Từ khi còn rất nhỏ, Tiêu Chiến đã bắt đầu học khống chế cổ trùng.
Lúc được nhìn thấy ánh mặt trời sau khi ra khỏi căn phòng tối đen đầy độc
vật kia, còn chưa kịp bình tĩnh thở ra đã bị ném vào bóng tối ẩm ướt của tử lao.
Tử lao tăm tối, lạnh lẽo, hai bên là hàng rào sắt lạnh
như băng với những phạm nhân luôn mở to đôi mắt đỏ sọc nhìn chằm chằm
vào y, làn da nứt nẻ xám xịt dưới mái tóc bù xù của họ khiến y nhớ đến
những bức tường rách nát trong căn phòng tối đen kia, mà nơi này so với
nơi đó lại càng thêm ngột ngạt, bí bách.
Lúc đầu luôn luôn là
thất bại nối tiếp thất bại. Tay nghề còn non kém khiến y không thể khống chế được những cổ trùng mình nuôi ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng phạm nhân lăn lộn kêu gào thống khổ trước mặt mình, móng tay cào ra vết máu
trên mặt đất, cuối cùng dần dần lặng yên, một khắc trước khi trút ra hơi thở cuối cùng, ánh mắt oán hận của họ vẫn dán chặt vào người Tiêu
Chiến, rồi từ giã cõi đời.
Mấy ngày đầu Tiêu Chiến còn cảm thấy
sợ hãi, nhưng lâu dần cũng không còn cảm giác gì nữa. Giống như các tù
nhân khác đang chờ đợi trong bóng tối, im lặng và tê liệt.
Suốt
một thời gian dài y đã mất đi khái niệm về sự sống và cái chết, mạng
người nằm trong tay mình cũng chỉ là một cọng cỏ dại sẽ từng chút từng
chút bị nhổ đến tận gốc rễ.
Vào thời gian đó, vì đủ thứ lý do,
Lâu Lan Vương rất ít khi đến thăm y, nhưng Cao Viễn hầu như đến mỗi
ngày. Chẳng qua khi đó Tiêu Chiến còn chưa biết rõ hắn, chỉ biết hắn là
người của Hoàng đế Đại Tấn, hơn nữa hắn ở lại nơi này là để giám sát y.
Hắn chỉ hơn Tiêu Chiến một tuổi nhưng có vẻ rất trưởng thành, tính tình
cũng hoà nhã, nói năng nhỏ nhẹ. Có điều, trong lòng Tiêu Chiến không có
ấn tượng tốt về Hoàng đế Đại Tấn nên cũng không có thiện cảm với hắn.
Hai người bọn họ tuổi tác không lớn, lại ở trong hoàn cảnh như vậy, theo lý mà nói, có thể dễ dàng làm bạn với nhau. Nhưng Tiêu Chiến hầu như không hề chủ động nói chuyện với hắn, ngược lại Cao Viễn thường xuyên đến trò chuyện cùng y. Có một lần Cao Viễn hỏi y, nếu việc này thật sự thành
công, sau khi Việt Đế thả y đi, y có tính toán gì không?
Tiêu Chiến nói sẽ rời đi, tìm một nơi không người mai danh ẩn tích.
Cao Viễn lại hỏi, nếu không thành công thì sao?
Trong lúc nói chuyện Tiêu Chiến vẫn đang thử nghiệm một loại dược mới. Tuy
chỉ là câu hỏi nhưng cả hai đều hiểu, khả năng "không thành công" là rất cao. Y cúi đầu, thản nhiên trả lời, vậy thì chỉ có thể là chết.
Cao Viễn lắc đầu.
Ánh mắt của hắn hiện lên một tia thương tiếc, nói, ngươi không hiểu Việt
Đế, thứ hắn toan tính lâu như vậy mà thất bại thì ngươi không chỉ đơn
giản chết đi như vậy đâu.
