Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 732


trướctiếp

Lúc này, La Sâm tiến lên nói: “Ba vị, xin mời đi cho.”

Đây là lệnh đuổi khách vô cùng không khách khí.

Bên phía Giang Trấn đã đạt được mục đích, tất nhiên là không dám làm ra bất kỳ hành vi nào khiến người của Ngự Viên Loan khó chịu, đề phòng chuyện lợi bất cập hại.

Đến cuối cùng lại trở thành xin lỗi không thành, Giang cầm còn bị lộ ảnh xấu nữa.

Nghĩ đến đây, Giang Trấn lập tức kéo Giang cầm và Quách Nguyệt Hoa rời khỏi Ngự Viên Loan.

Lúc đi đến cửa lớn, Giang cầm nhịn không

được xoay đầu nhìn lại, trong mắt hằn lên tia phẫn hận: “Có một ngày, con sẽ kéo cô ta xuống, nhất định!”

Tông Chính Ngự đẩy xe lăn của Mộ An An đến nhà ăn.

Trên chiếc bàn trải khăn trắng kia bày những món ăn đầy màu sắc, tất cả đều là vừa làm xong, hơi nóng và mùi thơm toả ra xung quanh khiến người khác ngửi vào liền có cảm giác thèm ăn.

Cộng thêm việc lúc sáng dậy Mộ An An còn chưa ăn gì, lúc này đúng thật là đã đói rồi.

Tông Chính Ngự khom lưng ôm Mộ An An từ trên xe lăn đặt lên ghế.

Sau đó bản thân liền ngồi bên cạnh.

Đây là loại bàn dài, thông thường Tông Chính Ngự đều ngồi ở vị trí chủ trì, nhưng hôm nay anh lại ngồi bên cạnh Mộ An An.



Anh xắn lại tay áo bị rớt xuống của mình

lên vài cái.

Mà cũng vì động tác này của Tông Chính Ngự, dẫn đến cổ áo bị dao động, chiếc sơ mi kia vốn dĩ được gài từ cúc thứ tư, vừa động một cái như thế, cả xương quai xanh và lồng ngực anh đều lộ ra ngoài.

Rất mlem à.

Mộ An An âm thầm dời mắt đi chỗ khác.

Tông Chính Ngự cúi đầu hỏi: “Cháu muốn ăn gì?”

“Xương quai xanh.”

Mộ An An đáp một cách dứt khoát, hơn nữa lại liếc xương quai xanh Tông Chính Ngự một cái.

Xương quai xanh của Thất gia, rất nghệ thuật!

Tông Chính Ngự không mấy chú ý đến ánh mắt Mộ An An, mà quét mắt một vòng vào bàn ăn, sau đó hơi nhướng mày nói: “Hôm nay không chuẩn bị ‘xương quai xanh’ ???”

Anh vừa nâng mắt lên, người làm bên cạnh lập tức tiến lên nói: “Thất gia, tôi lập tức dặn nhà bếp làm ngay.”

Nói xong liền đi xuống dặn dò đầu bếp chuẩn bị.

Tông Chính Ngự dỗ dành bé con: “Ăn sườn trước nhé?”

Mộ An An ngoan ngoãn gật đầu.



Tông Chính Ngự cầm đũa lên gắp sườn cho Mộ An An, nhưng lại đặt vào đĩa của mình trước.

Anh buông đũa, cầm nĩa và dao lên, cắt bỏ xương sau đó cắt nhỏ thịt rồi mới đưa vào dĩa Mộ An An.

Mộ An An chỉ cần cầm từng nĩa từng nĩa ăn miếng thịt sườn đẫm sốt thơm ngon kia, hương vị của sốt tương lan toả trong miệng, rất mãnh liệt nhưng lại không gây ngán.

Rất ngon.

“Mùi vị thế nào?’

Tông Chính Ngự hỏi.

“Rất ngon ạ!”

Mộ An An đáp, đút một miếng cho Tông Chính Ngự.

Thất gia gật đầu: “Cháu thích là được.” “Thất gia, cháu thích nhất là sườn.”

Mộ An An đột nhiên nói một câu.

“Ta biết.”

“Dạ, chú biết, Trần Hoa và Bác sĩ cố đều biết.”

Mộ An An rũ mắt nhìn chằm miếng sườn trên đĩa mình.

trướctiếp