Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 682


trướctiếp

Mộ An An nở một nụ cười ngọt ngào, vẫy tay với Thất gia, “Thất gia, nãy 10 giờ cháu mới về, vừa đi tắm nên không biết chú gọi đến.”

Tông Chính Ngự nhướng mày, cơ thể lười biếng dựa vào sofa, bắt chéo hai chân, “Diễn đi, diễn tiếp đi.”

Mộ An An rén liền: “Được thôi, cháu thừa nhận lúc chú gọi đến chảu mới về, cố ý đi tắm nên không bắt máy ạ.”

Nói xong, Mộ An An nhìn chằm chằm màn hình, thàn khẩn nói: “Thất gia, cháu sai rồi! Sau này cháu sẽ chú ý.”

Tông Chính Ngự đã sớm đoán được thói quen của bé con, cũng không tức giận gì với cô, khoé miệng cong lên.

Vừa định lên tiếng thì cửa phòng bị gõ vang.

La Sâm tiến vào, cung kính nói: “Thất gia, ngũ gia đến rồi, nói muốn cùng anh bàn…”

Sau đó, La Sâm nhận ra tư thế Tông Chính Ngự đang gọi video, bèn đổi lời.

“Gần đây anh quạn tâm quá đến phòng thí nghiệm của anh ấy, anh ấy đã biết rồi, nói muốn đến bàn với anh.”

Tông Chính Ngự nói với màn hình: “Chú có chuyện.”

Mộ An An ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”

Tông Chính Ngự cúp máy, “Thất gia, câu nói ban đầu của Ngũ gia là hồi đó anh ta thật sự muốn hợp đồng thuốc thông minh

của Mộ gia, thậm chí anh ta còn mạo danh Thất gia, anh ta bảo cần phải nói tỉ mỉ với anh.”

Giang Thành, 3 giờ sáng.



Mộ An An đang ngủ trên giường đột nhiên hét lên một tiếng, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Cô mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt sợ hãi, toàn thân phát run.

Cô đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô bị bán cho Giang Đô Hội, hợp đồng mua bán được công bố trên Internet, sau đó những khuôn mặt chế giễu khác nhau tiến đến trước mặt cô, chế giễu cô và sỉ nhục cô.

Sau đó, hình ảnh trong giấc mơ lại thay đổi.

Thất gia cầm hợp đồng bán mình nhìn cô với vẻ mặt thất, trực tiếp xoay người rời đi không nói một lời.

Để Mộ An An cứ thế đuổi theo, cứ thế kêu gọi, cứ thế cầu xin.

Người đàn ông không nhìn lại, đi về phía trước và biến mất trong bóng tối.

Sự chế giễu của những người xung quanh không có gì ghê gớm, cảnh tượng Tông Chính Ngự quay đầu không ngoảnh lại mới là điều kinh khủng.

Mộ An An co người lại, run lên vì sợ hãi khoảng cách.

Thời gian lúc đó, Mộ An An cứ ngồi trên giường như thế này, cúi đầu ôm đầu gối.

Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn chiếu vào một chút, truyền từ tấm thảm đến nơi của Mộ An An.

Chỉ sau khi duy trì vận động quá lâu, cơ thể cô mới cứng lại và hơi ấm lên.

Nhưng Mộ An An vẫn dửng dưng.



Cho đến khi chuông điện thoại reo.

Lần đầu tiên, Mộ An An không đáp lại.

Lần thứ hai Mộ An An nhúc nhích lông mi, giơ tay lên, cầm lấy điện thoại ở trên bàn đầu giường.

Trần Hoa gọi đến.

Mộ An An nhìn chằm chằm vài giây trước khi nhấc máy: “Alô?”

Giọng cô rất khàn.

Trần Hoa ở bên đó im lặng vài giây rồi mới nói: “An An.”

“ừm.”

Trần Hoa ngừng nói, Mộ An An cũng không đáp lại nhiều.

Hai người im lặng một lúc.

Mất khoảng vài phút, giọng nói yếu ớt của Trần Hoa mới phát ra: “An An, mình xin lỗi.”

Mộ An An vẫn không nói gì.

Trần Hoa nói: “An An, thực xin lỗi, trước đó mình gặp quá nhiều chuyện, trong người tràn đầy năng lượng tiêu cực, cho nên mới nói với cậu những điều không nên nói.”

“Không sao.” – Mộ An An đáp: “Mình cũng đang ngẫm lại vấn đề của mình.”

trướctiếp