Sau trận thắng đầu tiên của cả hai đội bóng chuyền nam lẫn đội bóng
chuyền nữ. Chúng tôi đều rủ nhau ra ngoài quán ăn để ăn mừng cho chiến
thắng đầu tiên của cả hai đội nói riêng và cả lớp nói chung.
Có thể nhiều người sẽ cảm thấy hơi lố khi mà mới thắng một trận vòng
loại mà đã ăn mừng. Nhưng chúng tôi không để tâm tới chuyện đó, đối với
việc cả hai đội bóng chuyền nam và nữ điều chiến thắng ở trận đấu ở vòng loại có ý nghĩa nhất định đối với lớp 10B3. Hai trận thắng này mang lại động lực cho những bạn trong lớp để thi đấu tốt hơn trong các môn thể
thao khác.
Lúc này, cô Mai chủ nhiệm của lớp tôi đứng lên phát biểu trước bàn tiệc:
-Các em hôm nay đấu tốt lắm! Cô đề nghị nếu au này nếu các em tiến
sâu vào vòng trong hoặc thậm chí là vô địch thì chúng ta làm luôn một
buổi tiệc linh đình có được không các em?
Lập tức các học sinh trong lớp đều hô lên đồng ý. Sau đó họ cười đùa vui vẻ với nhau tới tận tám giờ rưỡi tối mới chịu về.
....................
- Nè anh hai! Sao bây giờ anh mới chịu về nhà hả? Hay là lêu lỏng đi chơi với đám bạn của anh?
Mới đứng trước cửa nhà thì đã bị con Ngọc chất vấn như thế này rồi.
Điều này lại khiến tôi vốn đã mệt mỏi từ việc thi đấu với buổi tiệc lớp, nay lại càng mệt mỏi hơn lại bị con Ngọc cằn nhằn. Đối mặt với việc này khiến tôi chỉ biết cười khổ, nhưng nghĩ lại thì cũng là do Ngọc lo lắng chô tôi. Với lại lúc ăn tiệc tôi cũng rón rén tiện tay lấy luôn vài lon nước ngọt đem về. Ngay lập tức tôi mở cái cặp ra và lấy nước ngọt đưa
cho nó:
- Này, cho em một lon này.
Ngọc vẫn ngơ ngác không hiểu gì, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Nhận
thấy rằng có vẻ con em sẽ cảm thấy không ổn, chắc chắn nó sẽ lại chặn
đường rồi bắt lại chất vấn. Tôi lập tức dùng hết sức bình sinh ba chân,
bốn cẳng nhanh chóng tốc biến chạy về căn phòng ngủ thân yêu. Sau khi
chạy vào căn phòng, tôi lập tức đóng cửa lại, tiếp theo là bấm cái nút
bấm để khóa lại. Lúc này, tôi mới ngồi bệch xuống và thở dài:
- Vậy là thoát khỏi con Ngọc rồi. Hôm nay, đúng là một ngày mệt mỏi.
Tôi lập tức tháo cái cặp đeo trên lưng mình ra, lập tức nhảy trên
giường nằm thân yêu của mình. Quả nhiên đây là một cái giường êm ái, cảm giác cứ như đây không còn là trần thế nữa, đây chính là thiên đường,
không nhầm vào đâu được.
Sau đó, tôi cứ thế mà nằm trên giường mà ngủ mà chẳng thèm thay đồ và chẳng tắm rửa gì cả. Tôi vẫn cứ thế mà nằm trong cái bộ đồ thể thao mà
ngủ luôn.
....................
Ba ngày sau, trận đấu vòng mười sáu đội đã diễn ra. Đội bóng chuyền
nam của lớp tôi sẽ khi đấu với lớp 10B10, còn đội bóng chuyền nữ sẽ thi
đấu với lớp 11B2.
