Lúc nói lời này, ngữ khí của Tiêu Chiến thậm chí không hề có chút dao
động. Câu này nói xong, tựa như cảm thấy cho dù có ở lại thêm nữa cũng
vô ích, liền đứng lên nói: "Ta trở về trước, điện hạ nghỉ ngơi tịnh
dưỡng cho thật tốt."
"Quay lại." Vương Nhất Bác ra lệnh. Dường
như hắn vừa tỉnh táo lại và hiểu ra lời Tiêu Chiến nói rốt cuộc có nghĩa là gì, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi vừa mới nói gì?"
Lần thứ ba
lặp lại nhưng Tiêu Chiến vẫn thập phần kiên nhẫn, còn thông cảm mà giảm
tốc độ nói để hắn hiểu kịp: "Đi theo Thất hoàng tử xin giải dược."
"Ngươi muốn tìm hắn xin giải dược? Ngươi làm sao có thể đòi giải dược từ chỗ hắn?"
"Chuyện này điện hạ không cần hỏi."
Tiêu Chiến vừa đáp vừa lơ đễnh đùa nghịch cổ áo choàng lông. Y đã quen với
những động tác nhỏ này đến không thể bỏ được, chẳng hạn như quấn lọn
tóc, chẳng hạn như đùa nghịch trang sức trên người. Hôm nay không đeo
trang sức bạc, cho nên chỉ có thể nghịch nghịch mấy túm lông viền trên
cổ áo. Những chỏm lông trắng như những quả cầu tuyết, được những đầu
ngón tay trắng nõn như vậy đẩy tới đẩy lui, hình ảnh này tuy có phần khả ái, nhưng hiện giờ người bên cạnh lại không có tâm tình thưởng thức.
Tiêu Chiến nói tiếp: "Có lẽ phải mất vài ngày, một lát nữa ta sẽ nói với Lý
đại nhân, bảo bọn họ mấy ngày sau đến chỗ ta lấy giải dược."
"Ngươi và Thất hoàng tử có quan hệ gì?" Vương Nhất Bác không để ý tới lời y nói, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn y chằm chằm.
"Không phải đã đoán ra rồi sao? Chính là kiểu quan hệ mà ngươi đoán."
"......"
Mối quan hệ mà hắn đoán? Hắn có thể đoán được mối quan hệ gì? Không lẽ chính là...
Vương Nhất Bác nói: "Tốt nhất ngươi nên nói rõ ràng cho ta biết."
Nếu là ngày thường, bộ dáng của hắn nhất định là rất dọa người. Nhưng lúc
này bởi vì đang bệnh, không thể dùng thêm được chút sức lực nào, hơn nữa trên mặt vẫn còn sắc đỏ do sốt cao chưa dứt, cả người hắn không hề toát ra chút cảm giác uy hiếp nào.
Thế cho nên câu nói "Tốt nhất
ngươi nên nói rõ ràng cho ta biết" kia, cũng không hề giống như đang uy
hiếp, ngược lại giống như... đang bày trò.
Tiêu Chiến bị dáng vẻ
mới mẻ này của hắn gợi lên chút hứng thú, vốn định nói xong vài câu liền rời đi, để mặc hắn muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, giờ phút này lại
bỗng nổi lên vài phần tâm tư.
"Còn có thể nói rõ ràng chuyện gì?"
Vương Nhất Bác nghiến răng: "Nếu ngươi thật sự dám có quan hệ với hắn, ta bây giờ liền..."
Liền...
Hai chữ "giết ngươi", cho dù chỉ là đe dọa bằng lời nói thì hắn cũng không
cách nào nói ra với Tiêu Chiến. Hắn quay mặt đi, gay gắt đáp trả: "Ngươi biết ta sẽ làm gì rồi đấy."
Tiêu Chiến cười cười.
"Ngươi
đang tức giận cái gì vậy a." Y nói: "Cũng may ta với hắn có quan hệ,
hiện giờ mới có thể xin giải dược giúp ngươi nha. Nếu không, ngươi làm
sao có thể hồi phục được đây?"
"Ai bảo ngươi cầu xin giúp đỡ?" Vương Nhất Bác tức giận: "Ta không cần!"
"Vậy bệnh tình của ngươi sẽ không thể tốt lên được, vết thương đã nhiễm trùng rất khó chữa trị."
"Vậy đó cũng là chuyện của ta."
