Kết quả tốt xuất hiện, con thuyền kia đúng như Trương Diệu kỳ vọng, nhìn từ 'kính viễn vọng' thì nó trông thật hoàn chỉnh, lặng yên ở đó, nhưng
như vậy ngược lại khiến anh cảm giác hơi không chân thật.
Trương
Diệu nghiêng đầu nhìn Bùi Yến đứng dưới vách đá, biểu cảm quan tâm nhìn
mình, anh cảm thấy nên hỏi thăm Bùi Yến dù gì là người duy nhất tìm hiểu về gỗ nổi:
- Phía trước là thuyền làm bằng gỗ nổi hả?
Trương Diệu vừa hỏi vừa ném 'kính viễn vọng' tự làm cho Bùi Yến đứng ở phía dưới.
Bùi Yến giơ tay chộp lấy lá cây và mảnh xương tản ra ở giữa không trung,
cầm chúng nó rồi leo lên vách đá có độ cao bằng chỗ Trương Diệu đứng,
một lần nữa gắn lá cây và mảnh xương vào nhau, hắn nhìn về nơi Trương
Diệu chỉ qua 'kính viễn vọng', quan sát kỹ một lúc rồi gật đầu, đáp lại
anh:
- Đúng.
Màu của gỗ nổi rất sâu, gần như thành màu
mực. Nhưng trong khúc gỗ màu đen ánh lên sắc xanh đá quý, cực kỳ đặc
biệt. Hơn nữa lớp vỏ gỗ có hoa văn chìm màu đen nhạt bao trùm bề mặt của cây, đây là đặc trưng của cây, dù bây giờ quan sát từ xa nhưng Bùi Yến
vẫn có thể khẳng định đó là làm từ gỗ nổi.
Được rồi, cho dù nó
đúng là con thuyền có thể chứa vài người, cha của Bùi Yến tham dự thiết
kế, thuyền đặt ở dưới vách đá hình cung ở phương xa, thoạt nhìn vách đá
cong trên phẳng dưới lõm vào đã che gió biển và mưa to cho con thuyền
núp phía dưới nó, nhưng thuyền bị bỏ ở đó lâu như vậy, nhìn qua 'kính
viễn vọng' không thấy chút gì rách nát, điều này khiến Trương Diệu rất
thắc mắc.
- Thuyền đặt ở đó bị gió thổi mưa đánh lâu như vậy mà vẫn không sứt mẻ gì?
- Gỗ nổi thích râm ghét nắng, ngâm trong nước có thể quanh năm không mục.
Cho nên thuyền bị bỏ ở chỗ ẩm ướt cạnh vách đá nứt vẫn còn nguyên vẹn. Có
lẽ vì ưu điểm mạnh mà kỳ lạ này mới khiến cái cây này thành loại cây duy nhất trên đảo có thể chở người ra ngoài khơi.
- Được rồi...
Tạo hóa từ thiên nhiên luôn rất thần kỳ, Trương Diệu không nói gì thêm.
Nhưng ngẫm lại thuyền này được tạo ra từ mười năm trước, bây giờ nhìn
thì không thấy có thay đổi gì lớn, anh nhìn sao vẫn cảm thấy thần kỳ.
Hơn nữa, quan sát từ 'kính viễn vọng' thì phần đáy thuyền thể tích không
lớn nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ này dường như được lót nhiều thân cây hình cột bị chặt xuống, nâng thuyền cao hơn mặt cát. Cạnh sàn thuyền có một đống thứ gì xanh xanh lòe loẹt, nếu Trương Diệu không nhìn lầm thì
chúng nó rất có thể là chất đống từ thành phần thực vật như các loại
trái cây và đủ loại thịt, chắc hẳn những thú nhân đã đi xa cố ý đặt lên.
Ngẫm lại cũng đúng, bởi vì mới qua lễ tế bảy năm một lần, cộng thêm thú nhân cực kỳ yêu quý và sùng kính rừng cây gỗ nổi đã bị đốt sạch, thuyền làm
từ gỗ nổi này là thứ duy nhất đáng giá kỷ niệm còn sót lại, đã trở thành vật phẩm quan trọng được các thú nhân trên đảo đến làm lễ tế chúc mừng, cho nên chúng nó mới mang theo thức ăn bày trên thuyền để cúng.