Có vẻ như với cả hai đội bóng chuyền nam và nữ, thì đội nam trông có
vẻ dễ dàng hơn khi thi đấu với đối thủ đồng khối, còn đội nữ sẽ gặp khó
khăn hơn khi mà đấu với đội của khối trên. Nhưng dù có khó khăn hay là
thuận lợi đi chăn nữa, thì chúng tôi vẫn sẽ cố gắng cống hiến hết mình
cho thể thao.
Bây giờ, cũng là lúc chúng tôi khi đấu với khí thế cao nhất của bản
thân cá nhân. Ai cũng quyết tâm giành chiến thắng này. Với lại khí thế
không chỉ có ở lớp tôi, mà còn cả ở những lớp khác nữa, nên chúng tôi
phải cố gắng nỗ lực hết mình mà thi đấu cho thật tốt.
Trong lúc thi đấu của hai đội bóng chuyền nam và nữ, bằng sự cố gắng
và những chiến thuật khoa học, hợp lý. Cả hai đội bóng chuyền đều giành
thắng lợi trước đội đối phương, khiến cho họ trở nên tâm phục khẩu phục
và hẹn khi nào rảnh rỗi lại hẹn nhau thi đấu một trận, từ đó quan hệ của lớp tôi và những lớp xung quanh trở nên thân thiết, nhưng nó là chuyện
của sau này.
....................
Những ngày sau đó, không chỉ ở mỗi bộ môn bóng chuyền, mà ở những môn thi đấu khác dù là sử dụng sức lực hay trí não. Thì môn nào cũng đem
lại một sự hấp dẫn cho người xem cổ vũ lẫn người thi đấu, nó thậm chí
còn mang lại một sự cuốn hút đến nỗi nhà trường lập thẳng một trang
riêng trên mạng xã hội chỉ để trực tiếp cái cuộc thi hội thao này được
khoảng hơn mười năm.
Quay trở về với lớp tôi, mặc dù các bạn trong lớp không phải lúc nào
cũng thi đấu đạt được kết quả tốt, nhưng vẫn đem lại cho lớp một sự hãnh diện về sự cống hiến hết mình bởi những thành viên trong lớp.
.....................
Những ngày sau đó, cả hai đội bóng chuyền nam lần lượt tiến thẳng vào những vòng trong bằng sự nỗ lực của cả đội. Cả hai đội cứ thể đánh bại
đối thủ từ vòng mười sáu đội, rồi tới tứ kết, bán kết và chung kết.
Ở chung kết không bao giờ là dễ dàng cả, bởi vì ở trận đấu này ai
cũng căng thẳng bởi vì tính quyết định của nó. Mặc dù trải qua một trận
đấu khó khăn ở chung kết, chúng tôi đã chiến thắng trận đấu cuối cùng
này và giành lấy cúp vô địch. Như vậy, từ đó trở về sau, việc một lớp có hai đội bong chuyền nam và nữ được coi là lớp học huyền thoại. Bởi vì
không phải lớp nào cũng làm nên được cái kì tích đó.
Sau khi trận chung kết kết thúc của cả hai đội bóng chuyền nam và nữ. Cả hai đội điều chiến thắng và đem về chiếc cúp vô địch. Để ăn mừng
chiến thắng, cả lớp quyết định đi ăn tiệc. Buổi tiệc diễn ra một cách
vui vẻ, thậm chí là chơi cả mua chiếc bánh kem. Có vẻ như họ đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa. Họ cũng chả đoái hoài gì cái bánh kem. Khi ăn xong thì cô giáo chủ nhiệm đi tới cái bánh kem và nói:
- Các em à, mau ăn bánh kem nào!
Sau đó, cô và mấy bạn nữ cách kem và chia đều cho cả lớp. Nhưng, có
một điều hơi kì lạ là ở đây không có ai ăn cả. Cô giáo thấy lạ liền hỏi:
- Các em, sao vẫn chưa ăn thế?
Sau đó, trên giương mặt của mọi người, ai cũng làm lộ ra một nụ cười
nham hiểm. Điều này làm cô giáo làm sởn da gà, như đoán được việc tiếp
theo mà đám học sinh này sẽ làm gì tiếp theo, giọng cô run run nói:
- Các em... chẳng lẽ các em định...
