“... Quan nhân* chắc đã hiểu
nhầm.” Thanh Duy dừng rồi nói tiếp, “Mặt thiếp bị bệnh, chỗ trên mắt
không phải là trang điểm mà là vết bớt.”
(*Từ cũ, cách người vợ gọi người chồng thời xưa.)
“Không phải trang điểm?” Giang Từ Chu có vẻ không tin, y chúi người lại gần,
giọng ngờ vực, “Sao ta trông nàng... quen mắt thế?”
Vì cơn say
mà y đứng chẳng còn vững, lúc chúi người xuống suýt thì đổ đè lên Thanh
Duy, nàng vội đứng bật dậy, Giang Từ Chu lập tức ngã xuống giường.
Thanh Duy nghĩ tới kế hoạch, nhắc bản thân phải thật ngoan ngoãn, bèn đáp:
“Hôm trước sơ ý va phải quan nhân ở ngoài Đông Lai Thuận, làm đổ rượu
của quan nhân, may được quan nhân độ lượng bỏ qua, thiếp vẫn luôn ghi
nhớ trong lòng.”
Giọng nói này...
Giang Từ Chu xoay người ngồi dậy, “Ta nhớ ra nàng rồi, nàng chính là... là...”
Thanh Duy gật đầu.
“Nhưng, nhưng...” Có lẽ Giang Từ Chu đã nghe thấy cái tên Thanh Duy qua Vệ
Quyết, tỉnh rượu phân nửa, “Không đúng, người ta cưới là con gái của
Thôi Hoằng Nghĩa, tên là Vân gì đó...”
“Quả thật thiếp có một cô em gái tên là Chi Vân.” Thanh Duy giải thích, “Có điều mấy năm qua
thiếp được nhà thúc phụ nuôi nấng, thúc phụ coi thiếp như con gái ruột
thịt, thiếp là chị còn Chi Vân là em, nào có chuyện chị chưa lấy chồng
mà em gái đã xuất giá trước? Trong thư dạm hỏi quan nhân gửi chỉ nói là
kết hôn với con gái Thôi thị, mà hiện tại thiếp là trưởng nữ Thôi thị,
vì vậy phải là thiếp xuất giá mới tròn lễ, phu quân nói có đúng không?”
Giang Từ Chu ngồi bên giường nhìn nàng, men say đã vơi, y gật đầu.
Thanh Duy nói: “Thực ra lúc nhận được thư, thiếp cũng sợ lắm. Thiếp và quan
nhân vừa không có ơn lại chẳng có tình, bỗng dưng quan nhân nói muốn
cưới thiếp, thực hết hồn hết vía, vốn định lên kinh rồi tới phủ hỏi cho
rõ, tránh xảy ra hiểu lầm không đáng có. Nhưng em gái thiếp là người
nóng tính, nghe bảo chính cha chồng cáo trạng thúc phụ lên ngự tiền, nói gì mà có chết cũng không bước chân vào nhà kẻ thù, từ xưa đến nay trung hiếu khó vẹn toàn, quan nhân có thể thông cảm cho muội ấy không?”
Giang Từ Chu nhìn Thanh Duy, lại gật đầu.
Thanh Duy tiếp tục thêu dệt: “Ví như quan nhân muốn cưới Chi Vân, vậy hãy
nhân khi lễ cưới chưa kết thúc, nhanh nhanh đến Cao gia nói thẳng để đổi Chi Vân về, âu cũng được mà. Có điều tính cách muội ấy như vậy, sợ nghĩ quẩn lại đòi treo cổ, tính mạng là chuyện nhỏ, lỡ đâu làm lớn chuyện
lớn, người ngoài chỉ trỏ Giang gia bất nhân bất nghĩa hai mặt, trước mặt thì đón dâu vào cửa, sau lưng lại đi hãm hại người ta, e rằng quan nhân sẽ bị mang tiếng đến già mất. Nên thiếp qua cửa chính là nhờ Nguyệt lão trên cao đưa lối, nào còn đường khác để đi.”
Giọng nàng nhẹ
nhàng từ tốn, tổng kết lại ba nội dung chính, gói gọn luân lý cương
thường, tình huống thiệt hơn và đôi phần bất đắc dĩ.
Nói chung là đã chặn hết ý nghĩ từ hôn của y.
Giang Từ Chu im lặng một chốc, đoạn thở dài đứng dậy, đi tới trước bàn ngồi
xuống, cầm bầu rượu lên rót: “Nương tử nói sai rồi.”
Thanh Duy thật lòng hỏi: “Sai ở đâu cơ?”
“Hai chúng ta được Nguyệt lão đưa lối chỗ nào?” Giang Từ Chu cười bảo, “Hai
ta là bị Nguyệt lão dùng dây tiên trói chặt vào nhau, còn móc thêm 12
chiếc khóa nhân duyên, dù có mượn thanh đao Côn Ngô ở Bồng Lai cũng chém chẳng đứt. Hủy nhân duyên nhà người ta tất bị sét đánh, mà tự mình hủy
nhân duyên sẽ bị ngũ lôi oanh tạc, nhưng lôi đánh đã thấm vào đâu, chỉ
sợ khi xuống âm tào địa phủ, thập điện Diêm La sẽ viết tên hai ta lên đá tam sinh... Còn không mau lại đây?”
Thanh Duy nhìn y, không biết đến đó làm gì.
