Bùi Yến kéo dây thừng nối với cổ Trương Diệu, mang anh đến trước tiệm,
ngồi xổm xuống chộp lấy một cái đầu nhét vào ngực anh. Trương Diệu bản
năng định quăng cái đầu trong ngực đi nhưng khi ngón tay chạm vào đầu
người mới cảm nhận lạnh băng, cứng rắn không giống với đầu người. Trương Diệu cúi đầu xem xét kỹ đầu phụ nữ trong tay, phát hiện tuy nó rất
giống đầu người, mặt mũi sống động như thật nhưng khi sờ cảm giác như
vuốt trái lê, không mềm hay có lông chút nào. Dưới đầu vị trí nối với cổ trơn nhẵn không có lỗ hổng, tựa như trời sinh là thế. Chỉ có phần trên
đầu trụi lủi Trương Diệu thấy một cái cuống nhỏ bên ngoài màu da bên
trong đỏ.
- Cái này...
Trương Diệu nghẹn lời. Gặp thứ hình dạng như vậy Trương Diệu thật tình không biết nên nói cái gì.
- Có lẽ đây là trái cây.
Tuy trước kia Bùi Yến chưa từng thấy thứ kỳ lạ như vậy nhưng xúc cảm khi sờ rất giống với hoa quả.
- Thứ này hình dạng quá khủng bố.
Trương Diệu quay đầu nhìn trái đầu người khác trong tiệm, anh phát hiện khuôn
mặt đầu người giống y như nhau, chẳng qua màu da, biểu tình hơi thay
đổi. Trừ trái đầu người có khuôn mặt giống nhau, Trương Diệu phát hiện
có ít nhất năm khuôn mặt phụ nữ khác nhau.
Bùi Yến thấy thú nhân Xích Kha cửa tiệm nhìn bọn họ đứng lại thì đi tới gần, mở miệng hỏi
Trương Diệu còn đang nghiên cứu biểu tình đầu người khác nhau.
- Muốn ăn không?
- Nuốt trôi mới là lạ, chúng ta tiếp tục đi đi.
Trương Diệu bỏ đầu người trở lại lá cây, tay chùi mạnh vào áo choàng. Tuy đó
là trái cây nhưng cầm nó vẫn thấy sợ, thật không biết làm sao chúng nó
mọc được và hình dạng đáng sợ như vậy.
Thấy một đám thú nhân
Xích Kha hoặc ngồi xổm hoặc ngồi bệch xuống bên dòng suối nhỏ từ bên
ngoài bộ lạc chảy vào. Chúng nó ăn thực vật trao đổi từ các tiệm, Trương Diệu đi theo Bùi Yến cũng đến bên một dòng suối, lấy ra động vật mấy
ngày nay ngồi canh bên ngoài thuận tiện đặt bẫy bắt được. Thịt để ăn, da thú thì trao đổi trái cây trước đó Bùi Yến xác định không có vấn đề.
Các thú nhân Xích Kha đều cầm thực vật ăn cơm, nếu thời gian này Trương
Diệu, Bùi Yến tay không đến thì quá bắt mắt.
Thấy bên dòng suối
có nhiều thú nhân Xích Kha ngon lành nhai ngon lành trái cây đỏ mọc ra
từ cây trắng không lá, bộ dáng ăn vui vẻ, Trương Diệu kiềm không được
đoán phải chăng chúng nó đã đồng hóa biến thành thú nhân thì năng lực
biến dị của trái cây không ảnh hưởng nữa. Thú nhân Xích Kha thoải mái ăn vào, cộng với trái cây này vốn tỏa mủi rất hấp dẫn, chúng nó càng không kiêng dè gì. Trái cây bảy năm chín một lần, chỉ kéo dài bảy ngày, thú
nhân Xích Kha không ăn sẽ thấy có lỗi với bụng của mình chăng?
Loại trái cây đỏ bị Lão Hồ gọi là trái Sa - Tăng tỏa mùi hương đúng là hấp
dẫn, ngửi mùi khiến người nuốt nước miếng ừng ực. Trương Diệu rũ mi mắt, không để ý đến thú nhân Xích Kha ăn trái cây đỏ. Trương Diệu nhận lấy
trái cây giống bưởi bị Bùi Yến bẻ một nửa đưa cho. Trương Diệu lột một
miếng to trong suốt nhét vào miệng, vị chua xông lên não, răng chua đến
tê. Mới rồi Trương Diệu bị trái Sa- Tăng hấp dẫn thèm ăn lập tức không
còn.
- Phi! Cha nó, chua quá!
Trương Diệu phun ra vỏ
trái cây lỡ cắn phải, anh thề đời này chưa từng ăn trái nào nâng cao
tinh thần như vậy. Chua, chua quá má ơi.
Tuy miệng nhai trái cây chua không đền mạng nhưng Trương Diệu vẫn có tâm tình tự an ủi mình,
xem như chúng nó bổ sung nhiều chất dinh dưỡng vitamin đi. Bên cạnh có
mấy thú nhân Xích Kha ngồi xuống cách Trương Diệu, Bùi Yến năm mét.