Lúc này, thằng Hậu, lớp trưởng của lớp cười rộn lên một tiếng rồi nói:
- Cô đoán đúng rồi đấy!
Sau đó, nó cầm cái dĩa bánh kem lên, bốc lấy một miếng bánh và ăn:
- Đúng là bánh ngon thật đấy! Nhưng đáng tiếc là...
Lập tức, nó cầm nguyên một dĩa bánh kem lên. Dùng hết sức bình sinh
chọi thẳng vô mặt trên một đứa nào đó, khiến cho nó muốn ngã cả người
xuống đất. Sau đó, nó đứng dậy, dạt lấy cái bánh kem và cầm cái đĩa bánh chọi thẳng vô mặt lớp trưởng. Sau đó, cả lớp thích thú hô lên và ném
bánh kem vào nhau, trong đó còn có cả tôi tham gia.
Cảnh tượng hỗn loạn này nhìn không khác là chiến trận, lộn xà ngầu cả lên. Những dĩa bánh kem cứ như thế mà bay thẳng vào mặt của một đứa nào đó. Thậm chí, cô giáo suýt nữa thì dính đạn rồi.
Một lát sau, trận đấu bánh kem cuối cùng thì cùng đã kết thúc. Nhìn
xung quanh không khác gì một bãi chiến trường, còn quần áo thì đã bị bẩn do trò chơi khi nãy, còn cô giáo thì chỉ biết lắc đầu rồi thở dài sau
trận đùa vui đó.
Mặc dù, buổi tiệc hồi nãy đúng là vui thật. Nhưng vì một lí do nào
đó, nó đã trở thành một trận chiến chọi bánh kem. Khiến cho khắp căn
phòng ở trong lớp học bừa bãi cả lên. Vì thế, ăn tiệc xong rồi thì phải
dọn dẹp. Nhưng mà, dọn dẹp cũng không thoải mái gì. Bánh kem rớt xuống
rạch thì không phải lấy chổi bông cỏ để quét, bởi vì nếu dùng chổi bông
cỏ để quét thì chổi sẽ nhanh chóng bị bẩn, nó không có tác dụng làm sạch đối với đống kem nằm trên đất, thậm chí còn làm dơ hơn nhiều. Vì thế,
cách tốt nhất hiện giờ là phải sử dụng cây chà để quét, sau đó đổ nước
vào rồi quét lại, cứ thế mà quét cho tới khi nào thấy ổn rồi thôi. Tiếp
theo là lấy cây chổi lau nhà lau lại là được. Chúng tôi làm theo cách đó bằng cách mượn chổi chà ở chỗ chú bảo vệ, bởi vì ở trong lớp học thì để cái chổi chà làm gì?
Mượn xong thì cả lớp cũng bắt đầu dọn dẹp vệ sinh để phục vụ cho lớp
học ngày mai. Một lúc sau thì chúng tôi cuối cùng cũng dọn dẹp, lau chùi xong và ai về nhà nấy. Đảm bảo ngày mai chắc ai cũng cảm thấy mệt mỏi
vì họ đã hoạt động hết công suất vào ngày hôm nay rồi.
....................
Hôm nay là còn vài ngày nữa là ngày nhà giáo Việt Nam hai mươi tháng
mười một. Ngày tôn vinh nghề giáo này được thành lập vào năm một nghìn
chín trăm năm mươi tám. Mục tiêu được thành lập là để tôn vinh những
người làm nghề nhà giáo. Giúp phát huy truyền thống tốt đẹp từ ngàn xưa
của dân tộc Việt Nam ta, đó chính là truyền thống tôn sư trọng đạo. Cũng là một dịp lễ để cho học sinh thể hiện lòng thành kính bằng cách tặng
những món đồ tuy nhỏ nhặt, nhưng lại tràn đầy sự kính trọng này.