Động tác của Tiêu Chiến dừng lại một chút, cho nên?
Cao Viễn đáp, cho nên, nhất định phải nghĩ ra cách.
Tiêu Chiến tỉ mỉ tháo mở dây buộc quanh miệng túi thơm, ngẩn người nhìn vết
kiếm trên tường. Ánh nến lờ mờ phản chiếu bóng hàng mi cong dài dưới mắt y, thần sắc không rõ.
Đúng lúc này, Mông Triết ở bên cạnh rên
lên một tiếng, dường như đã tỉnh lại. Tiêu Chiến chớp mắt một cái, từ
trong trạng thái xuất thần kéo mình trở về.
Y nghiêng mặt hỏi: "Thấy thế nào?"
Mông Triết lúc này đang trong tư thế bị trói vào bàn, không thể nhúc nhích.
Tiêu Chiến biết người tính tình như hắn, rất có thể sẽ không tiếp nhận
nổi việc trong cơ thể mình có một thứ yêu tà như vậy. Tuy rằng là dùng
để cứu mạng, nhưng tư tưởng con người dù sao cũng rất khó thay đổi, y
cũng không muốn phí lời thuyết phục khuyên giải, để tránh cho Mông Triết không phối hợp gây thêm rắc rối, dứt khoát trực tiếp gọi thị vệ đến hỗ
trợ trói người lại.
Vừa rồi y mới chỉ lấy túi hương cho cổ trùng
ngửi qua nhưng suýt chút nữa đã khiến Mông Triết đau đến hôn mê bất
tỉnh, hồi lâu mới khôi phục thần trí một chút.
"Xem ra nó được
máu của ngươi dưỡng rất tốt, rất có sức sống." Tiêu Chiến nói, ánh mắt
dừng lại trên mặt hơi nhăn nhó của đối phương, "Tướng quân, nỗi oán hận
của ngươi rất lớn."
Ngữ khí rất nhẹ nhàng. Nhưng chính vì nhẹ nhàng, nghe vào tai không hiểu sao lại có vẻ như đang giễu cợt.
Mông Triết vừa mới bình tĩnh lại nghe y nói như vậy, không khỏi trợn mắt: "Ngươi..."
"Ngươi ngàn vạn lần không nên tức giận." Tiêu Chiến cúi đầu thu dọn túi hương, thản nhiên nói, "Càng tức giận sẽ càng khó chịu."
Lời này của y không hề nói quá. Mông Triết vừa mới bật ra tiếng "Ngươi" đã
lập tức cảm thấy ngực đau nhói, giống như bị gặm cắn, lại giống như là
có thứ gì đó đang theo đó mà xao động.
Là một sinh vật sống.
Ý thức được điều này, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi.
Không có gì ngạc nhiên khi hắn không biết cả. Lúc hạ cổ là lúc hắn đang hôn
mê, sau khi tỉnh lại, Tiêu Chiến cũng chưa từng nói cho hắn biết. Vừa
rồi nhắc đến "người bạn nhỏ", hắn cũng không hiểu là có ý gì, lúc này
mới hậu tri hậu giác ý thức được thì ra là trong thân thể mình có một
sinh vật sống đang "trú ẩn".
"Ngươi cho cái gì vào người ta rồi?"
"Lý đại nhân chưa nói với ngươi sao?" Tiêu Chiến cũng không muốn lừa gạt hắn, "Là trùng."
Mông Triết khiếp sợ: "Trùng?"
Tiêu Chiến đảo mắt nhìn quanh người hắn một vòng, "Nếu không, ngươi nghĩ ta cứu sống ngươi bằng cách nào?"
"...... Vu cổ thuật?"
Y gật đầu.
Vốn tưởng rằng sau khi nói ra, Mông Triết sẽ nổi giận, sẽ ghê tởm, dù sao
không phải ai cũng có thể chấp nhận được liệu pháp chữa trị bằng cổ
thuật. Đặc biệt là một đại tướng quân thoạt nhìn cứng nhắc như hắn.
