Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 833


trướctiếp

Giang Trấn mất tự nhiên: “An, An An.”

Nói xong, tầm mắt Giang Trấn nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm bóng dáng Thất gia.

Khi Mộ An An ngủ trưa Thất gia đã đi công tác.

Mộ An An vẫn còn ngồi vào xe

lăn, cô điều khiển xe lăn đến gần Giang Trấn hỏi: “Ba, sao hôm nay ba đột nhiên đến, là vì chuyện của chị gái ạ?”

Mộ An An trực tiếp kéo vấn đề ra nói.

Thông thường vào lúc này Mộ An An có thể cùng Giang Trấn diễn vờ kịch cha con thắm thiết.

Nhưng cô lười.

Hình tượng Giang Trấn ở bên ngoài rất lịch thiệp, nhưng Mộ An An chỉ nhìn thấy ích kỷ và hèn.

“Ba, ba đừng cứ đứng mãi, ngồi đi ạ.”

Mộ An An nói câu này Giang Trấn mới hoàn hồn.

“ò” một tiếng, sau đó mới ngồi xuống sofa, tầm mắt ông đảo quanh bốn phía cuối cùng đặt lên người Mộ An An.

Giang Trấn nói: “An An, là như vậy, chuyện chị gái con sau khi ta và dì Quách Nguyệt Hoa thương lượng xong cuối cùng đã có quyết định.”

“Quyết định gì ạ?”



Mộ An An hỏi.

Giang Trấn không lập tức nói, mà dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán mình.

Qua khoảng mười mấy giây mới nói: “Chúng ta quyết định nghe theo cách của con!”

Mộ An An nhướng mày.

Quyết định này cô đã sớm biết được.

Đặt ra hai con đường như thế trước mặt Giang cầm.

Một là nhận tội, sau đó ngôi tù.

Hội đồng quản trị của tập đoàn dược liệu Giang thị vẫn sẽ công kích Giang Trấn, chỉ là theo lời bà Quách Nguyệt Hoa nói thì sau lưng Giang Trấn còn có người.

Cái người có thể mạo danh Thất gia ở Giang Thành nhiều năm như thế, chắc chắn sẽ có năng lực, hơn nữa hắn còn muốn đạt được phương án thuốc thông minh của Mộ Thanh năm đó, tất nhiên là sẽ bảo vệ Giang Trấn.

Nhưng vẫn là một đống phiền phức.

Còn một con đường khác chính là như Mộ An An đã nói, Giang Cầm thừa nhận mình có bệnh tâm thần.

Mộ An An cố tình lưỡng lự nói một câu: “Ba, cách này sẽ tồn tại một số phiền phức, ba thật sự quyết định sao?

Dù sao chị gái cũng là một người kiêu ngạo như thế, bảo cô ấy thừa nhận bản thân có bệnh tâm thần trước công chúng, hơn nữa còn phải đưa vào viện tâm thần trong buổi phát trực tiếp, như thế sẽ đả kích lòng tự tôn của chị ấy không?”



“Còn đỡ hơn để con bé ngồi tù, khiến cho tập đoàn…”

Giang Trấn nói thẳng đuột ra, nhưng sau đó kịp thời kiềm lại, sau đó đổi lời: “Dù gì con bé cũng làm sai, vốn là nên nhận trừng phạt trực tiếp, nhưng mà An An à con thật giống với mẹ con, không những không truy cứu mà còn vì chị gái mà nghĩ ra cách như thế.

Ba, ba…”

Giang Trấn nói rồi lại bắt đầu nghẹn ngào.

Còn trực tiếp dùng khăn tay che

mắt lại, mà cái khăn đó thì trông cứ ẩm ướt từng giọt, Mộ An An cũng chả rõ là mồ hôi hay là nước mắt thật.

“An An, nhìn thấy con ta cảm thấy thật giống như nhìn thấy mẹ con vậy, con và mẹ quá giống

X • f)

roi.

Giang Trấn nói: “Hai người đều ngây thơ như nhau, lương thiện và tốt đẹp.”

Trên mặt Mộ An An mang theo nụ cười nhẹ.

Nhưng bàn tay đặt dưới tấm

chăn lại siết chặt nắm đấm.

Dùng sức mà nắm lại.

trướctiếp