Còn mấy tuần nữa là trường sẽ tốt chức hội thao nhân ngày nhà giáo
Việt Nam sắp tới này. Ngày lễ diễn ra sau khi lễ nhà giáo kết thúc và
diễn ra trong vòng ba ngày. Các môn thi đấu bao gồm bóng chuyền, chạy
tiếp sức, nhảy bao bố, hai người ba chân, cầu lông, cầu mây, cờ tướng,
cờ vua, cờ vây. Trong số những môn này, tôi có thể chơi được hầu hết.
Nhưng, có đều khiến cho tôi cảm thấy có một chút hơi thất trong hội thao lần này. Đó chính là sự thiếu vắng cực kì quan trọng của một môn thể
thao vua.
Nhưng cũng phải chịu, dù sao mấy môn khác tôi cũng biết chơi. Nếu
không thì tôi cũng chả đoái hoài cái hội thao này làm gì! Nhưng mà không phải thích chơi gì thì chơi. Mà phải thông qua việc đăng ký và kiểm tra người tham gia có năng lực tới đâu để mà được đồng ý cho tham gia thi
đấu. Ngoài ra, số người tham gia bị giới hạn bởi mỗi lớp. Tức là, trong
lớp nhiều có quá nhiều người muốn tham gia, vượt quá số lượng quy định,
thì một là giáo viên chọn lựa trực tiếp, nếu không thì các thành viên
trong lớp phải đấu với nhau.
Còn bây giờ, tôi phải ngủ cái đã! Nói thật là từ khi lên lớp mười,
thì tinh thần của tôi không được thoải mái cho lắm so với hồi còn học
lớp chín của cấp hai.
Nếu so với thời cấp hai, thì cấp ba có áp lực hơn nhiều. Nào là áp
lực điểm số, thành tích học tập, thời gian học thì nhiều, điều này làm
cho tôi cảm thấy chán nản. Vì thế, để giải tỏa được cái căn thẳng từ áp
lực học hành, tôi đã quyết định rằng bản thân phải tham gia hội thể thao do trường tổ chức để xả hơi mới được.
....................
Ở trong căn phòng của Trần Lê Ngọc Linh. Hiện tại, Linh đang trò
chuyện qua camera điện thoại với đám bạn của mình. Bắt đầu buổi trò
chuyện, cả đám nói với nhau về việc thi hội thể thao do nhà trường tổ
chức. Ban đầu, thì có người đề xuất chơi cầu lông. Đối với sự đề xuất
này thì có người đồng ý, có người không đồng ý bởi vì bộ môn cầu lông
không phải ai cũng biết chơi, cho nên đề xuất này đã bị bác bỏ. Tiếp
theo là có người đề xuất chơi cái này, rồi tới cái khác, nhưng lại vẫn
bị bác bỏ vì không phải ai cũng biết chơi mấy cái môn đó.
Lúc này, Linh cảm thấy thiếu gì đó, cô nói với mấy cô bạn thoát ra
cuộc trò chuyện một chút, sau đó vào ứng dụng hình ảnh để tìm xem danh
sách các môn thi đấu của hội thao. Cô đọc và thấy thiếu một môn thi đấu
và phát hiện ra đó chính là môn bóng chuyền. Nếu như con trai thích chơi môn thể thao đầy mạnh mẽ là bóng đá, thì con gái cũng thích chơi một
môn có sự khéo léo là bóng chuyền. Ngay lập tức, cô bước vào nhóm hội
thoai, rồi đề nghị với đám bạn về việc thành lập một nhóm để chơi môn
bóng chuyền, ý kiến này được các bạn của Linh đồng ý, họ nói với nhau
rằng việc sắp xếp đội hình thì để khi nào rảnh rỗi thì tụ hợp lại một
chỗ mà bàn, như vậy thì mới sắp xếp đội hình một cách hợp lý nhất có thể được.
Sau đó, khi bàn xong chuyện bóng chuyền, nhóm của cô lại bàn nhau một vài chuyện lặt vặt suốt một tiếng đồng hồ. Nội dung toàn là bàn về
những việc giữ dáng, cách làm trắng da, trang điểm hay những bộ phim có
những anh chàng đẹp trai chẳng hạn.
