩy ra Tần Phú Hữu đang hưng phấn, lại nỗ lực ghi chép.
"Bảo bảo nói đã mệt mỏi rồi, em nhanh đi nghỉ ngơi đi mà." Tần Phú Hữu bị
đẩy ra xong, liền dán lỗ tai lên trên bụng của Giang Trúc Tâm. Hắn ồm ồm mà nói, khiến Giang Trúc Tâm có cảm giác bụng cũng có chút chấn động.
"Anh mệt thì nghỉ ngơi trước đi, cái này xem như là em đang thai giáo đi."
Học tập là một phần trong kế hoạch, hơn nữa cậu cũng sắp sửa xem xong
rồi, Giang Trúc Tâm làm thế nào cũng muốn điều chỉnh cho rõ ràng lại
nói.
"Là bảo bảo mệt mà." Tần Phú Hữu nhấn mạnh, còn sờ sờ bụng của Giang Trúc Tâm nữa.
"Anh chính là bảo bảo." Giang Trúc Tâm nói.
Tiếp theo Tần Phú Hữu liền không nói nữa, chờ Giang Trúc Tâm lẩm bẩm theo
video ôn tập xong câu học tập hôm nay xong, liền nhìn thấy khuôn mặt
hồng nhuận của Tần Phú Hữu, khóe miệng cong lên, đang chuyên chú ở một
bên nhìn cậu.
Vốn dĩ chỉ là nhìn xem thôi, Giang Trúc Tâm cũng
không cảm thấy có cái gì cả. Nhưng mà ánh mắt của Tần Phú Hữu thật sự
quá mức dính, khiến cho Giang Trúc Tâm cũng nhịn không được mà bắt dầu
không được tự nhiên luôn.
"Anh làm gì đó?" Giang Trúc Tâm khép ghi chép lại, dùng vở mà nhẹ nhàng che miệng nhỏ giọng nói.
"Em gọi anh là bảo bảo." Tần Phú Hữu để sát vào Giang Trúc Tâm, Giang Trúc
Tâm có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp của Tần Phú Hữu trở nên thô
nặng, "Vậy, về sau bảo bảo chính là anh, chúng ta một lần nữa giúp bạn
nhỏ lấy cái tên khác vậy."
Tần Phú Hữu chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ bụng của Giang Trúc Tâm.
"Anh ngay cả cách gọi cũng phải tranh với bảo bảo luôn hả." Giang Trúc Tâm dở khóc dở cười.
"Là em nói anh là bảo bảo mà." Tần Phú Hữu lại rất nghiêm túc. "Em là bảo
bối, anh là bảo bảo, nghe tới rất xứng đôi luôn đó. Về sau em nhớ phải
gọi anh là bảo bảo, chỉ có em mới có thể gọi anh là bảo bảo thôi."
(ALice: Mị bó tay với Tần tổng luôn gòi ┑( ̄Д  ̄)┍)
"Tỉnh lại đê, vừa rồi em chỉ là thuận miệng nói mà thôi, anh là A Quý không
phải bảo bảo!" Giang Trúc Tâm buông vở xuống, nắm lấy khuôn mặt của Tần
Phú Hữu, muốn cho Tần Phú Hữu tỉnh táo lại một chút.
"Không, anh
không phải A Quý, anh là bảo bảo của em cơ!" Tần Phú Hữu giải quyết dứt
khoát, bắt lấy tay của Giang Trúc Tâm, lại tránh đi bụng của cậu, mà
trực tiếp ngồi lên trên đùi của cậu, lại vừa đem tay Giang Trúc Tâm đè ở hai bên sườn, "Bây giờ, bảo bảo muốn cùng em tiến hành đối thoại tiếng
Anh, bảo bối chuẩn bị xong rồi sao?"
"Hả??" Đề tài chạy nhanh quá rồi đấy. Giang Trúc Tâm mờ mịt mà thấy rõ ràng hạ thân nóng cháy của
Tần Phú Hữu đang đỉnh cậu, lại còn muốn đè nặng đôi tay của cậu mà tiến
hành đối thoại tiếng Anh nữa, thì trong lòng có chút kinh ngạc.
"Do you love me?" Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt muốn tiếp thu sự kiểm tra phát âm
của Tần Phú Hữu, nhưng Giang Trúc Tâm thế nào cũng không nghĩ đến câu
đầu tiên của Tần Phú Hữu lại là cái này. Nhưng cái này đơn giản mà,
Giang Trúc Tâm biết, vì thế cậu mở miệng.
"Yes, I lov......." Đúng vậy, em yê....
"I love you too!!"
Giang Trúc Tâm còn chưa trả lời xong, thì đã bị bao phủ ở môi của Tần Phú
Hữu, cậu bị giảo đến đầu cũng là một mảnh hồ nhão luôn.
Cái gì vậy chứ, loại này cũng có thể tranh trả lời sao.
Giang Trúc Tâm chậm rãi nhắm mắt lại, ngay lúc Tần Phú Hữu buông tay của mình ra, thì liền giơ tay ôm lấy Tần Phú Hữu đang định đứng dậy, há to
miệng, càng làm sâu thêm nụ hôn ướt át này. Tần Phú Hữu cảm thấy Giang
Trúc Tâm lúc này cực kì nhiệt tình, Giang Trúc Tâm tựa hồ có loại khí
thế muốn ăn hắn vào trong bụng luôn vậy, cái này khiến cho vẻ mặt của
Tần Phú Hữu có chút mê loạn.
Thở phì phò mà ôm lấy Giang Trúc
Tâm, Tần Phú Hữu hôn lên tai của cậu, cảm nhận được thân thể của cậu bởi vì bị hắn hôn đến điểm mẫn cảm mà run rẩy, thì trong lòng hắn sung
sướng cứ vậy mà thẳng tắp dâng lên. Tiên Hiệp Hay
Ngay sau đó, Giang Trúc Tâm liền cắn lại tai của Tần Phú Hữu, như là muốn
phản kích vậy, còn nâng hai chân lên, kẹp chặt eo của Tần Phú Hữu nữa.
Tư thế này quá kích thích rồi. Nếu không phải lực nhẫn nại cực mạnh, thì
Tần Phú Hữu đều muốn trực tiếp cởi quần áo của hai người bọn họ, rồi
trực tiếp làm luôn rồi.
Tần Phú Hữu hít ngược vào một hơi, hắn
muốn mình phải bình tĩnh, nhưng lại luyến tiếc nhiệt tình của Giang Trúc Tâm. Cảm nhận được Giang Trúc Tâm rõ ràng cũng có phản ứng, thì Tần Phú Hữu liền muốn buông tay xuống, để cho hai người tới một lần "hai cây"
hợp nhất.
Lại không nghĩ rằng, Giang Trúc Tâm đang cắn lỗ tai của hắn lại đột nhiên dùng thanh âm khàn khàn, nhẹ nhàng nói với Tần Phú
Hữu:
Nothing's gonna change my love for you.
Lời này phảng phất như pháo hoa đang nổ tung ở bên tai của mình, khóe mắt của Tần Phú Hữu bị kích thích đến có chút hồng, lại có chút ướt.