Bây giờ, trong lớp học của tôi, tất cả các học sinh đều trang trí lại lớp học cho thật đẹp để đón chào ngày lễ tôn vinh những người nhà giáo. Trên tấm bảng đen, dòng chữ chào mừng được viết trên đầu bảng, hai bên
thì được vẽ những bông hoa do chính đôi bàn tay khéo léo của các bạn nữ
vẽ lên. Trong lớp cũng bàn thêm về việc nên tặng món quà nào mà phù hợp
nhất, ý nghĩa nhất giành cho các giáo viên bộ môn cũng như cả giáo viên
chủ nhiệm.
Không khí chuẩn bị cho ngày nhà giáo rất là khẩn trương, nhưng không
có cả giác gì gọi là sự áp lực ở đây cả. Bởi vì họ làm bằng chính cái
tâm huyết của mình, điều đó cho thấy một tinh thần tôn sư trọng đạo của
người Việt Nam rất cao. Những việc trang trí cho lớp học cũng vì thế mà
được hoàn thành trong vòng một, hai ngày. Kịp lúc để chuẩn bị đón ngày
lễ ngày, làm xong thì ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành
xong công việc trang trí của mình.
....................
Ngày nhà giáo Việt Nam đã đến. Hôm nay, ở dưới sân trường đang diễn
ra một buổi lễ. Buổi lễ được hiệu trưởng đọc diễn văn bắt đầu, khoảng
năm phút sau, buổi trao giải cho học sinh bắt đầu. Với lại, nhà trường
còn chơi lớn khi mà thuê cả người dẫn chương trình từ đài truyền hình
tỉnh Bến Nguyệt về để dẫn dắt việc trao giải. Lúc này, người dẫn chương
trình lên sân. Chị này là người miền tây sông nước, nhìn trông có vẻ trẻ trung, nhưng thật ra là đã gần tam tuần rồi. Với lại đã cưới chồng và
có nhau một đứa bé gái xinh đẹp.
Sau khi lên sân khấu, chị dẫn chương trình bắt đầu hô một câu để cho các bạn học sinh phản ứng:
- Nào các bạn, đứng lên quẩy nào!
Sau đó, nhạc EDM bừng lên bơi tiếng nhạc sập sền, sôi động. Nghe thấy điệu nhạc này và cộng thêm việc được sự cho phép của nhà trường. Ai ai
cũng đứng lên phản ứng và quẩy hết mình. Trong đó, có một vài học sinh
kêu một tiếng không ai hiểu nổi, chẳng hạn như là:
- Hú, hú, hú, ye, ye, ye!
Nhìn thấy cảnh nhảy và cách "hú" đầy hoang dã của hắn. Tôi càm thấy
như té bật ngửa ra sau. Tôi chỉ biết lắc đầu và nói với thằng bạn bên
cạnh:
- Ê mày, nhìn cách nó nhảy kìa Chắc thằng kia là đệ tử của Khá Bảnh đấy!
Thằng bạn nhìn thấy nó nhảy. Nhưng mà hay vì lắc đầu hay chê bai. Nó
lại bắt trước nhảy theo và múa quạt, một điệu múa từng nổi tiếng ở Việt
Nam. Sau đó, có vài người thấy thích thú, nên đều bắt trước làm theo,
người người múa quạt, nhà nhà múa quạt, cảnh tượng thật là hoành tráng.
....................
Sau một trận quẩy tưng bừng với dàn nhạc EDM, thì cuối cùng các học
sinh dưới sân trường cũng chịu ngồi yên ngay ngắn, thẳng lối, theo hàng.
Lúc này, thì cô hiệu trưởng mới đứng ra đọc danh sách các đội hoặc cá nhân xuất sắc đạt giải trong hội thao lần rồi.
Cô hiệu trưởng sau khi đọc xong thì liền làm giải trao thưởng:
- Đầu tiên, đó chính là giải bóng chuyền. Đây là lần đầu tiên trong
lịch sử hội thao của trường chúng ta. Có một lớp học đạt cả chức vô địch của cả hai giới. Đó chính là mười B ba!