Trương Diệu hơi ngẩng đầu lên liếc hướng đó, phát hiện thú nhân Xích Kha ngồi
chính giữa là loại hoàn toàn biến thân, lông trên đầu và đuôi xen lẫn
lông đỏ. Tay thú nhân Xích Kha này dắt hai nô lệ, trong đó có một là
nhân loại nam giới, thân thể hơi ốm, tuổi khoảng hai mươi bảy, hai mươi
tám, tối đa không quá ba mươi.
Thú nhân Xích Kha diện mạo hung
ác, lông rối kênh kiệu nhìn thú nhân Xích Kha hai bên. Thú nhân Xích Kha đó ngồi xuống tảng đá đen bên dòng suối, cầm thực vật cột lại bằng dây
thừng trao đổi được ném cho nô lệ thú nhân cúi đầu đi theo nó. Thú nhân
Xích Kha kia vóc dáng không cao, không quá vạm vỡ, không phải loại các
thú nhân Xích Kha hoan nghênh. Chắc nô lệ không đánh lại thú nhân Xích
Kha khống chế nó, hoặc bị cưỡng ép dùng thảo dược nên bây giờ nó chỉ có
thể ngoan ngoãn làm nô lệ.
Nô lệ thú nhân nhận lấy thực vật ném
trên người mình, xoay người đến bên dòng suối tẩy rửa. Chờ rửa sạch xong nô lệ thún hân cẩn thận hai tay ôm thực vật trở về, quỳ dưới đất nhìn
thú chủ. Thú chủ đánh giá làm nô lệ run run, run bần bật, từ đó nhìn ra
được bình thường tính tình thú chủ không quá tốt.
Thú chủ nhìn
chằm chằm thực vật nô lệ dâng lên, không hành động. Hồi lâu sau thấy nô
lệ vẫn giữ tư thế cũ thì biểu tình có chút không kiên nhẫn, tiếng gầm
đáng sợ phát ra từ cổ họng dường như cảnh cáo nô lệ điều gì. Nghe tiếng
gầm, nô lệ càng run dữ hơn, lập tức hiểu ý của thú chủ. Nô lệ vội lộ
sạch vỏ trái cây mới rửa xong cẩn thận đưa đến bên miệng thú chủ lười
biếng ngồi trên tảng đá.
Thú nhân Xích Kha vừa lòng há mồm đầy răng nanh nuốt trái cây đưa vào miệng, chờ nô lệ thú nhân mớm tiếp.
Không ngờ ăn cái gì cũng muốn nô lệ hầu hạ. Trương Diệu cố gắng tiêu diệt
trái cây chua cực kỳ khó ăn, thầm cảm thán. Một lúc sau Trương Diệu đột
nhiên giật mình, vội đưa mắt nhìn thú nhân khác. Trử bỏ số ít thú nhân
Xích Kha không có nô lệ, còn lại thú chủ mang nô lệ đều được hầu hạ
thoải mái.
Có thú nhân Xích Kha biến thành trạng thái toàn thú
nằm sấp trên mặt đất chờ nô lệ cắt thịt tươi đưa vào miệng. Có nô lệ
ngậm đồ ăn rồi tới gần mớm cho thú chủ. Nếu không phải Trương Diệu thấy
người mớm là thú nhân đực đầy lông vạm vỡ, người ăn là thú nhân đầu thú
thân người thì Trương Diệu còn tưởng là đang xem cảnh phi tử hầu hạ
vương gia rất là thân thiết dễ thấy trong chương trình thanh cung.
Còn Trương Diệu và Bùi Yến, rõ ràng giả trang quan hệ thú nhân, nô lệ nhưng anh ăn đồ ăn, Bùi Yến thì chia sẵn đồ ăn cho anh, không phù hợp tình
huống thú nhân khác. Nô lệ thú nhân đều hầu hạ chủ nhân của chúng, đừng
nói là mình ăn cái gì, không bao nhiêu nô lệ ngồi. Các nô lệ hoặc là
quỳ, hoặc đứng, không dám ngồi trước mặt thú chủ như Trương Diệu, huênh
hoang ăn.
Phát hiện mình biểu hiện sai lầm, Trương Diệu quyết
định nhân lúc các thú nhân Xích Kha còn chưa chú ý đến bọn họ đổi từ
ngồi thành chồm hổm. Tuy Trương Diệu không muốn quỳ nhưng dù gì cũng
phải bày tư thế, anh cũng nuốt không trôi thịt mềm chua ê rằng nên bắt
chước nô lệ khác làm bộ hầu hạ Bùi Yến, tránh cho bị thú nhân Xích Kha
nhìn ra điều khác lạ.
- ...
Bùi Yến rũ mi mắt nhìn miếng trái cây trong suốt bỗng đến gần miệng mình. Bùi Yến chớp hàng mi đen
rậm cong, biểu tình khó hiểu. Trương Diệu nhìn chằm chằm lông mi của Bùi Yến, nghĩ cặp lông mi này thật khiến người tức giận, cong đến có thể bỏ củi trên đó.