Nhưng không ngờ đối phương không phản ứng dữ dội như y tưởng.
Điều này khiến Tiêu Chiến khá ngạc nhiên. Xem ra Mông Triết không phải người lỗ mãng như y nghĩ. Cũng đúng, dù thế nào hắn cũng là một nhân vật lớn, lại có giao tình cũ với Vương Nhất Bác, nhất định phải có chút đầu óc.
Chỉ thấy Mông Triết nheo mắt, chậm rãi hỏi: "Ngươi thật sự chỉ là nương nương trong cung sao?"
Vốn tưởng rằng Tiêu phi nương nương chỉ là tinh thông y thuật, hôm nay nghĩ lại, y còn biết cả những tà pháp dị thuật này. Hắn từ nhỏ chinh chiến
bốn phương, kiến thức rộng rãi, mặc dù chưa thật sự được chứng kiến vu
cổ nhưng cũng đã nghe nói qua, biết được lợi hại trong đó - lúc này mới
càng thêm không thể tin được.
Hơn nữa, mấy ngày nay ở chung,
Tiêu Chiến cho hắn cảm giác hoàn toàn không phải là một bông hoa trong
phòng ấm, mỗi một hành động, mỗi một lời nói đều lạnh lùng khó đoán, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể thăm dò được rốt cuộc Tiêu Chiến là người như
thế nào.
Chỉ cảm thấy, Tiêu Chiến nhất định là không đơn giản.
Hắn nói, "Trong cung vì sao lại có nương nương như ngươi?"
Câu hỏi rất hay.
Không phải "Rốt cuộc ngươi là ai", cũng không phải "Ngươi đến cung này như
thế nào", ý của hắn chính là, tình hình hiện tại trong cung đang thế
nào, hoặc là Việt Đế đang mưu tính gì, vì sao trong hậu cung lại tồn tại một phi tử như Tiêu Chiến, tại sao lại nạp người vào cung?
Là tầng nghĩa rộng này.
Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không trả lời hắn, chỉ quấn dây đeo vòng quanh ngón tay: "Ngươi không đau sao?"
Mông Triết vẫn nhìn chằm chằm y, "Bệ hạ có biết rõ năng lực của ngươi không?"
Tiêu Chiến mặt không đổi sắc nhìn hắn. Dưới ánh đèn, y đẹp hơn so với bình
thường, trên gương mặt tái nhợt phủ thêm một tầng ấm áp, ôn nhuận như
ngọc, càng thêm tương phản với ánh mắt lạnh lùng của y, như nước đóng
băng.
"Ngươi luôn thích hỏi cặn kẽ như vậy sao, tướng quân?" Một lát sau y nói, "Biết nhiều quá cũng không tốt."
Mông Triết nhíu mày.
Tựa như hắn còn có chuyện muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nhắc lại.
Chỉ hỏi một điều: "Ngươi vừa nói, oán hận của ta rất lớn?"
"Ừm."
Mông Triết im lặng.
Tiêu Chiến cúi đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc, thanh âm rất khẽ.
"Thuận miệng nói một chút thôi, không cần để ý. Thứ oán hận này..." Ngón tay
mân mê vòng tua rua trên miệng túi hương, không chút để ý nói: "Trên đời này có ai chưa từng bị ép buộc, dù sao cũng phải học cách chấp nhận."
Trên đầu cầu thang của mật thất có thị vệ canh gác luân phiên đi lại, lúc
bọn họ đi ngang qua nhau, bóng đen loé lên giữa hai người, giống như đèn hạt đậu.
Trước khi đi, Tiêu Chiến lại nhìn thoáng qua vết kiếm loang loang lổ lổ trên tường một lần nữa.
Nhưng mà, chỉ cần có cơ hội, ai cũng có thể có ngày được tự do.
Sẽ luôn có thôi.