Trò chuyện xong với đám bạn, Linh tắt máy lại và xem giờ, bây giờ là
tám giờ rưỡi tối, cũng đủ thời gian cho cô học bài. Cô bước vào bàn học
và soạn tập theo thời khóa biểu của ngày mai, cô thấy ngày mai mình có
môn phải trả bài lấy điểm. Vì thế, sau khi soạn tập xong thì cô lập tức
lấy bài ra học để ngày mai lấy được điểm miệng.
....................
Ở trong căn phòng ngủ của tôi, sau khi tôi đang phân vân không biết
nên khi đấu môn gì. Phân vân được một lúc thì tôi lại thôi vì nghĩ nhiều thì cũng nhức đầu, vì thế cho nên tôi lấy điện thoại ra rủ bạn chơi
game, nhưng mà tụi nó lại lười biếng, đứa thì viện cớ là ở nhà có việc,
đứa thì nói là đang đi chơi với gia đình, đứa thì nói đang ăn tiệc, thậm chí có đứa còn nói huỵch toẹt ra là không thích chơi. Và thế là tôi
cũng chả buồn lướt điện thoại nữa, tôi cất điện thoại đi và than thở:
- Chán thật! Giờ không có gì để làm cả, chắc là mình nên học bài vậy!
Sau đó, tôi lấy quyển vở từ bàn học của tôi để học thuộc bài. Vì cô
giáo bộ môn dạy môn Sinh của lớp tôi thông báo rằng ngày mai trả bài để
lấy điểm miệng. Về điểm miệng môn Sinh thì hiện giờ tôi chưa có, vì thế
tôi phải học bài để lấy điểm miệng.
....................
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm của lớp 10B3.
Cô giáo trẻ của chúng tôi, Vương Kim Mai đang mở đầu về việc lựa chọn nhân sự cho lớp để tham gia hội thao. Cô nói với cả lớp:
- Các em, bây giờ chúng ta sẽ họp bàn về việc lựa chọn nhân sự để tham gia hội thao nhé!
Kết hợp giọng nói và biểu cảm xinh đẹp của vị giáo viên trẻ đẹp hai
mươi lăm thanh xuân của lớp tôi, thì mấy thằng bạn trong lớp tôi nhiệt
liệt phản ứng, trong đó có cả tôi trong đó nữa. Đúng là gái xinh thì đứa nào chả mê! Trong khi đó lại là giáo viên chỉ hơn chín tuổi, vậy là có
hy vọng rồi.
Trong khi đó thì đám con gái, có đứa nghiêm túc nói:
- Chậc, đúng là cái bọn hám gái, cứ thấy gái xinh thì lại hớn ha hớn hở cả lên!
Nghe thấy vậy, cô bạn ngồi cùng bàn với cô gái đó nói:
- Mày đừng có nói vậy, nếu tụi nó không phản ứng thì là bị bê đê hết cả rồi!
Nghe lời giải thích của con nhỏ đó, tôi cảm thấy muốn ngã ngửa cả
người ra. Bởi vì ru của mọi người mỗi khác, không ai giống ai. Lí do cô
giáo được yêu thích là bởi vì cô Mai có tính cách nhí nhảnh, dễ thương
chứ không có kiểu thân hình bóc lửa hay cái gì đó tương tự như vậy.
Nhưng mà cái phản ứng hồi nãy của tôi làm cho tôi có cảm giác là như
đang phản bội lại cảm xúc của bản thân vậy! Nhưng mà tôi cũng không quan tâm bởi vì hiện tại lúc này, tôi vẫn chưa hoàn toàn xác định được cảm
xúc, tình cảm của bản thân tôi.
Tiếp theo đó, cô Mai và cả lớp đều bàn về việc lựa chọn người tham
gia đại hội. Sau một hồi, tôi tự quyết định bản thân sẽ tham gia môn thi đấu, đó chính là bóng chuyền. Tôi đề nghị với cô giáo:
- Cô ơi! Cô có thể cho em chơi môn bóng chuyền được không? Với lại hiện giờ mình chưa thành lập được một đội bóng chuyền nữa!
Cô Mai đáp lại tôi là một lát nữa sẽ thành lập một đội bóng chuyền
sau. Vì trước tiên cứ tìm người để tham gia các môn riêng lẻ như cờ
tướng, cờ vua, cờ vây, sau đó thì là các môn chơi hai người trở lên và
cuối cùng là thành lập đội chơi bóng chuyền.
