Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 776


trướctiếp

Lòng Mộ An An khẩn trương.

Cô biết rõ bản thân làm ra hành vi như thế sẽ khiến Thất gia có bao nhiêu tức giận.

Nên lúc này trong lòng cô rất hoảng loạn.

Mộ An An lén nhìn Thất gia vài cái, trong lòng đánh lên mấy hồi dũng cảm mới dám chủ động mở miệng: “Chú Ngự…”

“Đừng nói chuyện.”

Mộ An An vừa gọi, Tông Chính Ngự đã lên tiếng cắt ngang.

Ánh mắt vẫn nhìn về phía trước như cũ.

Một ánh mắt cũng không thèm cho Mộ An An.

Lòng Mộ An An trầm xuống rồi lại trầm tiếp.

Cô cảm nhận được lần này Thất gia thật sự rất tức giận.

Mộ An An lại nhìn lén Tông Chính Ngự mấy lần, nhưng lần này cô không dám chủ động mở lời nữa.

Cô cúi đầu, vừa ngoan ngoãn vừa tủi thân dựa vào xe.

Bầu không khí ở ghế sau không mấy vui vẻ lắm.

Cho dù đang lái xe, La Sâm vẫn cảm nhận được khí thế của vị Gia nào đó đang kiềm nén lại, hắn lál xe cũng trở nên thận trọng hơn trước kia.



Xe đến Ngự Viên Loan.

Người làm vừa mở cửa xe cho Tông Chính Ngự xong, đang định đi đến mở cửa bên Mộ An An, nhưng Thất gia lại quét mắt qua đó: “Đừng động vào.”

Người làm không dám có bất kỳ hành động nào, lập tức lui về sau.

Tông Chính Ngự xuống xe, sập cửa xong

rồi mới vòng qua chỗ của Mộ An An.

Chân trái Mộ An An vẫn còn để ở vị trí khi nãy Thất gia ngồi.

Cơ thể cô vốn dựa vào cửa xe, nhưng khi xe dừng lại thì cô đổi sang dựa vào ghế.

Tông Chính Ngự vòng qua mở cửa, ôm cô từ trong xe ra.

Anh vẫn một tiếng cũng không nói.

Mộ An An được ôm trong lòng, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy đường nét chiếc cằm căng chặt của Tông Chính Ngự.

Thất gia một lời không nói, khí thế trên người cũng đủ để chấn động của cái biệt thự chính Ngự Viên Loan, khiến cho bầu không khí trở nên kỳ dị.

Khi Bác sĩ Cố biết Thất gia đi đón người, hắn đã đợi sẵn ở phòng khách biệt thự chính Ngự Viên Loan.

Mà một thân khí thế đó của Tông Chính Ngự khiến cho Bác sĩ cố đến cả thở mạnh cũng không dám.

Hắn cung kính đi theo Tông Chính Ngự lên lầu.

Thất gia đưa cô vào phòng ngủ, đặt lên giường.



Drap giường vừa được thay mới, mang theo mùi gỗ đàn hương mà Mộ An An yêu thích.

Tông Chính Ngự đặt cô lên giường liền trực tiếp muốn rời đi.

Trong lòng Mộ An An run một cái, cô vô thức vươn tay bắt lấy quần áo Tông Chính Ngự.

Tông Chính Ngự đưa lưng về phía cô: “Buổng ra.”

Mộ An An không dám buông.

Cô muốn nói “xin lỗi, Thất gia cháu sai rồi, cháu không cố ý, cháu biết biết sai vẫn làm.”

Nhưng những lời này vào lúc này, càng giống như lời giảo biện hơn.

Rất gượng gạo.

“Buông ra.”

Tông Chính Ngự đè thấp giọng cảnh cáo một câu.

Mộ An An cắn môi, không buông: “Chú Ngự…”

“Cháu mà không buông ra, ta lập tức phế luôn hai chân của cháu, để sau này cháu khỏi bước ra khỏi Ngự Viên Loan này nữa!”

Lúc Tông Chính Ngự nói câu đó, giọng nói của anh thấp chưa từng thấy.

Âm u, lạnh lẽo.

trướctiếp