“Từ lúc bắt đầu khi cháu gặp lại Giang Cầm ở trường đại học, cháu đã
nhìn cô ta dùng thân phận đại tiểu thư Giang gia đứng trong đám người
trở thành tiêu điểm.”
Mộ An An nói: “Cô ta hơi ngẩng cằm lên, rất kiêu ngạo, không để ai vào
mắt, nhưng lại được người xung quanh nâng đỡ như ngôi sao nâng mặt
trăng.”
Mộ An An không ngừng lau nước mắt.
Cô thật sự không muốn khóc chút nào.
Nhưng có một sô chuyện giông như cái gai lâu năm vậy, rất đau.
Cái đau đớn ấy cô không cách nào kiềm chế được.
Mộ An An lau một hồi mà vẫn vậy, cuối cùng cô dứt khoát không quan tâm nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Tông Chính Ngự: “Mỗi lần cháu nhìn cô ta được nâng đỡ, nhấn mạnh chính mình là đại tiểu thư Giang gia của tập đoàn dược liệu
đứng đầu Giang Thành có bao nhiêu kiêu ngạo, cháu liền rất giận!
Cháu hận không thể chạy lên lột da cô ta, ân thịt và uống máu cô ta!”
“Dựa vào đâu?”
“Thất gia, chú nói với cháu đi, dựa vào đâu mà cô ta có thể như vậy, Giang cầm cô ta dựa vào đâu chứ?”
“Tập đoàn dược liệu Giang gia có được sự xán lạn của bây giờ đều là nhờ
vào mẹ và ông ngoại cháu làm nên, là do mẹ và ông ngoại cày ngày cày đêm đi thí nghiệm mới
có được, dựa vào đâu mà Giang cầm, Quách Nguyệt Hoa đó được đạp lên máu thịt của mẹ và ông ngoại, hưởng thụ vinh hoa phú quý!”
“Dựa vào đâu!”
Mộ An An đã không còn giữ nổi cảm xúc của mình nữa.
Cô cũng không định kiềm chế nữa.
Những đau đớn và không cam tâm, sự oán hận, oán giận.
Cô không kiềm nén được nữa.
“Trước khi cháu 12 tuổi, cháu đều luôn ở nhà một mình, chỉ có chủ nhật
thì mẹ và ông ngoại mới có thời gian đưa cháu đi chơi, cho dù có là chủ
nhật thì cũng là do họ liều mạng nghiên cứu sau đó rút ra thời gian để
đi.”
Bọn họ rất bận.
Vô cùng bận.
“Có một lần ông ngoại sốt cao, ông ở cái độ tuổi đó sốt tận 39 độ, nhưng lại đứng cả ngày ở phòng thí nghiệm chỉ vì có một lô thuốc mới xảy ra
vấn đề trong giai đoạn lâm sàng, mà thời gian đưa ra thị trường đã định
rồi, bắt buộc ông phải xử lý.”
“Khi mẹ bị tai nạn xe, thứ đầu tiên bà đi
không phải là bệnh viện mà là vác cả thân máu, chạy đến phòng thí nghiệm.”
Những thứ này trước giờ ông ngoại và mẹ đều không nói cho Mộ An An biết.
Nhưng Mộ An An rết cẩn thận lại tinh tế, cô hiểu được cách xem xét những thứ đó, cô có quan hệ tốt với một anh trai trong phòng thí nghiệm, anh
ấy đưa cô lén chạy đến phòng thí nghiệm nhìn mẹ và ông ngoại.
Nhưng khi đó Mộ An An nhỏ như thế, căn bản là không hiểu được chuyện.
Lúc lớn lên, cô hiểu chuyện rồi nhưng chẳng còn cơ hội nữa.
Mẹ và ông ngoại đã ở dưới kia, đến cả trân trọng cô cũng không còn cơ hội.
“Cháu không để tâm ai cao quý hơn cháu, cháu cũng không để tâm ai ưu tú
hơn cháu. Thứ thật sự khiến cháu không cam tâm chính là, dựa vào đâu mà
Giang gia dùng tâm huyết của mẹ và ông ngoại cháu để đánh bóng bản thân
cao quý!”
Quách Nguyệt Hoa càng ở trước mặt cô tỏ
vẻ cao quý, nội tâm Mộ An An càng cảm thấy bi phẫn!
Cô càng muốn đem Quách Nguyệt Hoa, Giang Trấn và cả cái người Giang Phong đã xuất ngoại kia.
Từng kẻ từng kẻ.
Từng kẻ từng kẻ đánh cho hiện nguyên hồn!
Tông Chính Ngự im lặng nghe những lời oán trách đầy bi phẫn của Mộ An An.
Lòng anh rất đau.
Cái kiểu đau quặn thắt lại ấy.
Cái kiểu đau mà muốn hủy đi cả Giang gia cho rồi.
Mặc dù bé con hay đóng kịch, bán thảm để trốn trách phạt, nhưng khi thật sự bị đau hay buồn là sẽ giấu bản thân đi.
Lúc này, Thất gia thật sự muốn ôm bé con đang bị tổn thương đến run rẩy vào lòng.
Nhưng khoảnh khắc trước khi giơ tay lên, Tông Chính Ngự vẫn nhịn xuống.
Anh nhìn bé con vừa phát tiết một trận, cuối cùng vẫn lựa chọn nhẫn nhịn.