Giang Từ Chu cầm bầu rượu rót đầy ly, đưa một ly cho nàng: “Đưa đầu tới đao
đang chờ sẵn, rụt đầu về mới bảo toàn được tính mệnh, uống xong ly rượu
hợp cẩn, hai ta chấp nhận cái vận xui rủi này đi.”
Lấy hết dũng khí để xuất giá là một chuyện, nhưng khi đối mặt nhau lại là chuyện khác.
Thanh Duy ngồi xuống trước mặt Giang Từ Chu, sau một lúc im lặng mới nhận lấy ly rượu hợp cẩn từ y.
Nến đỏ long lanh, Giang Từ Chu tiến tới, đưa tay vòng ra sau cổ nàng, từ từ lại gần.
Hơi thở thanh mát hòa lẫn mùi rượu phả vào hai má, Thanh Duy cụp mắt, chỉ thấy được ly rượu sóng sánh trong tay.
Thanh Duy đã từng đối diện gươm đao không biết bao nhiêu lần, cũng từng một
mình đi khắp từ Nam chí Bắc, đến ám ngục thành Nam cứu viện Tiết Trường
Hưng, đối mặt với hơn mười lính tinh nhuệ của Tuần Kiểm ti nàng còn
chẳng sợ, vì nàng biết không vào hang cọp sao bắt được cọp con, làm gì
cũng phải trả giá, nhưng... cảm giác khổ sở lúc này phải hình dung như
thế nào đây? Nó giống như khi nàng đứng bên vách núi cheo leo, lao đầu
xuống vực mà lại quên rút nhuyễn ngọc kiếm.
Không biết rơi xuống sẽ sống hay là chết.
Hơi thở ngày một áp gần, ấm áp ngưa ngứa, Thanh Duy chợt khép hai mắt lại, ngẩng đầu uống hết rượu.
May mà uống rượu xong, cánh tay vòng sau cổ cũng buông ra, Giang Từ Chu
không ép nàng phải làm thêm lễ nào nữa, thu dọn ly rượu, sang phòng bên
rửa mặt rồi quay về trước giường, vừa cởi giày vừa chỉ lên mắt trái:
“Chỗ này của nàng, vì sao lại bị thế?”
Thanh Duy đáp: “Từ nhỏ đã có rồi, ban đầu chỉ là một vết nhỏ, về sau nhiễm phong hàn, chẳng rõ vì sao lại lan rộng như vậy.”
Nàng không có sự tự giác của một tân nương, nhìn Giang Từ Chu cởi giày nhưng không giành cởi, chỉ đứng một bên hỏi: “Còn trên mặt chàng?”
“Hồi bé bị hỏa họa.” Giang Từ Chu nói, “Cái đó của nàng, có chữa hết được không?”
Thanh Duy lắc đầu.
Giang Từ Chu thở dài: “Ôi nương tử, hai chúng ta đúng là tổ hợp xấu xí nà.”
Nói đoạn, y vỗ xuống giường, ra hiệu Thanh Duy tới ngủ.
Thanh Duy cũng đã nghĩ cách đối phó với chuyện này rồi, đầu tiên là thổi tắt
nến trong phòng, sau đó cởi áo cưới ra, xõa tóc, mặc trung y trắng muốt
rồi lên giường.
Giang Từ Chu buông rèm, vén chăn lên cúi người đi vào, chống bên trên nàng.
Trong rèm tối như hũ nút, cứ vậy mà nhìn lên, Thanh Duy chỉ trông thấy chiếc
mặt nạ màu bạc vẫn nằm yên trên mặt y, cũng ngửi được mùi hương thanh
thuần tỏa ra từ trên người y.
Trong màn đêm, Giang Từ Chu thấp giọng gọi: “Nương tử.”
Giọng y êm tai làm sao, trầm mà lại trong, hòa cùng bóng đêm xen lẫn chút khàn khàn.
Thanh Duy “ừm” một tiếng.
Giang Từ Chu không nói gì thêm, chậm rãi cúi xuống.
Sau gáy người có một huyệt mà nếu điểm vào, chắc chắn sẽ hôn mê bất tỉnh.
Thanh Duy chụm tay lại thủ thế, xem ra mấy ngày tới đành phải dùng chiêu này đối phó với y.
Thanh Duy giơ tay lên, bỗng Giang Từ Chu ngẩng đầu: “Nương tử, nếu vi phu không tháo mặt nạ, liệu nàng có thấy ngại không?”
“Thiếp thì chẳng ngại gì, có điều thiếp và quan nhân là nhân duyên trời định,
được Nguyệt lão trên trời kết duyên, e là Nguyệt lão sẽ cho rằng chúng
ta không thành tâm.”
Nàng dứt lời, Giang Từ Chu trầm ngâm một hồi.
Phải lúc lâu sau y mới nói: “Nương tử nói chí phải, đã là nhân duyên trời
định, nếu không thể thẳng thắn đối diện thì chắc chắn sẽ khiến thần tiên phật ý.”
Y xoay người ngồi dậy, sửa lại chăn đệm rồi nằm thẳng
xuống cạnh Thanh Duy, “Nhưng vi phu lo nếu tháo mặt nạ lại dọa nàng sợ
mất, chi bằng chúng ta làm quen thêm ít hôm nữa, đợi bao giờ hiểu nhau,
làm tiếp chuyện cần làm cũng chưa muộn.”
Thanh Duy đáp: “Vâng, tháng ngày còn dài, vội chi chốc lát này.”