Sau đó, cả trường đều vỗ tay chúc mừng. Thằng Hậu thay mặt lớp, đi
lên với vẻ tự cao, à nhầm tự hào để lên nhận giải. Ở giải hội thao này,
trong mục thi đấu môn bóng chuyền. Đội vô địch được trao giải tới mười
triệu đồng, còn đội hạng hai là năm triệu đồng và đội đồng hạng ba là
hai triệu đồng.
Nếu như vậy, thì lớp tôi sẽ có được riêng khoảng hai chục triệu chỉ
riêng bộ môn bóng chuyền. Đối với cả đám lớp mười, thì đây cũng được xem là một số tiền không nhỏ đối với chúng tôi. Với số tiền đó thì tất
nhiên là tha hồ ăn chơi tiêu xài rồi, thậm chí là rủ ăn ở nhà hàng,
khách sạn năm sao là việc khá là dư sức.
Nhưng, trước mắt là phải tạm thời cất giữ cái đã, sau này khi mà có
dịp thì muốn đi đâu chả được. Không chỉ có số tiền bóng rổ không, mà nhờ một số bạn có thành tích tốt trong việc thi đấu tốt mà lớp chúng tôi đã có thêm được mười triệu đồng, như vậy thì có nghĩa là cả lớp có ba chục triệu đồng được xung thêm vào công quỹ, một số tiền lớn lắm đây.
....................
Sau khi tất cả cá nhân và các đội có những thành tích xuất sắc đều
nhận xong giải thưởng của mình. Thì buổi lễ cũng đã kết thúc, mọi người
đều dẹp ghế ngồi của mình và đem lên lớp để dẹp. Xong xuôi thì liền
xuống dưới sân trường, rồi tập hợp theo lớp học của mình và tặng quà lưu nhiệm.
Lớp học của tôi cũng vậy, mọi người đều tụ tập lại với nhau và tặng
những món quà cho cô Mai. Sau đó thì chúng tôi đứng tập trung lại một
chỗ rồi chụp hình. Vì muốn chụp hết tất cả các thành viên trong lớp nên
nhờ tới một bạn khác lớp để chụp giúp. Khi được nhờ vả, bạn ấy cũng vui
vẻ giúp. Sau đó, bạn đó cầm cái điện thoại của cô chụp hình và ra hiệu:
- Một, hai, ba!
Tiếng kêu chụp hình của chiếc điện thoại vang lên. Sau đó, bạn đó
cũng đưa cho cả lớp tôi xem một vài tấm hình chụp được. Trong những tấm
hình chụp đó, đứa thì đưa ngón trỏ và giữa ra tạo thành hình chữ v, đứa
thì kết hợp ngón cái với ngón trỏ lại thành hình trái tim, có đứa thì
mặt tươi cười như hoa, thậm chí còn có đứa thì khuông mặt ngơ ngác trông rất là buồn cười.
Sau khi chụp xong tấm ảnh, thì ai muốn đi đâu chơi hay là về đến nhà
thì tôi cũng chả quan tâm gì cho lắm! Còn tôi thì định về nhà, thì trong đám bạn, thằng Vinh ra kêu tôi:
- Ê, Ninh!
Tôi quay lại hỏi nói có chuyện gì thì thằng Vinh nói tiếp!
- Mày có đi ăn chung với tụi tao không?
Tôi thắc mắc trước lời đề nghị của nó:
- Đi ăn. Thế thì ăn gì? Ở đâu?
Thằng Vinh đáp lại:
- Mày cưỡi con chiến mã sắt theo tụi tao rồi thì biết! Giờ thì, cứ đợi ở cổng trường trước đã.
Sau đó, tôi liền dắt cái con chiến... à không, là chiếc xe máy ra cái cổng trường đợi chúng nó ở đó, sau đó thì đi đâu ăn, ăn cái gì thì tôi
không biết. Hy vọng là mình còn đủ tiền.