Nói nhiều như vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn mang vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm kia, tựa
hồ căn bản không hề bị những lời của hắn tác động nửa phần, càng không
có ý định thay đổi chủ ý.
Hai người đối đầu một lúc lâu.
"... Nếu ngươi dám thật sự đi tìm hắn," Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới
lại lên tiếng, giọng nói đã bình tĩnh trở lại: "Nếu ngươi dám đi, ta sẽ
chặt chân tiểu thái giám của ngươi."
Tiêu Chiến sững sờ trong chốc lát: "Sao ngươi lại vô lý như vậy..."
Vương Nhất Bác cười lạnh: "Đây là ngày đầu tiên ngươi biết ta không nói lý lẽ à?"
"Dù vậy ngươi cũng không thể nói thế..."
"Ngươi nhiều lời nhỉ? Hôm nay rốt cuộc đến đây để làm gì? Là muốn thông báo với ta ngươi sẽ đi tìm Vương Dục Bạch sao?"
"Rõ ràng là nói với ngươi về chuyện giải dược!" Giọng của Tiêu Chiến cũng lớn hơn.
"Ta có nhờ ngươi giúp sao?"
Hai người đều tức giận thở phì, trong phòng lại im lặng một lúc lâu.
"... Ta không phải đến tranh cãi với ngươi." Một lúc sau, Tiêu Chiến khẽ thở ra một hơi, dừng một chút mới nói tiếp: "Dù sao đến lúc tìm được giải
dược rồi, giữa chúng ta không ai nợ ai. Ngươi hận ta lừa ngươi, hiện giờ ta cứu ngươi một mạng, xem như bù đắp đi. Cho đến giờ, ta chưa từng làm bất kỳ chuyện gì tổn thương ngươi." Y nói: "Điện hạ đã không muốn gặp
ta, sau này cũng không cần gặp nữa."
"..." Vương Nhất Bác: "Ngươi nói lại lần nữa."
"Không ai nợ ai." Tiêu Chiến lặp lại: "Sau này không cần gặp nhau nữa."
Vương Nhất Bác tức giận cười lớn: "Được, được, không gặp nữa." Hắn nghiến
răng, hung tợn nói: "Sau này ngươi muốn làm gì thì làm, muốn theo ai thì theo. Đợi khi ta diệt trừ đảng phái của Thất hoàng tử rồi, đừng trách
ta đối với ngươi không hạ thủ lưu tình."
Nói đến lời lẽ cay nghiệt, quả nhiên vẫn là Vương Nhất Bác lợi hại hơn một chút.
Nghe mà xem, đây là chuyện quái gì thế. Lý Uy áp tai ngoài cửa nghe lén, vẻ mặt rầu rĩ.
Mông Triết cũng đứng ngay bên cạnh. Ngày hôm qua hắn mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài một vòng, chẳng hiểu nổi cái gì, đành phải hồ đồ trở về luyện kiếm.
Hôm nay lại ra khỏi mật thất, nghe nói Tiêu phi nương nương kia tới, liền
muốn tới đây xem một chút, xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Hắn đương nhiên không làm được cái chuyện nghe lén kia, chỉ đành ngồi một
bên nhìn sắc mặt Lý Uy theo nội dung cuộc trò chuyện từ trong phòng
truyền ra mà chuyển từ trắng sang xanh, thật sự là phong phú đa dạng,
đầy đủ sắc màu. Đột nhiên hắn đau đớn nhăn nhó, hệt như vừa ăn phải mười quả lý chua, hận không thể đập đầu vào cửa. Đây... đây rốt cuộc là đang nói chuyện gì vậy? Sao lại thay đổi sắc mặt nghiêm trọng đến vậy?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy Lý Uy đột nhiên đứng phắt dậy, nhanh chóng lui sang một bên.
Cánh cửa mở ra từ bên trong, Tiêu Chiến bước ra ngoài.
Y liếc nhìn Lý Uy và Mông Triết đã dịch dung ở bên cạnh, tấm mặt nạ này y chưa từng gặp qua, cho nên không nhận ra đó là ai, chỉ nghe y nói: "Ta
phải quay về rồi."
"Nương nương..." Lý Uy muốn nói lại thôi.
Hắn luôn cảm thấy không nên để Tiêu Chiến cứ như vậy mà đi, suy nghĩ một
chút liền nói: "Nương nương khó có được một lần đến đây, có muốn đến
thăm Đan Đan một lúc không? Ở hậu viện..."