Ở trong mật thất không có khái niệm giờ giấc, lúc Tiêu Chiến trở lại bên trên mới phát hiện lúc này đã là buổi chiều.
Đúng là đã ở bên dưới rất lâu...
Nhưng mà, Lý Uy đâu rồi? Y đã không nhìn thấy hắn cả ngày hôm nay.
Tiêu Chiến vừa nghĩ vừa mở cửa, lại nhìn thấy một người vốn không nên xuất hiện lúc này.
Bước chân của y dừng lại.
"Điện hạ...", Vương Nhất Bác không biết từ lúc nào đã trở về, đang ngồi đó
túm hổ con chơi đùa. Đan Đan bị hắn nắm hai chân sau, toàn bộ thân mình
treo lơ lửng giữa không trung, không ngừng nhào lên trên, nhưng làm thế
nào cũng không tránh thoát được, cắn lại không dám cắn, bị trêu chọc đến cực kỳ tủi thân.
Nhìn thấy Tiêu Chiến, nó lập tức lớn tiếng gào lên ngao ngao, nghe vô cùng thê thảm.
Ánh mắt Vương Nhất Bác cũng theo đó nâng lên một chút, liếc tới Tiêu Chiến đang đứng ở cửa.
Tiêu Chiến đóng cửa lại, đi tới, "Hôm nay sớm như vậy..."
Phải biết rằng, Vương Nhất Bác trước kia đều là lúc trời tối mới có thể hồi
cung. Ít nhất, từ sau khi tới Đông Cung này, y gần như không thể gặp
được Vương Nhất Bác vào ban ngày, hôm nay là lần đầu tiên, ngoài sự ngạc nhiên, còn có chút cảm giác mới mẻ.
Vương Nhất Bác buông Đan Đan ra, hổ con lập tức nhảy xuống đất, nhanh như chớp chạy về phía Tiêu
Chiến. Tiêu Chiến vốn muốn ôm nó, nhưng mới vừa rồi ở bên dưới bận rộn
nửa ngày, đang có chút mệt mỏi, hơn nữa hiện tại Đan Đan cũng lớn hơn
lúc ban đầu một chút, ôm lên vẫn rất vất vả, vì thế cuối cùng chỉ sờ sờ
đầu nó.
Đan Đan tủi thân cọ vào mắt cá chân của y.
Vương Nhất Bác uống một ngụm trà, mặc cho bọn họ thân thiết trong chốc lát, mới nói: "Lại đây."
Đương nhiên là đang nói Tiêu Chiến.
Bây giờ đã hình thành thói quen, hắn gọi một câu, Tiêu Chiến sẽ vô thức làm theo.
Vương Nhất Bác giang tay, ý bảo y ngồi lên đùi mình. Hắn rất thích tư thế
thân mật này, vòng quanh eo y ôm cả người vào trong lòng.
"Mông Triết thế nào?"
"Vừa mới ngủ." Tiêu Chiến đáp, "Điện hạ muốn đi thăm hắn sao?"
"Không đi."
Trước khi Mông Triết hoàn toàn khỏe mạnh, nếu không có chuyện ngoài ý muốn
thì hắn không muốn đi thăm nữa. Huống hồ, bản thân Mông Triết cũng không muốn gặp Vương Nhất Bác ở trạng thái vô dụng này.
Hắn vốn là một người rất mạnh mẽ.
Vương Nhất Bác đùa nghịch mái tóc y, thờ ơ nói: "Quan tâm hắn nhiều một chút."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu.
Kỳ thật y muốn lên tiếng hỏi hắn, hỏi một câu Vương Nhất Bác hôm nay sao
lại về sớm như vậy, nhưng lại mơ hồ cảm thấy tâm tình đối phương giờ
phút này không tốt lắm, không giống như lần trước, nhưng cũng không thể
nói là cảm giác gì.
Đang nghĩ, lại vào đúng lúc này, nghe Vương Nhất Bác nói: