Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 914


trướctiếp

Mắt của Thất gia là dáng mắt phượng tiêu chuẩn, vô cùng đẹp.

Mà ánh mắt anh lại lả kiểu sâu thẳm, nguy hiểm khiến người khác nhìn không thấu, nhưng bản thân anh lại có thể nhìn thấu người ta.

Dáng mắt chỉ là hình tượng bên ngoài.

Ánh mắt mới là do trưởng thành và tu dưỡng có nên.

Bởi vì trưởng thành trong gia tộc Tông Chính, nơi thiên chi kiêu tử

, nơi tu dưỡng tốt, năng lực mạnh mẽ, tâm tư tinh tế và nguy hiểm.

*

Thiên chi kiêu tử: Đứa con cưng của ông trời.

Nhưng lúc này Mộ An An nhìn thấy chính là ánh mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm nốt ruồi đỏ trên tay cả hai của Thất gia.

Ánh mắt ấy vô cùng sâu, nhưng khác với thường ngày chính là ánh mắt hôm nay giống như nhìn

một phát xuống tận đáy, thông tin gì cũng không có.

Rất đơn thuần.



“Rất đẹp.”

Im lặng không biết bao lâu, Thất gia đột nhiên nói một câu.

Tay Mộ An An vô thức muốn nhúc nhích, tay phải Thất gia đột nhiên mở ra, bắt lấy ngón tay trái của Mộ An An, vừa hay nắm như thế lộ ra nốt ruồi đỏ.

Hai bàn tay bắt vào nhau, cùng một nơi, cùng một nốt ruồi đỏ,

cảnh tượng vô cùng đặc biệt.

Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự, không biết tại sao mà đột nhiên cảm nhận được một trận tim đập loạn.

Bàn tay bị anh nhìn chằm chằm bắt đầu phát nóng.

Mà giây sau, Thất gia đột nhiên cúi đầu đặt một nụ hôn lên vị trí của tay anh và cô, nửa cái hôn lên tay Mộ An An, nửa cái lên tay anh.

Lúc đó tim Mộ An An đập nhanh muốn khùng.

Cô cảm thấy nơi gan bàn tay bắt đầu phát nóng, còn hơi tê tê, thần kinh từ cánh tay chạy một đường đến nơi trái tim, thậm chí khuếch tán đến toàn thân.

Máu huyết điên cuồng chảy ngược, trái tim đập loạn.



Mộ An An cảm thấy cả đại não một mảnh trắng xóa.

Mà cái hôn của Tông Chính Ngự vẫn chưa rời khỏi tay của cả hai.

Đêm làm cái kia với Thất gia, những cảm xúc đó cũng không bùng phát bằng hôm nay.

Bởi vì hiện giờ Mộ An An cảm nhận được hai chữ: Thành kính.

Giống như hôm trên khinh khí cầu ờ Thủ Đô, cô thành kính cầu khẩn, tín ngưỡng hôn môi cô.

Không hề có bất kỳ cảm xúc nào khác, không có bất kỳ tà niệm hay ám muội nào, chỉ có nhiệt tình nhất, thiêng liêng nhất, dùng trạng thái thành kính nhất mà đặt xuống một nụ hơn.

Thành kính đến lúc Mộ An An chỉ biết nhìn chằm chằm Thất gia, mắt không hề có sự di chuyển nào.

Mãi cho đến khi đôi môi của anh dần dần rời khỏi tay hai người, ánh mắt Thất gia mới chuyển lên người Mộ An An.

Ánh mắt ấy.

Mấy năm sau Mộ An An cũng không thể quên.

Quá sâu, vừa sâu lại vừa thẳng thắn, giống như một mắt có thể nhìn thấu tất cả, nhưng lại không nhìn ra được cái gì khiến người khác say đắm.

“An An.”

trướctiếp