Mỗi lần Tiêu Chiến rời đi, hổ con sẽ bị ném trở lại hậu viện không thương tiếc, khi nào Tiêu
Chiến đến nó mới được đưa về, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Bất quá ở hậu viện cũng không có gì không tốt, vừa rộng rãi lại thoải mái, muốn
ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, hổ con tính tình nghịch ngợm, rảnh rỗi còn
chạy theo bắt một số loài chim hoang dã, cho dù một mình cũng vẫn vui
vẻ.
Nghe vậy, Tiêu Chiến tựa hồ có chút chần chừ. Đã lâu vậy rồi, y kỳ thực cũng nảy sinh chút tình cảm với Đan Đan, sớm đã không còn
nghĩ nó chỉ là một sinh vật sống có thể xem như chim hoàng yến, mà thật
sự là một sủng vật bé nhỏ.
Nhưng cuối cùng, y vẫn lắc đầu: "Không cần đâu."
Lý Uy cúi đầu đáp: "... Vâng."
Lúc trở về vẫn là do Chu Chính hộ tống, Lý Uy an bài thỏa đáng xong mới khiếp sợ đi vào tẩm điện.
"Điện hạ, thuộc hạ biết sai..."
Tự ý sắp xếp đưa nương nương tới, còn tạo ra kết cục không mấy dễ chịu như vậy, trong lòng hắn rất tự trách: "Thuộc hạ lập tức đi lĩnh phạt."
Nói xong, người đối diện lại rất lâu không có phản ứng. Hắn ngẩng đầu nhìn
lên, thấy Vương Nhất Bác không biết từ lúc nào đã đứng dậy, vẻ mặt tức
giận đi đi lại lại trong phòng, cản bản không rảnh rỗi chú ý đến hắn.
Cũng không biết có phải vì tức giận quá mức hay do tiếng ồn làm cho thanh
tỉnh, lúc này ngược lại rốt cuộc có được chút sức lực, vừa đi vừa thở
phì phì, tuy là đang ở trong phòng, nhưng trên người khoác một chiếc áo
choàng lông dày dặn, thoạt nhìn hệt như một con gấu đang đi vòng vòng.
"Điện hạ..." Lý Uy cẩn thận thăm dò.
"Y vậy mà thật sự dám nói 'không ai nợ ai' với ta, còn dám nói 'không cần
gặp lại nữa'." Vương Nhất Bác nói, ngữ khí hoàn toàn là không thể tin
được: "Y lại dám nói với ta như vậy!"
"..."
"Y còn muốn đi theo Vương Dục Bạch..." Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng, hắn không thể nói được.
"Điện hạ," Lý Uy khuyên nhủ: "Xin người hãy bình tĩnh lại. Vạn nhất nương nương chỉ là nói trong cơn tức giận..."
Vương Nhất Bác ngửa cổ, rót một ngụm trà lạnh uống ừng ực.
"Hôm nay y đặc biệt chạy đến đây để nói với ta chuyện này?" Hắn lại oán giận nghiến răng: "Còn đứng xa ta như vậy, ta còn có thể ăn thịt y được
sao..."
Vương Nhất Bác càng nghĩ càng tức giận, trong lòng nghẹn
một bụng lửa nhưng không cách nào phát tiết, đột nhiên chộp lấy chén trà bạch ngọc trên bàn ném mạnh xuống đất.
"Điện hạ, xin đừng..." Lý Uy theo bản năng muốn giơ tay ngăn cản, đối phương lạnh mặt liếc nhìn
hắn, cánh tay hắn đang giơ lên nửa chừng lại buông xuống: "Xin hãy ném
xuống."
Nhưng bị hắn quấy rầy như vậy, Vương Nhất Bác cũng không
có tâm tình muốn ném tách trà xuống nữa, trở tay đặt lại trên bàn, sau
đó lại bắt đầu phiền não đi qua đi lại trong phòng.
"Này."
Đúng lúc này, cửa truyền đến một thanh âm nhàn nhạt, Mông Triết tựa vào
khung cửa: "Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế, náo loạn như vậy?"
Động tác của Vương Nhất Bác dừng lại. Hắn quay đầu, cơ hồ chỉ trong nháy
mắt, vẻ mặt đã thu liễm, khôi phục thần sắc bình thường.
Thấy rõ người đang dựa vào cửa, hắn híp mắt: "Mông Triết?"