Sau một hồi bàn bạc thì cuối cùng chúng tôi cũng đã lựa chọn nhân sự
thành công. Riêng về đội bóng chuyền, lớp sẽ có hai đội đó là đội bóng
chuyền nam và bóng chuyền nữ. Đội bóng chuyền nữ thì có Linh tham gia.
Còn đội bóng chuyền nam thì có tôi, Hiếu, Huy Khang, Lợi và Vinh sẽ là
thành viên chính, còn năm người khác sẽ ngồi dự bị.
Nói về bóng chuyền thì đối với tôi, nó là môn thể thao yêu thích thứ
hai sau bóng đá. Bởi vì lúc rảnh rỗi không có trận bóng nào để coi, thì
tôi bật vô tuyến lên để xem bóng chuyền, đặc biệt là bóng chuyền nữ.
Không phải là do tôi mê gái mà là do mấy trận đó cuốn hút tôi, nhất là
những màn rượt đuổi tỉ số của đội bóng chuyền nữ Việt Nam với đội bóng
chuyền nữ nước ngoài thi tham gia thi đấu trên đấu trường quốc tế.
Quay trở về với thực tại, sau khi tiết sinh hoạt chủ nhiệm kết thúc
thì tôi và mọi thành viên trong lớp ở lại dọn dẹp lại lớp. Trong buổi
dọn dẹp đó, tôi được phân công tỉa lại mấy cái cây được treo ở trước cửa lớp. Bốn cái cây được treo trên ban công lớp học có tên là cây Thường
Xuân. Chúng là loại cây thuộc chi Hedera, họ Araliaceae, loại cây này
sinh trưởng nhanh và cũng dễ chăm sóc. Cho nên việc chăm sóc nó cũng khá là nhàn hạ, việc chăm sóc cây thì chỉ cần tưới nước và bức bỏ mấy cây
lá khô là xong. Sau khi xong việc chăm sóc cây thì tôi phụ giúp những
việc còn lại để xong nhanh rồi còn về nữa, để chiều này có sức để mà vào sân trường để tập bóng chuyền và sắp xếp lại đội hình.
Thế là sau khi dọn lớp xong, tôi định liền xuống trường và lấy xe máy phi thẳng về nhà. Nhưng chỉ kịp xuống bãi đậu xe mà chưa kịp lấy cái xe máy thì Linh gọi tôi lại:
- Ninh à! Lại đây cho mình nhờ chút có được không?
Mặc dù có hơi mệt mỏi một chút, nhưng vì sĩ diện của một thằng đàn
ông đích thực. Tôi vẫn đáp ứng lại việc mà Linh nhờ, tôi tiến sát lại
Linh và đáp:
- Thế, cậu có chuyện gì nhờ mình giúp không?
Khi nghe tôi sẵn sàng giúp cô ấy, thì Linh cảm thấy phấn chấn cả lên và nói:
- Nè Ninh! Vậy cậu mau lấy xe rồi đi theo mình đi!
Vì tôi đã hứa là sẽ giúp đỡ cô ấy rồi, vì thế cho nên tôi cũng phải làm theo lời cô ấy mà thôi. Tôi đáp:
- Thôi được, dù sao thì mình cũng rảnh rỗi, không có chuyện gì để làm.
Sau đó, hai người chúng tôi dắt xe ra khỏi bãi đậu xe của trường. Dắt xong thì cô ấy dẫn đường chạy trước, còn tôi thì chạy theo sau. Lúc này đây, tôi nghĩ rằng cô ấy đang dẫn mình đi đâu? Liệu có phải là đi đâu
đó chơi như lần trước? Tôi lập tức lắc đầu, làm sao mà có chuyện như thế được? Nếu hẹn đi chơ thì đã hẹn trước từ lâu mà không có ai rảnh mà đột ngột rủ đi chơi cả. Vì thế, tôi đoán rằng là có thể cô ấy đi đâu mua
cái món đồ cực kì dễ thương gì đó, nhưng vì phân vân không biết là nên
chọn món đồ gì cho nên mới rủ tôi đi cùng.
Nhưng cuối cùng thì là dự đoán của tôi là sai hết, có lẽ là tư duy
suy luận của tôi vẫn chưa tốt. Thứ mà cô ấy muốn là nhờ tôi giúp tìm một bộ đồng phục nữ cho đội bóng chuyền nữ. Lí do là đội bóng chuyền của cô ấy không biết nên chọn bộ đồng phục nào để phù hợp với đội, vì thế họ
đưa ra quyết định rằng sẽ để cho một người khác quyết định. Bàn bạc qua
lại thì cuối cùng họ chọn tôi. Còn lý do họ chọn tôi thì có lẽ là Linh
đề xuất. Nhưng mà tôi có rành gì về mấy cái đó đâu? Mà nếu họ đã tin
tưởng giao phó cho tôi thì cũng giành phải cố hết mình để không khiến họ thất vọng là được.
Ờ thì! Giờ đây ở tiệm này thì chỉ có mình tôi là đàn ông, còn lại thì toàn là những bạn nữ trong lớp. Điều này khiến cho tôi cảm thấy hơi
ngại, bởi vì từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ tiếp xúc một lúc với
nhiều bạn nữ như thế này. Cho nên tôi có hơi run cầm cập một chút.
Thấy biểu hiện này của tôi, Linh phì cười rồi nói:
- Cậu không cần phải căng thẳng như vậy đâu!
Rồi Linh nói tiếp:
- Nào! Mau vào giúp tụi mình thôi!
Sau đó, tôi và các bạn nữ được chủ tiệm cho xem các mẫu thiết kế đồng phục cho đội bóng chuyền nữ. Sau một hồi bàn luận thì bọn họ cuối cùng
cũng chọn được mẫu áo, áo của toàn đội là màu hồng nhạt, chỉ duy nhất áo màu đỏ là dành cho Linh, bởi vì cô ấy là đội trưởng, cho nên màu áo
khác những bộ còn lại.
Chọn xong đồng phục thì chúng tôi cũng sửa soạn đi về. Còn hiện giờ
thì đồng phục đang được đặt may, cho nên không có vụ thử đồ gì ở đây cả
đâu!
Khi chuẩn bị đi về thì Linh quay sang nói với tôi:
- Ninh à! Cảm ơn cậu nhiều nhé! Nếu không có cậu thì tụi mình cũng phải mất một thời gian mới chọn xong.
Được cô ấy cảm ơn chân thành như vậy, tôi cũng thấy vui lòng. Nhưng
mà việc này đã mất gần nửa tiếng. Khoang đã! Tôi cũng quên rước em gái
nữa, kiểu này thì chắc bị nó cằn nhằn mắc. Vì thế tôi phải nhanh chóng
tới rước nó về mới được.
Trước khi đi, tôi cũng đáp lại lời cảm ơn nói:
- Việc này không có đáng gì đâu!
Rồi tôi nói tiếp:
- Vậy thì mình về trước đây, chiều nay mình còn phải tập với đám bạn nữa!
Linh gật đầu rồi đáp:
- Vậy thì tạm biệt cậu. Nhớ tập cho tốt, để giành giải về cho lớp đấy!
Sau đó thì hai chúng tôi để lái xe đi. Trong khi Linh đang ung dung
chạy về nhà, thì tôi nhanh chóng chạy vô trường cấp hai để đón con em.
Đón nó trễ thì kiểu nào nó chả cằn nhằng cho đến rớt cái lỗ tai, nghiêm
trọng hơn nó mà chơi méc với ba mẹ thì sẽ phiền phức lắm đây!
....................
Khi tôi đến trường của Ngọc thì không thấy nó đứng trước cổng trường
đợi tôi. Có thể nó đợi lâu quá nên nhờ ai đó chở về dùm? Nhưng mà phải
cho nó trước để chắc ăn cái đã! Thế là tôi liền móc cái điện thoại ra và gọi cho nó, điện được một lúc thì nó bắt máy:
- Alo! Ngọc đấy à! Sao không thấy em đợi ở trước cổng vậy?
Ngọc đáp lại tôi qua điện thoại:
- Xin lỗi đã để anh hai chờ lâu. Hiện giờ em đang dọn dẹp lại lớp học.
Rồi Ngọc tiếp:
- Anh ở đó chờ một chút đi. Chừng năm phút là em ra liền.
Nó hẹn đợi một chút thì tôi cũng phải chờ thôi! Với lại cũng may rằng đây cũng là lúc mà nó đang trực lớp, cho nên cũng không sợ nó cằn nhằn. Tôi đáp lại Ngọc:
- Ừ, vậy thì anh tắt máy đây.