Trương Diệu thầm cảm thấy may mắn, vốn kế hoạch là nếu như tìm được thuyền,
bọn họ sẽ ngồi trên thuyền rời đi, nhưng nếu đi thì bọn họ cần đi khắp
nơi tìm thức ăn, thu gom đặt trên thuyền làm lương thực dự trữ, nếu
không thì chưa tìm được đường về, ngược lại đói chết trên thuyền là bi
kịch.
Giờ thì có được mà không mất công, không cần cố ý tìm và
hái thức ăn, đám thú nhân đã vận chuyển đầy ắp thức ăn lên thuyền cho
bọn họ, bọn họ chỉ cần đẩy thuyền theo nước biển trôi đi là có thể cưỡi
thuyền rời khỏi đây. Trương Diệu vừa cảm thấy siêu may mắn vừa không dám lỗ mãng quên hết tất cả, bởi vì trong đầu của anh còn một sợi dây luôn
căng ra, nhắc nhở cảnh cáo anh trên trời không thể nào rớt bánh nhân
thịt xuống, đặc biệt là trên hòn đảo này càng sẽ không phát sinh chuyện
tốt như vậy.
Trương Diệu đứng trên vách đá quan sát tình huống
phía trước, sau đó nhảy xuống đi tới trước, anh ngước đầu nhìn vách núi
hai bên, cảm giác vách đá bốn phía mọc đầy tinh thể có sự thay đổi rõ
rệt.
Rời khỏi vòng vây tinh thể sáng lấp lánh, Trương Diệu đi
hướng hai bên bãi biển cát, chạm vách đá sần sùi vươn cao, bề mặt nham
thạch trở nên cực kỳ thô ráp khô nứt. Màu cục đá là xám khói, bên trong
ánh chút sắc bạc, giống như loại bột phấn nào đó trộn lẫn vào nham thạch trên vách đá. Nhưng mấy thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm là
trên vách đá đều tự nhiên hình thành nhiều lỗ hình lục giác lớn nhỏ khác nhau, chúng nó lõm vào, hoàn toàn không thấy được bên trong vách đá có
cái gì.
Lỗ hổng hình lục giác hình thành tự nhiên có cái đường
kính to gần bằng hai mét, có cái đường kính nhỏ cũng thô cỡ eo con
người. Bên trong lỗ hình lục giác không phản chiếu chút ánh sáng, đen
tuyền, rải rác khắp vách đá hai bên bãi biển cát mà đám người sống sót
đang đứng, thoạt nhìn giống như là bọn họ đi vào ổ ong mật.
Trương Diệu quan sát những lỗ hình lục giác không thấy được bên trong, rậm rạp trải khắp bốn phía bọn họ, cảm giác tựa như nhiều cặp mắt từ phía trước đằng trước, hai bên trái phải lặng lẽ giám thị quan sát bọn họ. Lại
nhìn đằng trước, đốm đen ở phương xa là cạnh thuyền bị khúc gỗ nâng cao
giấu dưới vách đá, thoạt nhìn thật yên tĩnh và bình thường.
Nhưng sự yên bình này ngược lại khiến trong lòng Trương Diệu sản sinh cảm
giác kỳ lạ, cứ cảm thấy có nguy hiểm chưa biết nào đó đang nhảy múa trên dây thần kinh cảnh giác của anh.
- Ngồi trên con thuyền đó là chúng ta có thể rời khỏi đây phải không?
Triệu Tường Quốc chậm rãi đi theo phía sau nghe Bùi Yến ở đằng trước xác định đốm đen mơ hồ kia là con thuyền mà bọn họ khổ sở tìm rất lâu, có thể
trôi ra biển thì thầm cảm thán. Ngẫm nghĩ chính mình rốt cuộc có thể
sống tìm được phương tiện giao thông trốn khỏi nơi này, tâm trạng của
Triệu Tường Quốc khó tránh khỏi kích động háo hức, gã sốt ruột muốn rời
khỏi hòn đảo kỳ lạ này.
Triệu Tường Quốc nói với người đi ở trước mặt mình:
- Vậy chúng ta hãy nhanh chân lên, đừng bỏ lỡ thời gian.
Hiện tại đã đến buổi chiều, nếu không tăng tốc, chờ nửa đêm mới ra ngoài thì sóng biển ở rìa đảo sẽ vỗ cực kỳ hùng dũng, chỉ riêng một đợt sóng to
có thể vỗ nát cả con thuyền, dù sao càng sớm rời khỏi thì càng bảo hiểm
và an toàn.