Mặc dù đã thay đổi dung mạo nhưng Vương Nhất Bác vẫn có thể nhận ra hắn từ
thân hình và thói quen di chuyển. Dù sao lúc trước Lý Uy để Mông Triết
ra khỏi mật thất cũng là ý của Vương Nhất Bác, dưới tình cảnh này, cũng
không khó đoán người đang đứng ở cửa là ai.
Mông Triết gật đầu.
"Đến thật đúng lúc." Vương Nhất Bác vừa nói vừa ngồi xuống bên giường: "Ta muốn hỏi ngươi chút chuyện."
Hắn cũng không hỏi qua tình hình của Mông Triết, trên mặt một tia kinh ngạc cũng không có. Giữa hai người họ dường như vẫn luôn là vậy, không cần
phí thời gian vào những cuộc đối thoại vô nghĩa, lúc nhìn thấy hắn, tâm
tình Vương Nhất Bác cũng trở nên ổn định hơn một chút, sau đó liền nhớ
tới chính sự.
Mông Triết cũng thong dong nói: "Chuyện gì."
"Vụ án ôn dịch năm đó, ngươi nhớ được bao nhiêu?"
Nghe vậy, thần sắc Mông Triết ngưng tụ.
Vụ án ôn dịch Phần Dương ở Ôn Châu – khởi đầu cho việc định tội Mông gia và từ ấy cả dòng tộc bị bắt giữ.
Văn kiện mà Vương Nhất Bác muốn có ghi chép tất cả các chi tiết về vụ án,
lời khai, lời thú tội, cùng với danh sách những kẻ có liên quan, nhất là những người phụ trách thẩm vấn năm đó.
Bây giờ kế hoạch ban đầu đã thất bại, hắn phải bắt đầu tìm một con đường
khác. Trong lúc nói chuyện, Lý Uy đã lui ra ngoài. Thái tử và Mông tướng quân nếu muốn trò chuyện về những chuyện này, hắn không tiện ở lại.
Đang định xem thời gian để gọi người sắc thuốc, đúng lúc này Chu Chính hộ tống Tiêu Chiến đã quay về.
"Đầu lĩnh."
Chu Chính từ trong cánh cửa kia bước ra, không trở về vị trí của mình giống như thường ngày mà bỗng nhiên gọi hắn lại.
"Về điện hạ và nương nương, thuộc hạ có một chuyện, không biết có nên nói không."
Lý Uy nhìn hắn.
"Đương nhiên, đây chỉ là chút suy nghĩ của bản thân thuộc hạ." Chu Chính dùng
từ thập phần cẩn thận, khuôn mặt chữ điền cũng thập phần nghiêm túc:
"Nếu như không được, vậy cứ coi như thuộc hạ không nói gì cả."
"Muốn nói liền nói, đừng nên dông dài."
Lý Uy còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian để lãng phí, cho nên mới nói như vậy.
"Thuộc hạ và Cơ Vô công tử quan hệ cũng không tệ lắm, mấy ngày trước, Cơ công
tử nói với thuộc hạ, hắn đã có thể thành công vẽ được mặt nạ của nương
nương. Trước đây hắn vẽ không giống, nhưng hiện tại đã luyện xong rồi."
Ngữ khí Chu Chính càng lúc càng cẩn thận, dùng từ càng thêm chọn lọc: "Lấy
năng lực của Cơ công tử, ta nghĩ, hắn hẳn là có biện pháp..."
Cùng lúc đó, trong sương phòng của thái giám ở rất xa, Cơ Vô đang vắt chân gặm trái cây, đột nhiên hắt hơi một cái.
————
Mi Hoa:
Tiểu Cơ: Tiểu Phương hại ta!
Không biết các bạn có nhớ hay không, hay là nhắc tới một chút ha, lúc trước
có nói hắn cùng Tiểu Chu quan hệ tốt, còn đặt biệt danh cho người ta là
Tiểu Phương.
Thái tử đáng thương, ồn ào ầm ĩ một trận, rốt cuộc mới vô tri vô giác ý thức được mình bị nương nương bỏ rơi rồi.
Bị! Nương! Nương! Bỏ! Rơi! Rồi!
Người ta đã bệnh thành như vậy, thế mà còn không chịu đến dỗ dành người ta,
còn đứng cách người ta xa như vậy. Ta có thể ăn thịt ngươi được sao!
Đương nhiên, ở trước mặt Mông tướng quân vẫn phải giữ thể diện, lập tức
chuyển sang chế độ soái ngầu, hahaha