Sau đó, tôi tắt máy lại, ngồi trên xe đợi một lúc và rước nó về nhà.
Sau đó ăn trưa và nghỉ ngơi một chút để chiều nay còn vào trường tập với đám bạn.
....................
Đã ba giờ chiều, trời vẫn còn oi bức. Mặc dù vậy tôi vẫn đi đến
trường bằng chiếc xe máy. Đã đến trường tập luyện, vì thế tôi mặc bộ đồ
thể dục để tập cùng bạn bè, bởi vì mặc đồ thể dục sẽ cảm thấy thoải mái
hơn so với thương phục. Nhưng khi đến trường thì trả thấy tụi nó đâu,
điều này khiến cho tôi cảm thấy hơi bực bội. Ngay lập tức, tôi lấy điện
thoại ra rồi nhắn tin vô nhóm.
Một lúc sau thì có vài đứa chạy vô, thấy vậy tôi hỏi:
- Này, tụi mày làm cái gì mà lâu vậy?
Có vài đứa đáp lại, đứa thì nói ngủ quên, đứa thì mải chơi game, đứa
thì quên rằng hôm nay có tập, nói chung là toàn những lí do trời ơi đất
hỡi. Nhưng dù sao thì cũng tụ tập đông đủ, mặc dù có hơi trễ một chút.
Việc đầu tiên chúng tôi cần làm là phải tập luyện rồi từ từ sắp xếp lại
đội hình. Khổ nỗi là cả bọn toàn là dân nghiệp dư nên có vài đứa không
hiểu cách chơi, rồi cách xếp đội hình, đứa hình đòi đứng chỗ này, đứa
thì đòi đứng chỗ kia, cho nên đôi khi thỉnh thoảng có cãi nhau nhưng rồi đâu thì lại vào đấy.
Những ngày sau, đội chúng tôi ai cũng đều thăng thái tập luyện. Lần
đầu chúng tôi tập phát bóng, theo như tôi biết thì bóng chuyền có hai
kiểu phát bóng cơ bản, đó là phát bóng thấp và phát bóng cao. Phát bóng
thấp có động tác đánh banh bằng cánh tay từ dưới lên, còn phát bóng cao
là người chơi ném bóng lên, sau đó nhảy lên và lấy đập lấy quả bóng.
Thường thì phát bóng cao sẽ phổ biến hơn bởi vì độ xoáy và khó đoán của
nó, nhưng mà phải thông qua tập luyện. Còn nhóm chúng tôi có vài đứa mới biết chơi bóng chuyền, cho nên chỉ phát bóng thấp được thôi, chứ chưa
đủ lực để mà phát bóng cao.
Những ngày sau đó, khi việc làm quen với phát bóng bước đầu đã có
những tiến triển nhất định, chúng tôi tập bước tiếp theo, đó chính là
nhận bóng. Nhận bóng là kĩ thuật khống chế bóng, không cho bóng chạm vào trong sân.
Sau khi nhận bóng thì bóng bay tới bên đồng đội, họ có hai lựa chọn,
một là tấn công luôn và hai là chuyền cho người khác tấn công, thường
thì trong trận đấu thì người thi đấu thường chuyền cho người khác rồi
tấn công.
Còn việc xếp đội hình, cả đội quyết định chọn đội hình 3-3, đây cũng
là một đội hình hợp lí nhất với năng lực cả đội rồi, còn đội hình thì ba người cao nhất đứng đầu hàng, còn lại đứng hàng sau. Rồi cứ thế chúng
tôi lại cứ tập luyện và thỉnh thoảng lại thi đấu giao thủ với những lớp
khác. Sau mỗi trận như thế thì hai cánh tay lại bủn rủn cả ra vì nhức
mỗi, vì thế tôi phải dùng băng dán chống mỏi để giảm bớt cơn nhứt mỏi.
Nhưng dù thế, chúng tôi vẫn nỗ lực hết bản thân mình trong việc tập
luyện để giựt được giải, bởi vì ai cũng thừa biết rằng. Tuổi trẻ chỉ có
một, thanh xuân cũng chỉ có một, nếu lần này không cố gắng nỗ lực thì
phải đợi tới bao giờ?